* Lời tác giả: bắt đầu có biến rồi.* Cố Khinh Chu chỉ là thuận miệng chẩn bệnh, ngay sau đó liền quên.
Nam nhân kia ngược lại trong lòng càng nghi ngờ.
Hai tháng trước, nam nhân này vì chạy trốn một cuộc truy sát mà bị rơi xuống nước, hôm đó là một ngày đông của tháng 11, hắn phải bơi suốt tám giờ mới trốn thoát được, mà trời khi ấy lạnh. ( trong người hắn cũng lạnh)
Cơ thể hắn vốn khỏe mạnh, sau chuyện đó cũng không có gì, chỉ là dạ dày thường thường bị bỏng – cùng với chẩn bệnh của Cố Khinh Chu giống nhau như đúc.
“Thật là hàn tà nội phụ sao?” Nam nhân do dự.
Hắn kiếm ăn là nhờ đao kiếm, nếu không chết bởi đao quang kiếm ảnh, mà ngược lại chết ở trên giường bện, vậy chẳng khác nào làm nhục hắn.
Hắn vừa từ trường đua ngựa trở về, lập tức đến bệnh viện.
Bệnh viện giáo hội nước Đức cẩn thận kiểm tra, khách khách khí khí nói cho hắn nói: “Hoắc gia, ngài thân thể khỏe mạnh, không có gì bệnh tật, chỉ là dạ dày không tốt lắm, uống rượu ít chút.”
Nam nhân bật cười.
Hắn thật là thất tâm phong, tự nhiên tin tưởng lời một thiếu nữ nói!
Có thể là vì đôi mắt nữ hài tử kia quá mức trấn định, cho nên khiến hắn sinh ra một loại ảo giác cao thâm khó dò?
Nhưng sau đó, nam nhân kia liền bỏ qua, không nghĩ nhiều nữa, mọi sự của hắn lại quay về như cũ.
Chỉ là, đôi lúc hắn lại nhớ tới nữ hài tử kia, ánh mắt doanh doanh thập phần liễm diễm.
Lúc hắn chọn nữ nhân, đều dùng những nét của nữ hài tử đó mà tuyển, thiếu nữ vừa mới lớn, tóc dài, mắt to.
Cố Khinh Chu sau đó cũng không nhớ gì tới chuyện này.
Mùng một tháng hai, cô chuẩn bị sách vở để đi học, Nhan Lạc Thủy liên tục gọi điện thoại nhất nhất kiểm tra xem cô thế nào.
Điện thoại lại lần nữa vang lên, hầu gái nghe điện thoại báo cô xuống lầu, Cố Khinh Chu cho rằng vẫn là Nhan Lạc Thủy, cô cầm lấy microphone liền nói: “Váy đồng phục chuẩn bị xong rồi, rất tốt, giờ em chỉ không biết nên mặc vớ thủy tinh hay là quần ống nữa?”
Nhưng cô lại nghe thấy một thanh âm trầm thấp vọng ra từ trong điện thoại: “Không mặc gì là tốt nhất.”
Cố Khinh Chu thiếu chút đem điện thoại đập nát.
Là Tư Hành Bái!
“Ta đã trở về, Khinh Chu.” Tư Hành Bái ở trong điện thoại dùng một thanh âm rờn rợn ba phần thẳng bảy phần tà, ngã ngớn dụ dỗ cô, “Em ra cửa chờ ta, ta mười phút sẽ đến trước của nhà em.”
“Tôi không rảnh, ngày mai tôi muốn đi học rồi!” Cố Khinh Chu sau bối vi cương, lạnh nhạt nói.
Tư Hành Bái cười nhẹ: “Ngoan, Khinh Chu, mười ngày qua ta không gặp em, không nghĩ em còn khẩn trương hơn cả ta!”
Lời hắn nói ra giống như là chuông vỡ, đôi môi Cố Khinh Chu liền nhợt nhạt.
Cô đối Tư Hành Bái đã có tâm lý muốn cách ly, thật sự chán ghét Tư Hành Bái, từ cái ôm hôn nồng nhiệt của hắn, cho đến đôi bàn tay rắn chắc mang theo vết chai mỏng mặc sức đùa giỡn trên làn da cô.
