Thính Thần

Chương 8: Lạc lõng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Lăng

9 giờ sáng ngày 24 tháng 7, Lâm Thương Từ bừng tỉnh sau giấc ngủ.

Cô hoảng loạn tìm điện thoại, nhấp vào nhóm bát quái kia, phát hiện trong nhóm không có ai đang tám chuyện. Nhìn ngày tháng, cô lại quay về rồi.

Tối hôm qua cô đột nhiên mất ý thức khi đang xem điện thoại, hình như cứ vừa đúng 12 giờ khuya, dù cho cô đang tỉnh cũng sẽ ngất đi. Cô căn bản không có cách nào xác nhận tình huống của Cố Trọng.

Cố Trọng có ở trong xe không? Cô ấy còn sống không?

Như thể trong lúc vô tình bắt được chiếc chìa khóa quan trọng nhất, cô lờ mờ có suy đoán sơ bộ.

Nhưng muốn nghiệm chứng suy đoán thì nhất định phải thành lập nhiều liên hệ với Cố Trọng hơn, thế nên bước đầu tiên cô vẫn phải đến chỗ hẹn với Đường Nhứ.

Cô cảm thấy phương pháp lần trước rất tốt, nên lần này cô cũng lặp lại. Vào quán cà phê bên cạnh đồn cảnh sát, nói chuyện ứng dụng theo dõi cho Đường Nhứ biết. Quả nhiên Đường Nhứ lập tức gọi Kim Chính Hạo đến hiện trường, xả pháo với anh ta ngay tại chỗ.

Sau khi đuổi Kim Chính Hạo xong, Đường Nhứ vuốt lại phần tóc mái hơi rối, cô uống hai hớp nước đá để hạ lửa giận, thấy Lâm Thương Từ bình thản, cô hỏi: "Chị......"

Cô muốn hỏi vì sao cô ấy biết nhiều chuyện như vậy. Hơn nữa cô chưa bao giờ lộ ra vẻ bạo nộ trước mặt đối phương, vậy mà vị sư tỷ này của cô lại tỏ ra không chút gợn sóng, tập trung ăn bánh kem.

Lâm Thương Từ ăn miếng bánh việt quất cuối cùng, sau đó tỏ vẻ chê bai, nói: "Mùi hương liệu nồng quá, vị chanh vẫn ngon hơn."

"Chị hay ghé qua đây à?" Đường Nhứ bắt chéo chân, bánh kem trước mặt cô vẫn còn nguyên.

"Không, quán này mới khai trương được hai tháng, chị không ghé qua thường xuyên lắm." Chỉ là do mỗi lần tuần hoàn cô lại gọi một vị bánh kem khác nhau mà thôi, "Lát nữa em rảnh đúng không?"

Đường Nhứ nhướng mày, hỏi: "Sao vậy?"

"Chúng ta đến buổi ra mắt [Núi rừng]." Lâm Thương Từ dùng khăn giấy lau vết bẩn trên khóe miệng.

"Chị có vé sao?"

"Em có."

Đường Nhứ thấy khi đối phương ngẩng đầu, trong ánh mắt là sự khẳng định trăm phần trăm, bản thân cô không nói vậy mà đối phương lại biết được.

Hình như sư tỷ của cô bỗng trở nên kỳ quái.

"Sư tỷ, chị biết xem bói hả?" Đường Nhứ hỏi dò, suýt nữa làm Lâm Thương Từ phun đồ uống trong miệng ra.

"Xem như là vậy." Trả lời chung chung không chút để tâm.

Quả thật cô không nên quá nóng vội, vẫn phải đóng kịch một chút. Ví như "vô tình" phát hiện app theo dõi trên điện thoại cô ấy, ngoài ra còn chuyện "vô tình" phát hiện cô ấy có vé vào cửa buổi ra mắt.

******

Hai người đi vào hội trường buổi ra mắt, làm thủ tục xuất trình vé và nhận thức ăn xong. Đường Nhứ vốn định ngồi ở giữa hàng cuối cùng, nhưng Lâm Thương Từ ngại ra vào phiền phức, nên chọn ghế ngay lối đi.

