Cố Khinh Chu mang cái lắc tay Hoắc gia đưa, những người khác không có cảm giác gì, nhưng thật ra di thái thái lo lắng thật lâu.
Di thái thái nói, cái lắc tay kia không giống nhau, hầu gái không hiểu vì sao không giống nhau.
"...... Ta trước đó vài ngày đi tới phòng lão gia, thấy hắn chính là cầm cái lắc tay kia mà xuất thần. Lúc ấy ta chỉ cho là quà tặng cho vị cô nương nào, làm hắn nhớ thương, cố ý thử hắn, có tặng cho ta không, nhưng hắn không chịu." Di thái thái nói.
Di thái thái cảm thấy, Hoắc Việt thực coi trọng lắc tay này, như là tiểu tử lần đầu tặng lễ vật cho người trong lòng.
Có một số việc, nhất thời không thể gạt được đôi mắt của nữ nhân.
Chờ nàng nói xong, hầu gái nhấp môi cười, không có phản bác, trong lòng lại cảm thấy di thái thái nghi thần nghi quỷ.
"Một cái lắc tay mà thôi, di thái thái đề phòng nữ nhân khác, dường như là đề phòng cướp vậy."
Lão gia nguyên bản liền mua để tặng cho người ta, cho nên di thái thái đi nói muốn, hắn khẳng định không cho, này có cái gì lạ đâu?
Di thái thái luôn luôn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, tính tình quá ngang ngược kiêu ngạo.
Hầu gái không để trong lòng, nghe di thái thái lo lắng một trận, không có cách nào đồng cảm như là chính bản thân mình cũng bị, cười trừ đi xuống làm việc.
Di thái thái Mai Anh lại nhớ kỹ trong lòng, tìm mọi cách ngăn cản Cố Khinh Chu đến Hoắc gia.
"Ta thật ra có cái chủ ý, làm lão gia thay đổi tâm tư với nàng ta." Di thái thái tính toán trong lòng.
Cái chủ ý này, nàng không có nói cho bất luận kẻ nào, bao gồm cả hầu gái mà nàng tín nhiệm nhất.
Cố Khinh Chu cũng lưu ý tới ánh mắt di thái thái Mai Anh rồi, trong lòng nổi lên cảnh giác, nghĩ thầm: "Ta về sau vẫn là ít lui đến Hoắc gia, di thái thái này bệnh đa nghi quá nặng."
Nàng mang cái lắc tay kim cương, kim cương lóng lánh hào quang kia phản chiếu lên con ngươi long lanh của nàng, càng thêm lộng lẫy.
Hoắc Việt cảm thấy nàng đẹp.
Nhưng đẹp, cũng là vị hôn thê của người khác -- nghĩ đến đây, tâm tình Hoắc Việt thu vào.
Hoắc Long Tĩnh giữ bọn họ lại ăn cơm chiều.
Sau khi ăn xong, Cố Khinh Chu cùng tỷ đệ Nhan gia, về Nhan gia.
Nhan thái thái hỏi bọn hắn: "Chơi vui không?"
"Liền chỉ có vài người chúng con, là người quen biết cả, đều là người một nhà, tự tại." Nhan Lạc Thủy nói.
Nhan Lạc Thủy không thích quá náo nhiệt.
Nhan ngũ thiếu chậm chạm nghĩ nghĩ, nhìn Nhan thái thái nói: "Mẫu thân, con giống như thích Hợp Tĩnh rồi."
Nhan thái thái bật cười, đối với đứa con trai này không thể dễ dàng quá: "Ngươi là thấy một đứa yêu một đứa! Đó là muội muội long đầu Thanh bang, ngươi đừng có gây thêm chuyện cho phụ thân ngươi!"
Bà sợ Nhan Nhất Nguyên đi trêu chọc Hoắc Long Tĩnh.
"Như thế nào mà gây chuyện?" Nhan ngũ thiếu không hài lòng, "Mẫu thân, hay là mẫu thân kêu phụ thân sai người đi cầu thân đi!"
Cố Khinh Chu cùng Nhan Lạc Thủy đang uống nước, nghe nói tới đều sặc khụ khụ.
"Ngươi muốn chết a!" Nhan Lạc Thủy mắng đệ đệ nàng, "Tính cách của Hợp Tĩnh, quá không được để làm thê thiếp cùng với ngươi, đừng nói là kết thông gia, là muốn hại nàng ta!"
"Ta là thực sự thích nàng ấy!" Nhan ngũ thiếu nói.
"Ngươi thích người khác, đều có thể từ Nhạc Thành mà kéo dài đến Nam Kinh đó!" Nhan Lạc Thủy nói.
Cố Khinh Chu ở bên cạnh cười.
Đêm đó, Cố Khinh Chu ở lại Nhan gia, ngày hôm sau mới trở về.
