Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 1 - Chương 87: Nam Cung Vân yếu ớt

Trên tầng mây, cúi đầu nhìn xuống dưới. Gió lạnh thổi làn tuyết, ánh mắt Nam Cung Vân mê loạn. Lông mi ẩm ướt, làm cho người ta có cảm giác không thoải mái. Cái ôm của nam nhân này thật rộng, thật ấm áp, dường như thật lâu, thật lâu trước kia, hắn cũng từng được ôm gắt gao như vậy?

Sao đôi mắt này lại có cảm giác ấm áp? Không biết, cũng không muốn biết.

Bạch Phong Hoa đứng ở lối vào nhìn Nam Cung Vân im lặng nằm ở trên vai nam nhân đeo mặt nạ kia, không khỏi hơi hơi nở nụ cười. Nếu không phải cốt nhục chí thân, sư huynh luôn luôn chán ghét người khác tới gần làm sao có thể để nam nhân này ôm. Cho nên, nam nhân này có quan hệ như thế nào với sư huynh? Quan trọng là, sư huynh rốt cục không phải đơn độc một mình, từ nay về sau hắn cũng có thân nhân.

Nhị trưởng lão từng cùng Bạch Phong Hoa nói chuyện năm đó nhặt được Nam Cung Vân. Nếu không phải mất trí nhớ, với tính tình kia của nhị trưởng lão chắc sẽ không mang theo. Nam Cung Vân theo đến Chu Tước thánh điện bắt đầu liền học cách tự chiếu cố chính mình. Bởi vì đám người ngầm vụng trộm khi dễ, cho nên hắn học luyện dược. Sau đó người trong Chu Tước thánh điện lúc đầu theo khi dễ hắn, biến thành sợ hắn. Ngày qua ngày, người trong Chu Tước thánh điện càng ngày càng sợ Nam Cung Vân, Nam Cung Vân càng ngày càng quái gở.

Đợi cho nhị trưởng lão phát hiện ra có điểm không đúng, Nam Cung Vân đã trở thành người trừ bỏ nhị trưởng lão thì không nghĩ để ý tới bất luận kẻ nào.

Bên người đột nhiên có hơi thở quen thuộc, Bạch Phong Hoa nhìn sang bên cạnh, Mạc Thanh Tuyệt cùng nàng sóng vai mà đứng. Bạch Phong Hoa cười đến sáng lạn, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi trước đi, ta nghĩ, bọn họ cần một chút thời gian.”

Mạc Thanh Tuyệt nâng tay thay Bạch Phong Hoa phủi phủi những bông tuyết rơi, nhẹ nhàng cười, nói: “Được.”

Giọng nói của Bạch Phong Hoa làm Nam Cung Vân bừng tỉnh. Chớp chớp lông mi ướt sũng, Nam Cung Vân mới vừa rồi lộ ra điểm yếu ớt toàn bộ thu về không dấu vết. Tay nâng lên, thong thả nhưng kiên định đẩy nam nhân đeo mặt nạ ra.

Nam nhân có chút kinh ngạc nhìn Nam Cung Vân lui từng bước về phía sau, trên mặt hắn không có chút biểu tình, đột nhiên hiểu được tại sao. Nam nhân nghĩ Nam Cung Vân chắc là sĩ diện tuổi trưởng thành, hiện tại vừa mới biểu lộ tình cảm ra ngoài mà cảm thấy xấu hổ.

Nam nhân cúi đầu nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi, ta nhất thời cao hứng, đã quên mất chúng ta còn đang đứng ở nơi băng tuyết đầy trời, Tiểu Vân, chúng ta đi vào nhà trước đã, sau đó rồi vui vẻ nói chuyện…”

“Không cần.” Nam Cung Vân cắt ngang lời nói của ông ta, đạm mạc nhìn hắn một cái: “Ta đến chỉ là muốn nhìn một chút xem, người đem ta sinh ra trông như thế nào mà thôi.”

Bạch Phong Hoa bước chân rời đi nhất thời ngừng lại, sư huynh hắn, hắn đây là…

“Tiểu Vân.” Nam nhân rõ ràng giật mình, ánh mắt có vẻ tìm tòi nghiên cứu nhìn vẻ mặt hờ hững của Nam Cung Vân, có chút do dự nói: “Con làm sao có thể cho rằng ta là phụ thân của con? Ta tên là Vân Dương, là bạn tốt của mẫu thân con Vân Thủy Dao, Dương thúc thúc a, con chẳng lẽ đã quên mất ta sao?”