Trước khi bộ phim bắt đầu, cô thấy Cố Trọng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, vì thế cô nói với Đường Nhứ một tiếng, sau đó ra ngoài theo.

Hành lang quen thuộc, ánh đèn quen thuộc, và cả Cố Trọng quen thuộc.

Lâm Thương Từ không nghĩ ra nên bịa chuyện như thế nào, hay nói đúng hơn, vốn là cô đã nghĩ kỹ rồi, thế nhưng vừa gặp Cố Trọng lại quên mất sạch những lời đã chuẩn bị kỹ càng.

Một trước một sau đi vào phòng vệ sinh, cô nghiêm túc đi vào toilet, khi ra ngoài Cố Trọng đang rửa tay ở bồn rửa bên cạnh.

Cố Trọng có vẻ không định để ý đến cô, cô ấy rửa sạch bọt trên tay, lấy khăn giấy lau khô, dường như lau xong sẽ về lại chỗ ngay.

Lâm Thương Từ suy nghĩ, cuối cùng vẫn chủ động bắt chuyện: "Cô Cố."

Cố Trọng ngừng lau tay, đưa mắt nhìn người bên cạnh, vừa rồi cô cũng không đặc biệt để ý tới cô ấy, không ngờ đối phương sẽ đột nhiên gọi cô.

"Xin hỏi cô là?" Tuy rằng dò hỏi rất lịch sự, nhưng động tác hơi lùi ra sau đã biểu lộ sự cảnh giác của cô ấy.

Lâm Thương Từ đã nhận ra sự phòng bị của đối phương, cô chỉ vẫy nước trên tay, nói: "Cô Cố, tối ngày 8 tháng 8 tốt nhất là cô không nên đi đường Duyên Thành, đặc biệt là không nên giúp đỡ một cô gái lạ?"

"Vì sao?" Cố Trọng không phản bác cũng không phủ nhận, trên mặt chỉ lộ ra vẻ nghi hoặc.

Cô hơi cau mày, bản thân cô quả thật có việc vào ngày đó, nhưng đó là lịch trình cá nhân, người đứng đối diện này không nên biết được.

"Bởi vì có kẻ muốn vu oan cho cô, nếu cô đi chắc chắn sẽ hối hận."

Hôm nay Lâm Thương Từ buộc tóc đuôi ngựa cao, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu đen. Vốn cô cũng không nghĩ nhiều, đơn giản là muốn mặc như vậy, nhưng khi cô vô tình nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, bỗng chốc ngây người choáng váng.

Ăn mặc như thế này, cộng thêm vừa rồi còn nói những lời đó, nhìn kiểu gì cũng giống kẻ xấu không có ý tốt.

"Cô là ai? Vì sao lại nói với tôi những lời đó?" Cố Trọng chỉ cảm thấy khó chịu, nhìn hình ảnh tổng quan của người này, e rằng cũng không phải là người lương thiện.

"Tôi quên tự giới thiệu, tôi là Lâm Thương Từ, phó biên kịch của [Phong hoa]." Lâm Thương Từ suy nghĩ, mỉm cười bày tỏ thiện chí, nghĩ đến sau này còn phải tiếp xúc với cô ấy nhiều hơn, thế là lấy điện thoại ra hỏi: "Tôi có thể thêm WeChat của cô Cố không?"

Cố Trọng ngây ngẩn cả người, người trước mặt cười rất quỷ dị, hơn nữa tuy đối phương tự báo họ tên nhưng cũng không thuyết phục được cô rằng cô ấy là biên kịch Lâm Thương Từ. Trừ khi đối phương lấy căn cước công dân ra chứng minh cho cô xem, nhưng việc này rất bất lịch sự, cho nên cô cũng chỉ đành mỉm cười.

Một nụ cười không phát ra từ nội tâm, không có độ ấm.