Thời tiết càng nóng, mỗi người Cố gia đều thật cẩn thận.
Qua mấy ngày, Cố Khinh Chu nghe được Cố Tương ở trong phòng lớn tiếng nói chuyện.
Phòng bọn họ gần nhau, Cố Khinh Chu nghe được trong chốc lát, nghe Cố Tương nói: "Ta khi đó giúp qua nó bao nhiêu lần, nó như thế nào lại có mắt trọng danh lợi!"
Sau mới biết được, một bạn học của Cố Tương kết hôn, hình như gả cao, nhà trai tương đối có tiền. Nữ bạn học mời hết bằng hữu thân thích, liền nháo quá lên mẫu thân cũng mời theo, chỉ duy có không mời Cố Tương.
Cố Duy bị thôi học, bỏ nhà trốn đi, rốt cuộc dư luận xôn xao, Cố Tương thân là trưởng tỷ, thanh danh cũng không dễ nghe.
Bạn học của Cố Tương không muốn khiến trong hôn lễ mất hứng, đơn giản không cùng Cố Tương qua lại.
Đương nhiên, cũng có thể là nghe nói chuyện Tần Tranh Tranh bị đuổi tới Biệt quán, thiếu chút nữa bị bọn cướp cưỡng hiếp.
Vòng luẩn quẩn liền đâu lớn như vậy, một chút gió thổi cỏ lay đều biết được, Cố Tương bởi vì muội muội cùng mẫu thân mà thanh danh trở nên xấu xí.
"Ta nhất định sẽ gả cao hơn với nó! Nhà chồng nó lại có tiền, cũng bất quá là thương hộ*! Lùi về phía trước 50 năm, thương nhân đều là nghèo hèn!" Cố Tương mắng.
(* Là hộ gia đình kinh doanh buôn bán. Người thì người ta gọi là thương nhân)
Tần Tranh Tranh kêu nàng ta nhỏ giọng.
Lúc sau liền không có nghe được.
Cố Khinh Chu đối với Cố Tương không có hứng thú gì.
Cố Tương là cái nữ bao cỏ điển hình, tâm cơ cùng thủ đoạn của Tần Tranh Tranh, nàng ta cũng chưa học được; nhưng thật ra đứa Cố Duy chạy trốn kia, là trò giỏi hơn thầy.
Cố Khinh Chu thật lâu không nhớ tới Cố Duy, thẳng đến hôm nay Cố Tương một trận ầm ĩ, nàng thật ra mới có phần hứng thú.
"Muốn đi tìm xem Cố Duy ở đâu?" Cố Khinh Chu nghĩ thầm.
Nhờ người làm việc, lại phải bỏ tiền.
Cố Khinh Chu không có tiền.
Nàng nghĩ nghĩ, tính xong, tùy tiện để Cố Duy đi nơi nào, mặc kệ tương lai nàng ta có thành tựu gì không.
Đảo mắt liền đến tháng bảy.
Cố Khinh Chu nhìn cây ngô đồng ngoài cửa sổ, bị ánh mặt trời chiếu đến hơi thở thoi thóp, ve ngày đêm không nghỉ kêu vang, nắng nóng liền từ khe hở ngọn cây ùa vào tới, nóng đến phiền lòng mệt mỏi.
Phòng bếp nấu chè đậu xanh, vẫn là giải không được ngày hè nóng bức này.
Cố Khinh Chu ở nhà không có việc gì làm, khi dậy sớm luyện dương cầm trong chốc lát, rồi nằm ở trong phòng viết chữ.
Thân mình nàng uyển chuyển nhẹ nhàng, thời điểm bất động, mồ hôi ra hữu hạn.
Ngày này, nàng nhận được một phong thơ.
Chữ trên phong thư, là một nét chữ cực nhỏ xinh đẹp, nguyên là từ nữ nhi của Mộ Tam Nương - Hà Vi.
Cố Khinh Chu có chút thời gian không gặp Hà Vi.
Hà Vi viết thư cho nàng, nói gần đây lại tìm chỗ làm gia sư, nghỉ hè làm hai công việc.
"Vi Vi thật lợi hại, nhỏ như vậy liền làm nhiều công việc như vậy. Ta có phải cũng nên đi làm gia sư hay không?" Cố Khinh Chu nghĩ.
Gia sư Cố Khinh Chu làm không được, Cố Khinh Chu xếp lớp niệm thư, kiến thức so ra kém hơn nền tảng vững chắc của Hà Vi rất nhiều, dạy không được tiểu hài tử; mà hiệu thuốc Hà thị kinh doanh thảm đạm, dượng tự mình cũng nhàn rỗi, càng không tới lượt Cố Khinh Chu.