Người kia không phải là phụ thân sao? Nam Cung Vân khẽ nhíu mi, trong trái tim dường như có một tia đau, nhưng là bằng hữu của mẫu thân, dựa vào cái gì mà vì nàng tìm kiếm hai mươi mốt năm? Dựa vào cái gì mà nói với hắn: “Thực xin lỗi, ta đã đem con làm mất!” Bắt lấy tay nam nhân tự xưng là Vân Dương, nhìn chằm chằm vào hắn, Nam Cung Vân lạnh lùng nói: “Buông tay.”

Có phải hay không cũng không sao cả, đối với hắn mà nói, nhân sinh của hắn bắt đầu từ thời khắc hắn mở to mắt nhìn thấy sư phụ. Người thân của hắn cũng chỉ có sư phụ. Không, bây giờ còn có thêm một cái sư muội.

“Tiểu Vân.” Trong giọng nói của Vân Dương có một tia run run: “Có phải con đang trách ta lúc trước không nên để con lại trong này một mình hay không? Ta…”

“Buông ra.” Nam Cung Vân toàn thân phóng ra chiến khí, hung hăng đem nam nhân đánh ra ngoài

“Chủ nhân.” Chu Lương quát to một tiếng, đánh về phía nam nhân mới ngã vào tuyết, quay đầu trừng mắt Nam Cung Vân: “Tiểu huynh… Tiểu chủ nhân, ngươi tinh thông dược lý, chẳng lẽ nhìn không ra thân thể chủ nhân có bao nhiêu suy yếu, ngươi làm sao có thể đối xử với hắn như vậy?”

“Chu Lương.” Vân Dương cúi đầu quát lớn một tiếng, giúp đỡ Chu Lương đứng lên, cảm xúc rõ ràng hạ xuống thấp, nhìn Nam Cung Vân nói: “Tiểu Vân, là Dương thúc thúc không bảo vệ con tốt, hại con phải chịu khổ. Con hận ta cũng không sao, chính là mẫu thân con còn đang chờ con trở về cứu nàng, nàng vì con chịu đựng nhiều khuất nhục như vậy, con chẳng lẽ ngay cả nàng cũng không muốn gặp.”

Mẫu thân? Nghe thấy một cái xưng hô cực kì xa lạ, Nam Cung Vân ngẩn ra, trong mắt hiện ra cảnh khi ở Bạch gia đón năm mới nhìn thấy một nữ tử ôn nhu, mẫu thân, nàng có bộ dáng ra sao?

“Tiểu Vân.” Vân Dương đẩy Chu Lương ra, tập tễnh đi tới, lại một lần nữa bắt được tay của Nam Cung Vân: “Mẫu thân con không muốn theo ta rời đi, bởi vì rời đi chính là thừa nhận tội danh của nàng, con cũng chỉ có thể bị xử tử. Cho nên, nàng ở lại nơi đó chịu khuất nhục là vì chờ con trưởng thành. Tiểu Vân, chỉ có con mới có thể quang minh chính đại mang nàng rời đi, chỉ có con mới có thể rửa được oan khuất của nàng. Tiểu Vân, con có thể không tiếp thu ta, nhưng con không thể không nhớ Mẫu thân của con 10 tháng mang thai, sinh ra con, nuôi con, vì con trả giá hết thảy.”

Nam Cung Vân suy nghĩ có chút hoảng hốt. Trong bốn nắm trí nhớ của hắn bị mất đi, thì ra hắn cũng là một tiểu hài tử hạnh phúc, có người đau, có người thương sao? Ở một địa phương mà hắn không biết, có một nữ nhân vẫn đang vướng bận hắn sao?

Thì ra, hắn cũng không phải là người cô đơn một mình sao?

Thấy Nam Cung Vân mặt vẫn không chút thay đổi cũng không lên tiếng, Chu Lương nhịn không được hét lên: “Tiểu chủ nhân, ngươi có biết chủ nhân vì sao không tới Băng Thành xa hoa đại trạch trụ lại, nhất định phải ở nơi này không? Ngươi xem xem nơi này, ngươi xem xem…”