“Không có!” Cố Khinh Chu thanh âm gấp gáp.
“Không có?” Tư Hành Bái tiếng cười hạ thấp, “Khinh Chu ngoan, nếu em lại muốn trốn ta, ta liền mang em trực tiếp nhốt vào lồng sắt nhà ta, như vậy không cần mỗi lần đều phải tới Cố công quán để đón em. Khinh Chu, em nói đi, em thích lồng sắt màu vàng, hay màu tím?”
Biến thái!
Đối với người khác, đây chỉ là chuyện đùa bâng quơ, nhưng Tư Hành Bái là nói thật làm thật.
Cố Khinh Chu nhẫn nhục phụ trọng, bưng một ly trà đứng trước cửa sổ sát đất ở phòng khách, chậm rãi uống.
Hôm nay trong nhà không có ai, Tần Tranh Tranh mang theo bọn nhỏ đi xem phim, hai di thái cũng đã đi ra ngoài đánh bài, Cố Khuê Chương đi tới nha môn, Cố Thiệu thì đã khai giảng năm học mới.
Cố Khinh Chu chỉ còn một mình.
Thấy được bóng dáng chiếc ô tô hiệu Oss quen thuộc, Cố Khinh Chu vội buông ly nước nhanh chóng đi ra ngoài, nhanh chóng ngồi lên ô tô của hắn.
Tư Hành Bái giẫm chân ga, ô tô lập tức rời đi khỏi Cố Công quán.
Hắn mang Cố Khinh Chu đi dùng cơm.
Tư Hành Bái có bảy tám biệt quán, trong đó biệt quán lớn nhất, xây cất xa hoa, nghiễm nhiên là nhà của hắn.
Nhà hắn không phải ở Đốc Quân phủ.
Nữ đầu bếp Chu tẩu nấu một bàn đồ ăn, đồng thời thực nhiệt tình đối đãi Cố Khinh Chu, nói: “Tiểu thư Khinh Chu niệm tình tới đây, không những thông minh lại xinh đẹp, thiếu soái đúng là hảo phúc khí!”
“Chu tẩu người đừng có khen nịnh cô ấy nữa, cô ấy vẫn là tiểu hài tử, khen nhiều chỉ làm cô ấy không biết trời cao đất dày, người vẫn nên dạy bảo cổ nhiều hơn.” Tư Hành Bái cười, rồi mới quay sang Cố Khinh Chu nói, “Sắp tới, hãy cùng Chu tẩu học vài món ăn, sau này là em nấu cho ta ăn đó.”
Cố Khinh Chu rũ mắt không vui, không muốn đáp lại.
Chu tẩu liếc mắt nhìn Tư Hành Bái: “ Thiếu soái, muốn làm vui lòng tiểu nha đầu, tốt nhất là miệng cậu nên ngọt một chút. Cậu muốn người ta học nấu ăn cho cậu, người ta có phải người hầu của cậu đâu.” Cố Khinh Chu rốt cuộc không nhịn được cười.
Cơm nước xong, Tư Hành Bái lấy quà cho cô.
Hắn đưa cho Cố Khinh Chu hai chiếc hộp lớn.
Một chiếc đồng hồ đeo tay cùng một cây bút máy vàng óng ánh.
“Muốn đi học thì phải dụng tâm chút.” Tư Hành Bái sờ đầu cô, hắn ít khi được ôn nhu thế này, “Khinh Chu của ta vừa xinh đẹp lại có học vấn, đi đến nơi nào đều có thể có cơm ăn!”
Hắn đã nói qua, hắn sẽ nuôi cô đầy đủ.
Tư Hành Bái cũng không nuốt lời, đi học là chuyện đại sự, hắn hôm nay cố ý gấp rút trở về, nghe nói cô đang chuẩn bị đồ đi học, liền đưa tới bút máy cùng đồng hồ cho cô.
Rồi sau đó, Tư Hành Bái ôm lấy cô, hung hăng hôn lên môi, hôn đến nhiệt độ toàn thân đều tang vọt, đem cô áp (đè) lên giường.