Cô từ chối rất uyển chuyển và khách sáo: "Cô Lâm, bộ phim sắp chiếu rồi, hai chúng ta vẫn nên quay về thôi!"

Thái độ của Cố Trọng đã nói lên hết thảy, Lâm Thương Từ chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng cô ấy biến mất ở khúc ngoặt.

Lâm Thương Từ sau khi bị từ chối có phần cô đơn, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trong tay mình, nỉ non: "Trước kia đều thêm mà, sao bây giờ lại không thêm......"

Có phải do cô đáng sợ quá hay không? Nếu có lần sau, bản thân mình có lẽ nên ăn mặc phù hợp hơn, tỷ như mang váy hoa nhí gì đó, rồi búi tóc kiểu trẻ trung thanh xuân, thế thì cho dù có cảnh báo cũng không đáng sợ như bây giờ.

Quay lại phòng chiếu phim, Cố Trọng đã an vị, Lâm Thương Từ cũng quay lại chỗ ngồi.

Đường Nhứ thấy cô quay về bèn hỏi: "Sao lâu vậy, chị đi đại tiện hả?"

"Không có." Lâm Thương Từ cầm cốc Coca uống.

"Chị làm gì với Cố Trọng trong nhà vệ sinh hả?" Đường Nhứ rất thẳng thắn, làm Lâm Thương Từ suýt chút nữa đã bị sặc Coca.

"Không có!" Vừa phản bác, cô lại liếc nhìn về phía Cố Trọng, nhỏ giọng hỏi: "Cô ấy sao vậy?"

"Không, do thấy lúc cô ấy quay về có vẻ căng thẳng, đúng lúc hai người một trước một sau về nên mới thuận miệng hỏi thử thôi."

Đường Nhứ nói xong cũng không quan tâm đ ến cô nữa, đèn trong phòng chiếu tối dần, buổi ra mắt bộ phim [Núi rừng] bắt đầu.

Ngày hôm sau Phòng Giai Nhuế mở họp, sau khi kết thúc bà ấy đã giữ cô lại.

"Gần đây em không có ý định về nhà sao?" Phòng Giai Nhuế khi hỏi có hơi ngập ngừng, rất sợ Lâm Thương Từ sẽ nổi giận khi nhắc đến chuyện gia đình.

"Sao em phải về chứ?" Lâm Thương Từ dựa vào lưng ghế, hai tay đặt lên đùi, cúi đầu vọc ngón tay.

Phòng Giai Nhuế vừa nhìn đã biết cô không muốn nói về vấn đề này, chẳng qua là nể mặt mình nên mới không nổi nóng.

"Hình như gần đây sức khỏe mẹ em không tốt cho lắm......"

"Em sẽ chuyển tiền, cậu em tự biết lo liệu." Lâm Thương Từ nói xong xách túi đeo chéo đứng dậy, trước khi rời đi còn quay đầu nói thêm một câu: "Nếu ông ấy lại gọi cô thì cô có thể trực tiếp cúp máy."

Nhìn bóng lưng Lâm Thương Từ, Phòng Giai Nhuế thở dài.

Vài ngày sau, đương lúc Lâm Thương Từ vắt óc nghĩ cách làm sao để tiếp cận Cố Trọng mà không đột ngột, thì điện thoại vang lên.

Giọng điệu Phòng Giai Nhuế tỏ ra rất sốt ruột: "Mẹ em ngã trong phòng tắm, bây giờ cô gần đến dưới nhà em rồi!"

Lâm Thương Từ vẫn còn ngơ ngác khi cuộc gọi đã kết thúc, cô vội vội vàng vàng đi thay quần áo, ngay khi chạy đến cửa chung cư, đúng lúc Phòng Giai Nhuế vừa lúc chạy đến. Cô không nói lời nào vội ngồi vào ghế phụ. Phòng Giai Nhuế tìm địa chỉ và lập tức lái xe về phía thành phố Lâm Giang.