Chu Lương kéo Nam Cung Vân đi vào gian nhà gỗ nhỏ vừa rồi Vân Dương đi ra kia, đồ dùng trong phòng rất đơn giản, chỉ có một cái bàn, một bộ y phục, một giường, nhất tháp (cái này mình không hiểu) , Chu Lương xốc tấm màn trên vách tường đối diện với cửa lên, một cái huyệt động sâu thẳm lộ ra, vẻ mặt kích động nói: “Chỗ này, tiểu chủ nhân sẽ không quên chứ. Lúc trước chủ nhân thân chịu trọng thương, mặt sau truy binh lại truy sát, hắn sợ chính mình không có cách nào bảo hộ ngươi an toàn, đành phải đem ngươi trốn ở chỗ này trước. Ngươi có biết hay không, chủ nhân đi ba ngày ba đêm trong tuyết mới tới được nơi này, nhưng mà chờ hắn trở về thì ngươi cũng đã không còn trong này. Chủ nhân phát điên tìm ngươi khắp nơi, thời điểm ta được chủ nhân cứu chỉ là vì hắn lần tìm toàn bộ núi rừng chỉ tìm được một người duy nhất, hắn không để ý chính mình một thân trọng thương cũng muốn đem ta cứu tỉnh, chỉ là vì hỏi ta một câu, có nhìn thấy một đứa nhỏ bốn tuổi hay không. Sau đó, chủ nhân luôn luôn ở nơi này chờ ngươi, nghĩ có lẽ là ngươi được một người hảo tâm nào mang đi, ngươi tuổi quá nhỏ tìm không thấy đường trở về nhưng chờ ngươi trưởng sẽ trở về tìm một chút, cho nên chủ nhân không muốn đến trụ tại tòa nhà lớn trong sông Băng Thành, tình nguyện ở nơi này. Chủ nhân trên người bị thương, ở đây lạnh vô cùng, chữa thương cực rất khó, hắn lại vẫn là không chịu rời đi. Đây đều là vì cái gì, đều là vì ngươi.”

Nam Cung Vân nhìn chằm chằm huyệt động, một lúc lâu sau, yên lặng tránh Chu Lương ra. Từng đợt bi ai, thê lương, cùng phẫn hận theo đáy lòng triền triền miên miên quấn quanh đi lên.

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì nói đem hắn bỏ lại là vì hắn, vì sao không thể cùng nhau đối mặt với mọi chuyện, dựa vào cái gì làm tổn hại ý nguyện của hắn, để lại hắn một mình.

Nữ nhân kia, hắn đương nhiên sẽ đi cứu.

Nhưng là, hắn tự mình đi. Chỉ là vì hoàn lại ân tình người ban cho hắn sinh mệnh, không hơn.

Đúng vậy, không hơn.

Thân nhân, có sư phụ cùng sư muội cũng đủ rồi.

“Tiểu Vân.” Vân Dương nhìn theo Nam Cung Vân trong phòng đi ra, vẻ mặt đạm mạc hướng phía trước, ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn cái nào, trong giọng nói tràn đầy bị thương cùng thất vọng: “Tiểu Vân, con làm sao lại có thể biến thành như vậy, chẳng lẽ con cũng muốn bắt chước cha con bạc tình, bội tín sao?”

“Ta không cho phép ngươi chỉ trích hắn như vậy.” Bạch Phong Hoa rốt cục nghe không nổi nữa, đi vài bước đến bên người Nam Cung Vân, nhìn Vân Dương lạnh lùng nói: “Ngươi mới là kẻ kia, cái gì cũng không biết, ngươi dựa vào cái gì nhất định bắt hắn cùng ngươi gánh vác hết thảy. Ngươi cùng hắn là ở nơi này lạc nhau, nhưng sư phụ ta lại nhặt được hắn ở Chu Vũ quốc. Khi đó hắn cả người đều thương tích, bị đông lạnh chỉ còn lại có một hơi thở. Năm ấy hắn mới bốn tuổi, ngươi có thể tưởng tượng một đứa nhỏ bốn tuổi làm thế nào một người đến Chu Vũ quốc sao? Với ta mà nói, sư huynh ta thực may mắn khi mất đi trí nhớ nhớ lúc bốn trở về trước, bởi vì nó nhất định phi thường ác liệt.”

“Cái gì? Tiểu Vân mất trí nhớ?” Vân Dương lảo đảo hạ một chân, từ từ ổn định thân hình, nhìn Nam Cung Vân đau đớn nói: “Tiểu Vân, thực xin lỗi, Dương thúc thúc không biết…”

“Sư muội.” Nam Cung Vân cúi đầu gọi một tiếng, cắt ngang lời nói của Vân Dương, ngẩng đầu nhìn Bạch Phong Hoa nở một nụ cười sáng lạn: “Chúng ta về nhà đi, trở về Thánh Điện.”

Nhìn hai mắt Nam Cung Vân tơ máu che kín, nhìn khóe mắt hắn vẫn còn dấu vết ướt sũng, Bạch Phong Hoa cảm thấy trong lòng mình tức giận một phen. Hướng một khuôn mặt tươi cười về Nam Cung Vân, Bạch Phong Hoa trảm đinh tiệt thiết (chém đinh chặt sắt) nói: “Được, chúng ta về nhà, trở về Thánh Điện đi.”