Cố Khinh Chu khẩn trương, bắt lấy tay hắn: “Anh đã nói chờ là tôi lớn một chút vì không muốn thương tổn đến thân thể ta mà!”
Đang hứng thú đột nhiên im bặt.
Tư Hành Bái cảm thấy không thoải mái.
Miêu nhi của hắn còn quá tự phụ, cần phải cẩn thận nuôi dưỡng hơn, cam tâm tình nguyện đi theo hắn.
Cô còn nhỏ, không cho hắn chạm vào. Nhưng bây giờ cái nội tâm trong hắn lại mạnh mẽ muốn chạm vào, phỏng chừng còn muốn lộng vào thật lâu.
Hắn cũng luyến tiếc lộng cô không được.
Đức hạnh của Tư Hành Bái lúc ở trên giường, chính hắn biết rõ hơn, vài phút trước còn có thể khống chế, nhưng ngay sau đó lại như gió cuốn mây tan.
Trước giờ chưa có nữ nhân nào bị hắn làm xong mà có thể khép hai chân ngay được, nhiều ít trên người đều sẽ có vết thương, nặng nhẹ còn phải xem tâm tình của hắn. (*Khỏe dữ bây*)
Cho nên hắn chưa bao giờ tìm thiếu nữ, không muốn để thiếu nữ mới lớn mang thương tật.
Nam nhân trên đời đều phân biệt rõ ngoạn vật và sủng vật là hai loại khác nhau, ngoạn vật vốn không giá trị, vui vẻ là được; nhưng sủng vật là sự ràng buộc giữa hai linh hồn, là những giai điệu nhịp nhàng hòa hợp.
“Ta không muốn làm thương tổn thân thể của em, nhưng em đã khơi nó dậy rồi làm sao bây giờ, không lẽ em muốn ta ra ngoài tìm nữ nhân khác?” Tư Hành Bái lủi thủi nói.
“Ta ước gì!” Cố Khinh Chu bắt lấy cánh tay hắn không buông, trong mắt liễm diễm lệ quang, “Tư thiếu soái, cầu xin anh tích đức, tôi tuổi còn nhỏ, không lẽ anh muốn tôi sau này phải mang cơ thể bệnh tật rồi mới chịu sao?”
Thiếu nữ ai cũng phải đề phòng, nhất là đối với việc làm tổn hại thân thể rất lớn này. Nếu bất hạnh có thai, thương tổn liền lớn hơn nữa.
Năm trước, Chính phủ Nam Kinh đã sửa lại pháp luật, nữ nhân định kết hôn tuổi từ mười sáu tuổi sửa thành hai mươi tuổi.
Cố Khinh Chu mới mười sáu, cô còn cách số tuổi quy định những bốn năm.
Tư Hành Bái hai tròng mắt nóng lên, gắt gao dây dưa Cố Khinh Chu: “Nam nhân thư giải, không nhất định phải dựa nữ nhân nằm dưới mới thỏa mãn. Khinh Chu, hôm nay ta dạy em vài chiêu nhé.”
Cố Khinh Chu sau khi khẩn khoản cầu xin, nghe hắn nói liền run rẩy bắt lấy cánh tay hắn: “Tư thiếu soái, sao anh nói chuyện ngang ngược quá vậy! Tôi hận anh, nếu anh dám tiến vào một bước, tôi sẽ giết anh!”
Tư Hành Bái cười nhẹ.
Môi hắn nhẹ nhàng lướt qua môi cô, lẩm bẩm nói: “Nữ nhân của ta lại không phải lần đầu tiên giết người, ta tin tưởng thời điểm em giết ta, nhất định sẽ không sợ hãi run rẩy.”
Hắn hôn lỗ tai cô.
Lỗ tai cô nhỏ nhắn mềm mỏng, đầu lưỡi hắn lại giống như rắn, tỉ mĩ quét dọc, xunh quanh vành tai cô, tinh tế từng ngõ ngách, môi khẽ cắn vành tai cô.
Cố Khinh Chu toàn thân run rẩy, nghẹn ngào nói: “Chờ sau này ta trưởng thành, có bản lĩnh, cái thứ nhất ta phải là giết chết anh!”