Thành phố Nam Minh và thành phố Lâm Giang nằm liền kề nhau, chỉ mất hơn ba tiếng lái xe. Sự phát triển của Lâm Giang vẫn còn khá lạc hậu, hơn nữa nhà Lâm Thương Từ còn nằm ở vùng ngoại ô tương đối xa xôi. Phải cách nhau một tiếng rưỡi mới có một chuyến tàu, chuyến gần nhất cũng phải 15 phút sau mới xuất bến, các cô không chờ được. Ngay cả khi đi bằng tàu lửa, cũng chỉ có thể xuống trung tâm thành phố, sau đó còn phải bắt xe khác đi ra ngoại ô, vì nằm nơi hẻo lánh nên không có xe nào chịu đi.

Vậy nên Phòng Giai Nhuế quả quyết lái xe về thẳng nhà.

Khi về đến quê nhà ở Lâm Giang cũng đã gần 6 giờ tối, mới vừa xuống xe là Lâm Thương Từ lao ngay vào nhà, nhưng cô lập tức đứng như trời trồng.

Bởi vì mẹ cô đang cầm một đ ĩa thịt chua ngọt từ trong bếp đi ra, vừa thấy cô lập tức nói: "A Phú, con về rồi à!"

Phòng Giai Nhuế chạy theo sau, vừa thấy cảnh này chỉ còn biết vỗ trán, nghĩ thầm: "Xong đời!"

Lâm Thương Từ hít thật sau, sau đó mới nói: "Con còn có việc, đi trước đây."

Chỉ bảy chữ, từ lúc bước vào nhà đến lúc rời đi, chỉ nói bảy chữ này, như thể cô chỉ là một người lạ đi nhầm nhà.

Cậu Lâm Thương Từ đi ra từ bếp, trên tay còn cầm hai chén cơm, cười hì hì, thấy Phòng Giai Nhuế còn hỏi: "Con bé đâu rồi? Không về sao?"

Phòng Giai Nhuế tức giận trả lời: "Giận quá đi rồi."

Khi Phòng Giai Nhuế ra ngoài đã không còn thấy bóng Lâm Thương Từ đâu, bà lấy điện thoại gọi cho cô nhưng chỉ vang lên hai hồi chuông đã bị đối phương cúp máy

Lâm Thương Từ đi đến một công viên gần đó, lũ trẻ long nhong ngoài đường đã bị dẫn về ăn tối từ lâu. Cô thấy một chiếc xích đu đong đưa trong gió, bèn ngồi xuống.

Xích đu làm cho trẻ con chơi, khi cô ngồi lên chân vẫn còn chạm đất, thi thoảng dùng gót giày đá cát trên mặt đất, xích đu theo động tác của cô hơi đong đưa.

Phòng Giai Nhuế gọi rất nhiều cuộc nhưng cô trực tiếp cúp máy. Hiện tại cô không muốn nói chuyện, dù biết bà ấy cũng bị lừa nhưng cô vẫn có hơi giận, cuối cùng cô vẫn nhắn tin WeChat cho đối phương, nói với bà ấy là mình về rồi.

Qua hồi lâu, cô cảm thấy cảm xúc của mình đã bình tĩnh hơn rất nhiều, lúc này mới mở app gọi xe, đợi gần nửa tiếng rốt cuộc cũng có người nhận chuyến.

Khi cô xuống tàu đạp chân lên địa giới Nam Minh, nhìn dòng người qua lại phía trước, dường như cô đã tìm lại được bản thân.

Ở nơi thành thị phồn hoa xô bồ này, như chú cá nhỏ trong biển người, cuối cùng cô cũng tìm được bản thể Lâm Thương Từ bé nhỏ của riêng mình.

Đồng hồ điện tử treo tường nhắc cô hôm nay là ngày 8 tháng 8, khiến cô nghĩ đến Cố Trọng, bèn quyết định đến Duyên Thành một chuyến.

- ----

Lần đầu tiên chủ động add WeChat mà bị từ chối, nhưng không sao, còn nhiều cơ hội cho chị làm lại lắm 😌 Mình nghĩ Lâm Thương Từ đã cười như này 🥲