Nàng có thể lý giải tâm tình của Nam Cung Vân giờ phút này, mẫu thân hắn tự cho rằng hết thảy đều vì tốt cho hắn mà đem hắn bỏ lại. Vì bảo vệ hắn mà đem hắn giao cho nam nhân đeo mặt nạ này, tự cho rằng như thế là đúng. Bọn họ lại không biết đứa nhỏ kia có một hi vọng nho nhỏ. Hắn không sợ đối mặt cái chết, không sợ đối mặt cảnh khổ, hắn chính là không muốn bị bỏ lại một mình. Mất công chờ đợi, không ngừng chờ đợi, đợi người khác tới quyết định vận mệnh của hắn. Kết quả hắn chờ đợi cái gì cũng đều không có, chỉ có tuyệt vọng, rét lạnh, đói khát…

Ánh mắt Vân Dương lướt qua Nam Cung Vân rồi chuyển lên người Bạch Phong Hoa, ánh mắt hiện lên một tia ngạc nhiên, trong lòng nháy mắt hạ quyết đoán. Tiểu Vân hiện tại chắc là đang oán giận, đang oán giận, một ngày nào đó hắn sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của bọn họ.

Tiểu Vân mất đi trí nhớ cũng không sao, hắn (Vân Dương) sẽ giúp hắn (Nam Cung Vân) tìm về.

Chỉ cần tìm lại được trí nhớ, Tiểu Vân nhất định lại một lần nữa trở thành một Tiểu Vân nhu thuận hiểu chuyện, không muốn xa rời mẫu thân.

Mấp máy đôi môi, Vân Dương dùng bí thuật ở bên tai Nam Cung Vân truyền âm: “Tiểu Vân, sư muội của con trúng kịch độc, con có muốn cứu nàng không?

Nam Cung Vân trong nháy mắt trừng lớn mắt, quay đầu nhìn về phía Vân Dương thúc. Vân Dương hướng Nam Cung Vân gật gật đầu, ôn nhu nói: “Chúng ta có thể tâm sự riêng một chút được không?”. Lần đầu tiên Vân Dương nhìn thấy Bạch Phong Hoa, cũng đã hiểu được này cô gái trên người trúng kịch độc, hơn nữa loại thượng cổ kỳ độc này đã muốn thất truyền — ngủ yên! Mà Tiểu Vân cùng cô gái này quan hệ hình như không đơn giản.

Nam Cung Vân mím môi, nhìn Vân Dương sau một lúc lâu, gật gật đầu.

Nhìn thái độ Nam Cung Vân đột nhiên vòng vo, đi theo Vân Dương vào trong phòng, Bạch Phong Hoa nhướng mi lên, người đàn ông tên Vân Dương này, xem ra thân phận thực không đơn giản. Nhưng mà, nghĩ đến cũng là, Chu lão nhân chiến khí mạnh như vậy nhưng vẫn là cam tâm làm nô bộc của hắn, nghĩ như thế nào cũng sẽ không phải chuyện đơn giản.

Như vậy xem ra, chuyện gia đình của sư huynh thực phiền toái a. Tính tình sư huynh như thế, thể hiện một bộ dáng chẳng hề để ý, sau đó lại khẳng định sẽ đi cứu mẫu thân của hắn. Xem ra, có lẽ nàng phải tìm phong tín tử mua tin tức mới được.

Kì thực nhà gỗ cách đó cũng không xa, nếu dùng một chút kĩ khéo, có thể dễ dàng nghe thấy nội dung người bên trong nói chuyện, nhưng Bạch Phong Hoa lại không có làm như vậy, đó là chuyện riêng của Nam Cung Vân, nếu hắn không muốn ở trước mặt nàng nói chuyện, như vậy, nàng sẽ tôn trọng ý kiến của hắn.

Chu Lương nhìn nhà gỗ nhỏ, vui mừng nở nụ cười, đem lau nước mắt ở khóe mắt, có chút ngượng ngùng hướng Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt nói: “Xem trí nhớ của lão già này, làm sao có thể để cho khách nhân đứng ở bên ngoài như vậy. Chủ nhân cùng tiểu chủ nhân đại khái sẽ nói chuyện rất lâu, phòng của lão nhân tuy rằng có chút đơn sơ, nhưng cũng coi như sạch sẽ, mời hai vị ngồi.”

Nói xong, Chu Lương đem hai người hướng một bên cách khá xa gian nhà gỗ kia bên.