Tư Hành Bái hôn môi cô, triền miên thổ lộ nói: “Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu, nếu ta có chết cũng nguyện chết dưới tay của Khinh Chu!”
Cố Khinh Chu hoàn toàn không còn nói được gì nữa.
Tư Hành Bái không có bức cô khai bao, chỉ là bức bách cô dùng tay và miệng, giúp hắn ** thỏa mãn.
Mặt Cố Khinh Chu bị nước mắt tẩm ướt, hết đợt này lại đến đợt khác, cô khóc: “Anh thật ghê tởm, toàn thế giới đều không có ai ghê tởm, nếu không phải anh, tôi sẽ không cần phải li…!”
Hắn liền ấn đầu cô xuống: “Khinh Chu, tập trung nào!”
Cố Khinh Chu luôn ảo tưởng nghĩ rằng mối tình đầu phải là một mối tình ngây thơ trong sáng, ngay từ ánh mắt đầu anh nhìn thấy ta, gương mặt đỏ ửng ngượng ngùng, cảm giác tim đập mạnh cùng hơi thở không thông, anh muốn đến gần làm quen nhưng miệng không mở lời được. Ta quay lại nhìn anh khẽ cười, bắt đầu phải như vậy chứ, sao lại thành hình ảnh ta hôn… của tư thiếu soái.
Cô khóc, nước mắt cứ lạch cạch lạch cạch rơi xuống.
Tư Hành Bái lần này lại phá lệ nhẫn tâm, hắn nói: “Sớm hay muộn em cũng muốn nhận thức nó, tương lai nó cũng là của em, khóc gì chứ? Mãi mãi là một tiểu hài tử ngốc nghếch mà!”
“Ta hận anh!” Nàng khóc đến ác hơn, “Ta hận anh, cái đồ khốn kiếp nhà anh, anh khi dễ nữ nhân!”
“Khinh Chu!” Tư thiếu soái lại đè đầu cô.
Lộng hơn một giờ.
Cái miệng nhỏ Cố Khinh Chu, đôi tay cùng đầu lưỡi hoàn toàn chết lặng, khí vị của hắn còn ở trong miệng mãi không tiêu tan, mắt cô mờ mịt dại ra, đã khóc không được nữa rồi.
Cô tinh tế khụt khịt, trong lòng hận ý với Tư Hành Bái đã tới cực điểm.
Chờ cô thành công lấy lại được sản nghiệp của ông ngoại mình, chuyện thứ nhất cô làm chính là giết chết Tư Hành Bái.
Tư Hành Bái đem cô ôm đến phòng tắm, giúp cô lau nước mắt, rồi mới ôm lên giường, ôm vào ngực ngủ trưa.
Thực nhanh, hắn thở nhẹ nhàng đều đều uyển chuyển, hình như là ngủ rồi.
Hắn là quang thượng, tay Cố Khinh Chu đặt lên vùng ngực nơi trái tim hắn, cảm thụ nhịp tim đập của hắn, thầm nghĩ: “Nếu nả một phát súng vào nơi này, có phải mình có thể được giải thoát hay không?”
Cô nhất định phải giết Tư Hành Bái!
Cô khóc không được.
Đây là lần thứ hai cô khóc không được.
Tư Hành Bái là tên biến thái, hắn đã điên cuồng lại ghê tởm, nam nhân trên toàn thế giới thêm lên cũng không có ai ghê tởm bằng Tư Hành Bái.
Hắn còn khi dễ tiểu hài tử!
“Chính là nơi này!” Tư Hành Bái vẫn luôn nhắm mắt ngủ, đột nhiên mở miệng.
Tư Hành Bái nhanh tay hơn, đem lòng bàn tay non mềm của cô, ấn ở ngực mình, mắt cũng không mở, thấp thấp nói: “Thời điểm em muốn giết ta, nhắm vào chỗ này mà nổ súng, chính là chỗ này, phải nhớ kỹ. Một viên đạn bắn ra, mệnh ta liền do em quyết định!”
Hắn biết được tâm tư của cô.
“Tư Hành Bái, anh vì cái gì mà biến thái vậy?” Cố Khinh Chu thanh âm khóc nấc, khàn khàn hỏi hắn.
