Thiêu Thân Yêu Nghiệt

Chương 47: Lễ cầu siêu đẫm máu (13)

"Haha, my lady, em cũng nhạy cảm thật." Rõ ràng vừa rồi cô còn không chú ý đến sự hiện diện của hắn, lúc đèn chùm rơi xuống quá bất ngờ nên hắn cũng chỉ biết trơ mắt nhìn cô tự sinh tự diệt. Có điều...


"Câu nói của em lúc ở trong phòng vừa rồi là chỉ tôi?"


Cô nhắm mắt lắc lắc đầu: "Không, tôi không nói ngài, tôi nói...mà thôi bỏ đi. Ngài cũng bị đẩy tới đây?"


"À phải, tôi còn không biết đang có chuyện gì xảy ra nữa..." Những tên khủng bố áo đen, trận đồ đáng nghi trên bục giáo đường, đầu hắn cũng đã ngờ ngợ một chút rồi.


"Ấy cũng chả có gì, ngài cứ coi như đang thoát khỏi mê cung đi." Có thể lết được đến tận đây xem chừng tên này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, nhưng cô chả quan tâm, quan trọng là có hắn thì nỗi sợ hãi trong lòng cô giảm đi không ít. "Lúc nãy ngài trốn trong phòng có nghe thấy tiếng đàn piano đó không?"


Ánh mắt hắn nhìn cô đột nhiên có phần âm trầm: "Có" Hắn trước giờ không tin mấy chuyện ma quỷ, nhưng hôm nay chắc phải nghĩ lại rồi...


"Đừng nghĩ nó là thật, chẳng qua cũng chỉ là ảo cảnh tạo nên thôi." Bộ dáng bình tĩnh với sợ sệt vừa rồi dường như hoàn toàn bất đồng.


"Ảo cảnh?"


Hehehehehehehehehe~~


Hắn vừa dứt lời thì đâu đó đã văng vẳng tiếng cười của trẻ con, tiếng cười ác ý pha lẫn điên cuồng cứ vang lên to dần...


Kẽo kẹt...


Cánh cửa căn phòng cuối hành lang như bị tác động bởi một thế lực nào đó mà bật mở...


Hai người nhìn nhau...


Không thể không vào nhỉ?


Daniel là người đi đầu tiên, đứng trước cánh cửa sờn cũ đang hé, hắn đưa tay khẽ đẩy cửa.


Căn phòng không có gì ngoài chiếc ghế tựa đặt cạnh cửa sổ, trên ghế ngồi là một thứ mà Ý Viên nhìn rất quen mắt...


Con rối đó...


Qủa nhiên cô đoán không sai a...


"Hóa ra là một con búp bê" Daniel đè xuống thấp thỏm trong lòng, toan cất bước đến gần con rối thì đã có lực níu lấy cánh tay hắn "Đừng tới gần nó..."


Con rối ngồi quay lưng về phía hai người, nhưng...


Cái đầu của nó đột nhiên chầm chậm quay 180°, khuôn mặt đáng sợ với con mắt vô hồn dưới ánh trăng sáng càng trở nên kinh dị, khuôn miệng con rối chợt hé như có ai đó đang điều khiển...


"Your soul....your soul...hhum~hehehehehe..." (Linh hồn của bọn mày.... Linh hồn của bọn mày...)


Hai người nào đó: "..."


_______________________________


Ở một nơi khác


"Rốt cuộc còn phải kéo dài cho tới bao giờ?" Vị nào đó khó chịu nhìn con rối trên bức họa treo tường, bức họa này cũng chính là bức họa Ý Viên từng nghiền ngẫm trước đó.


Sở dĩ họ không gặp được nhau là vì họ đang ở trong không gian kép, cùng một cảnh vật, họ có thể đứng cùng một chỗ nhưng vĩnh viễn không nhìn thấy nhau.


Còn như trường hợp của Daniel và Ý Viên...ừm, có phần khó nói, đại khái có thể cho là ngoại lệ đi.


[Ký chủ, ngài bình tĩnh. Đây là ảo cảnh thứ sáu rồi, còn hai ảo cảnh nữa]


"Lần này trở về nhất định phải phong sát tổ chức Hồi giáo JR, ta đã quá nhân từ với chúng rồi."


[...] Ký chủ mà cứ giữ thái độ như thế thì đến bản hệ thống cũng thấy bị đe dọa đấy!


Bằng chứng là nó lúc nào cũng offline để tránh ký chủ.


# Ký chủ quá đáng sợ, thỉnh đổi, đang online chờ, rất gấp! #