“Không cần, chúng ta liền ở nơi này đợi đi, này phong cảnh bên ngoài rất tốt.” Bạch Phong Hoa vỗ vỗ quần áo dính tuyết, có chút ác liệt hướng Chu Lương cười đến nheo mắt lại, tay lấy từ trong Càn Khôn túi ở trước ngực ra cái bàn, ghế, ly trà, lò nướng, còn có một đống lớn đồ ăn, nhất nhất lấy ra.

Nhìn Bạch Phong Hoa bộ dáng nhàn nhã, Chu Lương rút trừu khóe miệng. Này tiểu nha đầu lừa đảo, hắn là giúp sư huynh nàng tìm được người thân rồi, cũng không phải đem sư huynh nàng làm hại, làm như vậy chọc tức hắn sao.

Nam Cung Vân cùng Vân Dương nói chuyện, hai người giằng co mất nửa ngày trời, mãi cho đến khi Bạch Phong Hoa ăn no bụng rồi, uống đến ba lần trà, Nam Cung Vân mới đi ra.

“Sư muội.” Nam Cung Vân nhìn chăm chú vào Bạch Phong Hoa, trong mắt lưu chuyển ba phần giãy giụa, ba phần kiên định còn có ba phần không tha, cuối cùng hạ quyết tâm, nói: “Thực xin lỗi, ta tạm thời không thể cùng ngươi cùng nhau trở về thánh điện, ta đáp ứng hắn rồi, phải ở lại chỗ này cho đến khi thay hắn luyện ra cực phẩm nguyên đan, chữa khỏi thương thế của hắn .”

“Cực phẩm nguyên đan?” Bạch Phong Hoa khẽ nhíu mi: “Ngươi hiện tại cùng lắm là sơ phẩm cao giai, muốn đến cảnh giới có thể luyện chế cực phẩm nguyên đan, ít nhất phải là thượng phẩm dược sư, ngươi cho dù thiên phú cao tới đâu cũng phải tiêu tốn mười năm.”

“Không, sẽ không.” Nam Cung Vân đột nhiên kích động lên, một tay ôm Bạch Phong Hoa vào trong lòng: “Sẽ không, trong vòng một năm ta sẽ chữa khỏi cho hắn, sau đó, sau đó… Ta, ta còn muốn cùng ngươi cùng đi tìm kiếm thần khí.”

Nói xong, Nam Cung Vân buông Bạch Phong Hoa ra, ánh mắt dao động không dám nhìn nàng, một chút khả nghi bên tai đỏ ửng nổi lên.

Bạch Phong Hoa “Phốc” một tiếng bật cười, sư huynh trước kia ngay cả thời điểm nàng thay quần áo đều tùy tiện xông thẳng vào phòng nàng, thế nhưng cũng biết cái gì gọi là thẹn thùng. Mạc Thanh Tuyệt không nói gì, lẳng lặng nhìn một màn trước mắt, đáy mắt có một chút lãnh ý không dễ phát hiện, còn có… Một tia ghen tuông?

“Tiểu Vân.” Vân Dương đứng ở cửa nhìn Nam Cung Vân, trong thanh âm cũng mang theo vài phần ý cười: “Sắc trời không còn sớm, mời bằng hữu của con vào nhà ngồi đi, buổi tối tạm thời ở lại nơi này”.

“Đa tạ tiền bối, dừng chân sẽ không tất .” Bạch Phong Hoa tùy ý nói một câu cho có lệ, ánh mắt nhìn chăm chú vào Nam Cung Vân, thu hồi nụ cười, còn thật sự hỏi: “Sư huynh, ngươi quyết định như thế sao?”

Nam Cung Vân quay đầu lại, nhìn Bạch Phong Hoa, gật gật đầu thật mạnh.

Độc của sư muội chỉ còn lại thời gian ba năm, thần khí tuy rằng đã có ba thứ, nhưng mà muốn toàn bộ tề tựu làm sao có thể đơn giản như vậy. Hắn không thể mạo hiểm đem tất cả hi vọng đặt ở trên thần khí, chỉ cần có một khả năng khác, hắn sẽ đi thử một lần.

Hai canh giờ vừa qua, Vân Dương kể cho hắn một cái chuyện xưa rất dài rất dài, nói cho hắn ở một mảnh đại lục khác cùng nơi này hoàn toàn bất đồng đại lục, nơi đó kỹ thuật luyện đan so với bên này còn cao hơn không biết bao nhiêu lần. Trọng yếu nhất là, trong bảo khố của Nam Cung gia có một viên long châu có thể giải được trăm loại độc.

Cho nên, hắn nhất định phải chữa khỏi cho Vân Dương trong vòng một năm, rồi theo hắn xuyên qua Tử Vong chi hải kia, trở lại Nam Cung gia, đoạt lại hết thảy mọi thứ thuộc về chính mình, sau đó dùng long châu chữa khỏi cho sư muội, làm cho nàng có thể sống thật tốt.