Đây cũng là lần đầu tiên cô gọi cả tên lẫn họ hắn.
“Khinh Chu, này không phải biến thái, đây là thế giới người lớn.” Hắn rốt cuộc mở mắt ra, nhẹ nhàng hôn mi mắt cô, “Hoan nghênh em đã lớn lên!”
“Tôi không muốn!” Cố Khinh Chu cắn răng, “Cho dù muốn, tôi cũng không nghĩ làm cùng anh!”
“Được được, là ta biến thái, làm vấy bẩn đến Cố tiểu thư tôn quý mỹ lệ.” Hắn ôm sát cô, ôn nhu giống một hài tử dường như, “Ngoan nào, Khinh Chu, em ngoan, để ta ngủ một lát!”
Cố Khinh Chu khóc mệt mỏi.
Cô ngược lại lại ngủ trước rồi.
Tư Hành Bái ôm sát cô, đem vùi đầu cô ở trong ngực mình, kéo lớp chăn lạnh hoạt mềm mại phủ lên, tới chừng khuỷu tay hắn, tựa như một đợt thuỷ triều.
Hắn nhìn khuôn mặt cô ngủ say, da thịt trắng nõn trong suốt, chân mày lá liễu thon dài, môi đỏ no đủ, dáng vẻ kiều mị lại giả vờ ủy khuất, chân tướng chỉ là mèo con.
Là mèo con của Tư Hành Bái hắn!
Tư Hành Bái cảm thấy chính mình sống không còn bao lâu, hắn là người quá tùy tâm sở dục, đắc tội rất nhiều người, không biết bao nhiêu họng súng, là minh hay ám (*) muốn nhắm vào hắn. Huống hồ, hắn cũng không nghĩ hướng sống lâu dài.
Sống ở thời loạn thế, Tư Hành Bái mỗi một ngày đều tính toán kiếm lời, hắn chưa bao giờ tạo áp lực cho chính mình.
Nhưng hiện tại nhìn gương mặt Cố Khinh Chu ngủ say, hắn đột nhiên lo lắng: Tương lai hắn chết rồi, tiếu lệ nhân nhi này sẽ thế nào, rơi vào lòng bàn tay ai, ở thân thể ai uyển chuyển ngân khẽ?
Không thể nghĩ, càng nghĩ chỉ làm quả tim hắn bốc hỏa!
Tương lai, tiền đồ, Tư Hành Bái không có, hắn cũng không muốn có.
Hắn không có gì vướng bận, dứt bỏ không xong.
Nhưng hiện tại lại có rồi: mèo cưng của hắn.
Hắn đã nghĩ sẽ dưỡng cho tốt, tương lai hắn chết rồi, có thể nhường cho người khác nuôi hộ, dù không phải là quan hệ trinh nguyên, thì cũng chỉ là quan hệ ràng buộc, có người thay hắn bảo vệ cô. Nhưng hiện tại, hắn luyến tiếc rồi.
Tư Hành Bái cũng suy nghĩ một chuyện quan trọng khác là nên giúp cô từ hôn.
Cô hiện tại vẫn là vị hôn thê của Tư Mộ trên danh nghĩa, tính chuyện này thế nào đây!
Những ngày sau hắn sẽ bận rộn trăm bề, Tư Hành Bái muốn dừng cũng không dừng được (*), hắn không đánh mà thắng vô tình thu được một xưởng công nghiệp quân sự, kế tiếp hắn còn muốn chiêu binh mãi mã, mở rộng binh đoàn của hắn.
Nữ nhân của hắn, cái gì thân phận, hắn căn bản không thèm quan tâm.
Tư Hành Bái căn bản không để bụng lễ nghi thế gian phiền phức. Đừng nói chỉ là cái hư danh vị hôn thê, cho dù là thê tử của Tư Mộ, hắn đã nhìn trúng cũng muốn đoạt tới tay.
Hắn mơ mơ hồ hồ suy nghĩ, ôm sát Cố Khinh Chu, tiến vào mộng đẹp.
(*) Nguyên văn: mã bất đình đề: mãi không dừng lại được (Thành ngữ).