Bạch Phong Hoa không biết suy nghĩ trong lòng Nam Cung Vân, nhưng có thể nhìn ra hắn quyết tâm thật giả, do dự một chút, ở trong đầu Bạch Phong Hoa bắt đầu triệu hồi Tiểu Mộc đến: “Tiểu Mộc, ngươi có thể giúp ta một việc được không?”

Một lát sau thanh âm của Tiểu Mộc mới vang lên: “Ngươi là muốn ta dẫn hắn tiến vào nơi đó.”

“Không cần, Tiểu Mộc không cần đi.” Khốc Khốc bất mãn lên tiếng: “Ghét nhất bị đem đi luyện đan, Tiểu Mộc không cần đi, Tiểu Mộc không cần đi, không cần đi, không cần đi…”

“Câm miệng, ầm ĩ chết đi”. Tiểu Mộc quát lớn một tiếng, Khốc Khốc nhất thời im lặng. Tiểu Mộc tiếp tục nói với Bạch Phong Hoa: “Theo hắn đi tới địa phương kia cũng không sao, ngươi muốn đi tìm thần khí, mất nhiều công phu như vậy, không bằng đem luyện dược thăng lên đi. Tài liệu giải dược của ngươi cũng chỉ có một phần, chẳng sợ đến lúc đó ngươi giơ lên Ngũ Hành linh hỏa, dùng tới Thiên Dược Đỉnh, cũng không có dư thừa tượng ở phúc địa lý khi như vậy cho ngươi lãng phí. Phải đạt tới thượng phẩm cao giai dược sư thì luyện chế mới có thể bảo đảm.”

Nói xong, Tiểu Mộc chủ động ly khai thân thể Bạch Phong Hoa, bay tới bên người Nam Cung Vân.

“Tiểu Mộc, đợi ta với, ta cũng đi.” Khốc Khốc lập tức đuổi theo sát phía sau, đi ra đuổi theo Tiểu Mộc vừa bay ra.

Vân Dương ngạc nhiên nhìn hai luồng tiểu hỏa đột nhiên xuất hiện, ánh mắt phức tạp quét qua Bạch Phong Hoa. Tiểu nữ oa này tuổi còn trẻ mà chiến khí đã muốn đến cấp mười một, lại mang theo Mộc Linh Chi Hỏa cùng Hỏa Linh Chi Hỏa bên người, ở trên người cư nhiên còn mang theo thần khí đứng đầu Trường Không kiếm. Tuy rằng thân trúng kịch độc, mặt mày gian không chút nào không thấy đồi sắc, nhưng thật ra tiểu vân thê tử tốt nhất chọn người. Đáng tiếc, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra nàng đối Tiểu Vân chỉ có tình cảm huynh muội chứ không phái tình cảm nam nữ, Tiểu Vân đối cảm tình tỉnh tỉnh mê mê, sau này phải như thế nào cho phải?

Như bây giờ cũng tốt, một năm sau hắn khôi phục thực lực sẽ mang theo Tiểu Vân rời đi, sau này đợi Tiểu Vân hiểu được tình cảm của chính hắn liền đưa bọn họ tách ra. Nếu không có hắn dẫn đường, Tử Vong chi hải căn bản chính là không thể đi qua. Mà thời gian, sẽ hòa tan hết thảy.

“Sư huynh.” Bạch Phong Hoa chỉ chỉ Tiểu Mộc: “Ngươi nếu đã quyết tâm, ta cũng chẳng có gì giúp đỡ ngươi, ngươi còn nhớ rõ lúc trước ta nói cho ngươi cái kia có thể cho ta tùy tiện lãng phí tài liệu, đem luyện đan thuật vọt tới sơ phẩm cao giai địa phương không? Ta bảo Tiểu Mộc mang ngươi đi vào trong đó, với thiên phú của ngươi, một năm sau ngươi hoàn toàn có thể thăng cấp lên.”

Nam Cung Vân bình tĩnh nhìn Bạch Phong Hoa, sau một lúc lâu, gật gật đầu: “Được, ta đi.”

Khốc Khốc ở bên người Tiểu Mộc cọ cọ, nhẹ nhàng đi đến: “Tiểu Mộc, Tiểu Mộc, đừng đi, địa phương kia rất quỷ quái, một chút cũng không nên đến, đừng đi được không, đừng đi, đừng đi.”

“Tốt, ngươi không cần đi.” Tiểu Mộc đem Khốc Khốc hướng Bạch Phong Hoa một cước đạp qua: “Ngươi đi theo nàng, ta đi theo Nam Cung Vân đến địa phương kia là được rồi.”

“A… Tiểu Mộc, không nên, không nên, không được, ta cũng phải đi, ta cũng phải đi.” Khốc Khốc thét chói tai, lấy tốc độ nhanh hơn bay trở về, lập tức thay đổi lập trường, liền ở trên người Tiểu Mộc không ngừng kêu: “Nơi đó tốt lắm, luyện đan cũng tốt lắm, mang ta đi, mang ta đi, mang ta đi thôi, mang ta đi thôi.”

“Là một năm không thấy được ta, hay là về sau vĩnh viễn đều không thấy được ta chính ngươi chọn một cái đi.” Tiểu Mộc không lưu tình chút nào lại là một cước đem Khốc Khốc đá bay đi ra ngoài.

Lấy vận tốc ánh sáng bay trở về, Khốc Khốc tội nghiệp vòng quanh Tiểu Mộc nói: “Ta có sự lựa chọn thứ ba hay không?”

“Ngươi nói đi?” Tiểu Mộc hừ một tiếng.

“Được thôi.” Khốc Khốc yên lặng, cẩn thận bước về phía Bạch Phong Hoa với tốc độ của một con rùa chậm chạp đi đến, ai oán nói: “Tiểu Mộc, một năm sau ngươi nhất định không được trốn đi a, ta không muốn lại mất mấy trăm năm tìm ngươi .”

“Nhiều lời!” Tiểu Mộc quát lớn: “Ta làm sao có thể trốn đi, rõ ràng là chính ngươi ngủ giống như đã chết. Ta cảnh cáo ngươi, ngươi nếu dám ngủ nữa, ta liền đem ngươi quăng đến nơi lạnh vô cùng, có nghe hay không. Còn nữa, nếu Bạch Phong Hoa gặp nguy hiểm, ngươi nhàn hạ ngủ mặc kệ sống chết, hừ hừ…”

“Được thôi, ta không ngủ là được. Tiểu Mộc thật hung dữ, ô ô…” Khốc Khốc rõ ràng ngừng lại, bay ở giữa không trung xoay đến xoay đi, khóc lên. Từng giọt lệ ở trạng hỏa tinh, không ngừng rơi xuống, [nóng thượng tuyết đọng tư tư vang].

Bạch Phong Hoa giật giật khóe miệng, uy uy, ngươi là một loại hỏa, có chút điểm hỏa tự giác được không, không cần sắc thái tự vệ của nhân loại đem nước mắt hỏa chấm nhỏ bay loạn a!

Tiểu Mộc liền bay lại đây, dắt Khốc Khốc phi vào trong cơ thể Bạch Phong Hoa, lại một mình bay ra, chui vào trong cơ thể Nam Cung Vân.

Thế giới cuối cùng đã thanh tĩnh.

Cáo biệt Nam Cung Vân, Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt sóng vai đi trước, cao thấp xuyên qua sông băng thành, hướng tới phương hướng Chu Vũ bước vào.

Không có Tiểu Mộc áp chế Khốc Khốc, Khốc Khốc không hề an phận đứng ở trong cơ thể Bạch Phong Hoa, mà bay tới đỉnh đầu nàng, ngồi ở nơi này nhìn về phía sau mà mình vẫn luôn nhìn. Hi vọng Tiểu Mộc có thể đột nhiên xuất hiện, hơn nữa có thể đem hắn trở về bên cạnh. Nếu hiện tại hắn là hình người, đại khái có thể nhìn thấy một hòn vọng phu hơi co lại.

Khốc Khốc bình thường, tuy rằng nói sẽ không thương đến con người, nhưng là độ ấm kia muốn thấp cũng không được. Từ khi Bạch Phong Hoa tiến vào Băng Thành, Tiểu Điệp phía sau đã vì lạnh mà bắt đầu ngủ đông, ngay cả mỹ nam cũng không có khí lực nhìn, rốt cục vì ấm nên tỉnh lại.

“Oa, mỹ nam, mỹ nam, mỹ nam.” Tiểu Điệp mới tỉnh lại ngay lập tức ở trên đỉnh đầu Bạch Phong Hoa hưng phấn reo lên: “Bạch Phong Hoa ngươi là người xấu, không nói cho ta biết mỹ nam cũng ở trong này.”

Khóe miệng Bạch Phong Hoa co rút, cầm tượng đá Khốc Khốc trên đỉnh đầu xuống dưới, tiện tay quăng lên trên vai. Không có Khốc Khốc, gió lạnh thổi lại, Tiểu Điệp lập tức lại yên.

“Ô ô, ta chán ghét mùa đông!” Tiểu Điệp một bên khóc, một bên từng bước, từng bước bò lại chỗ của mình.

Tiểu Điệp im lặng, tượng đá Khốc Khốc vẫn sống.

“Tiểu Mộc ngươi thật tàn nhẫn, ngươi làm sao có thể nhẫn tâm bỏ lại ta một người, ta rất tịch mịch, ta rất trống trải, ta rất cô độc…”

Tiếp tục khổ tình điệu, lăn qua lăn lại, ầm ĩ làm cho Bạch Phong Hoa một cái đầu biến hai cái đầu.

“Đủ, ngươi lại ầm ĩ, ta sẽ nói cho Tiểu Mộc.” Bạch Phong Hoa rốt cục chịu không nổi, lên tiếng quát lớn.

“Ngươi muốn nói thì nói đi a a ~ a ~ như vậy càng có thể biểu đạt được tình cảm nhớ thương của ta a ~”. Khốc Khốc tiếp tục màn tương tư đặc sắc kia.

Bạch Phong Hoa hừ lạnh nói: “Ta nói cho hắn biết ngươi nói hắn nói bậy, ta nói cho hắn biết ngươi vừa ly khai hắn là bắt đầu lười nhác ngủ, ta nói cho hắn biết ngươi chưa bao giờ chịu giúp ta đánh nhau, ta nói cho hắn…”

“Tiểu Mộc nhất định sẽ không tin tưởng ngươi.” Khốc Khốc tức giận hét lên.

“Thật không?” Bạch Phong Hoa hắc hắc nở nụ cười: “Ngươi thật sự cảm thấy hắn sẽ tin tưởng ngươi mà không phải tin tưởng ta?”

“Ta có chút buồn ngủ, có việc gì bảo ta. Chỉ là ngủ gà ngủ gật, không phải ngủ!”. Giọng điệu Khốc Khốc buồn bã nói ra một câu, muốn nói chính mình cũng không phải muốn lười nhác ngủ. Sau đó trực tiếp lấy hành động tỏ vẻ, sạch sẽ lưu loát ẩn vào trong cơ thể Bạch Phong Hoa.

Bạch Phong Hoa hừ một tiếng, Khốc Khốc kia xem như thức thời.

Mạc Thanh Tuyệt ở bên cạnh, khóe miệng lộ ra một tia thản nhiên ý cười.

Hai người cứ như vậy đi một chút ngừng một chút, cũng được vài ngày rồi. đầu mùa xuân, gió thổi tới vẫn là có vài phần lạnh lẽo. Bạch Phong Hoa ngẩng đầu nhìn một chút xanh nhạt hiện ra trên nhánh cây kia, suy nghĩ có chút thoải mái, đứng lên. Mấy ngày sau đó chính là sinh nhật của mình. Bạch Phong Hoa trước kia cùng với nàng sinh nhật cư nhiên là cùng một ngày, cùng tên, đồng nhất sinh. Bạch Phong Hoa có chút gian nan để giải thích việc chính mình xuyên qua mà đến, thật sự là trùng hợp sao?

Tại thời điểm Bạch Phong Hoa suy nghĩ tới xuất thần, bị thanh âm của Mạc Thanh Tuyệt kéo suy nghĩ quay trở lại.

“Phong Hoa, có mệt hay không?” Mạc Thanh Tuyệt ở bên cạnh nhẹ nhàng mở miệng.

“Không sao”. Bạch Phong Hoa lấy lại tinh thần quay đầu nhìn Mạc Thanh Tuyệt, mỉm cười đáp lại.

“Phía trước chính là biên giới Chu Vũ quốc, đến thành nhỏ ở biên giới chúng ta tại đó nghỉ ngơi một chút đi.” Mạc Thanh Tuyệt nhìn Bạch Phong Hoa có chút mệt mỏi, nhẹ nhàng nói như vậy.

“Được.” Bạch Phong Hoa cười cười, nhưng vẫn có một chút mệt mỏi.

Liền ở phía sau hai người vang lên tiếng vó ngựa dồn dập. Bọn họ quay đầu liền nhìn thấy một con hắc mã nhanh chóng chạy đến phía trước. Xa xa phía sau còn có tiếng vó ngựa, kèm theo tiếng gọi lớn.

“Đại nhân, đợi chúng ta với a.”

“Đại nhân, ngài chậm một chút a.”



Một con ngựa đen chạy phía trước, một đám người ngựa chạy đuổi theo phía sau, có vẻ rất sốt ruột.

Bạch Phong Hoa tập trung nhìn vào, thấy rõ ràng người vừa tới phía sau, ồn ào.

Quả nhiên là Bạch Hổ thánh giả — Lạc Thần Phong!