Thật ra đi làm công mà nói, Cố Khinh Chu cũng không có am hiểu gì, còn chọc đến Cố Khuê Chương không cao hứng.
Cố Khuê Chương sẽ cảm thấy mất mặt xấu hổ.
Tin giữa, Hà Vi lại nói, phụ thân nàng ấy ở cửa hiệu thuốc nấu canh cam thảo miễn phí cho người qua đường giải nhiệt, lấy được danh tiếng, người lân cận đều thực thích bọn họ.
Cuối cùng, Hà Vi thực lòng mời Cố Khinh Chu đi hiệu thuốc Hà thị, giống như có chuyện muốn cùng Cố Khinh Chu thương lượng.
Cố Khinh Chu buồn cười: "Nàng ta một đứa tiểu hài tử mới lớn, có thể có chuyện gì?"
Nhưng nghĩ như thế, Cố Khinh Chu vẫn là đi đến hiệu thuốc Hà thị.
Nàng là mới sáng sớm liền đi.
Thời điểm đến Hà gia, Hà Vi vừa mới rời giường, chuẩn bị đi nhân gia, bắt đầu làm việc.
Nhìn thấy Cố Khinh Chu, liền hưng phấn ôm lấy eo nàng: "Khinh Chu tỷ, tỷ đã lâu không có tới!"
Cố Khinh Chu thấy nàng ấy gầy rất nhiều, đau lòng sờ sờ cánh tay nàng ấy: "Muội mệt đều gầy đi rồi."
"Không đáng gì." Hà Vi cười nói.
Hà Vi bắt đầu làm việc ở nhân gia, gần đó có phòng sách.
Cố Khinh Chu có thể đi phòng sách giết thời gian, chờ đến giữa trưa Hà Vi kết thúc, buổi chiều cùng đi chơi nơi nào đó.
"Đừng làm ầm ĩ tỷ tỷ con, cũng đừng làm cho tỷ tỷ con tiêu phí tiền, biết không?" Cô cô ở sau dặn dò.
Hà Vi nói đã biết, liền lôi Cố Khinh Chu đi rồi.
Các nàng đi tàu điện trước, thay đổi một chuyến xe, tới Tô Giới rồi.
Một chỗ biệt thự ngói đỏ tường trắng, biến mất ở phía sau cây ngô đồng cao lớn, lá cây thâm lục nùng thúy, đầu hạ bóng cây râm mát.
Hà Vi chỉ cửa kính màu sắc rực rỡ của một hộ gia đình: "Muội buổi sáng tại đây làm gia sư, là cho hai tỷ muội, một đứa 8 tuổi, một đứa 6 tuổi, xem như lớp vỡ lòng đi, dạy bọn nó viết chữ, chủ nhân gia nói chữ muội đẹp."
"Chữ muội nguyên bản liền rất đẹp a." Cố Khinh Chu cười nói. Hà Vi đắc ý cười cười, vẫn là lòng dạ của tiểu hài tử.
Sau đó, Hà Vi liền nói cho Cố Khinh Chu: "Tỷ, tỷ đi phía trước đi, quẹo vào khu phố đối diện, chính là phòng sách. Phòng sách có trà uống, tỷ đi trước, quay đầu lại muội kết thúc việc liền đi tìm tỷ."
"Muội rốt cuộc có chuyện gì?" Cố Khinh Chu tò mò, "Trước bật mí ra một chút."
Hà Vi lại chỉ là cười, còn nhỏ tuổi, quỷ tinh quỷ tinh: "Tỷ, tỷ đừng hỏi trước."
Cố Khinh Chu không còn cách nào, dặn dò nàng ấy hảo hảo dạy học, liền đi phòng sách phố đối diện trước.
Phòng sách không nhỏ, cửa có hai cây to như cây ngô đồng vậy, bóng cây che mát nửa ngày, cửa hàng rất là mát mẻ, mùi hương hợp lòng người.
Xong rồi, Hà Vi từ cặp sách lấy ra một mảnh tờ báo, chỉ chỗ nàng dùng bút khoanh lại, đưa cho Cố Khinh Chu xem.
Cố Khinh Chu nhìn, phát hiện là một tờ quảng cáo.
"Số tiền lớn tìm thầy trị bệnh?" Cố Khinh Chu thấy được mấy chữ tiêu đề trước tiên.
Nàng chậm rãi đọc xong, phát hiện là một ông chủ tiệm trang sức, táo bón lâu ngày, thống khổ bất kham, trung y, Tây y đều mời qua, hiệu quả trị liệu cực thấp.
Hiện giờ, ông ta nguyện ý ra 300 ngàn tiền, cầu một phương thuốc dân gian cổ truyền, trị bệnh táo bón khổ sở của ông ta.
"300 ngàn tiền!" Cố Khinh Chu kinh ngạc cảm thán.
Nếu là gia đình bình dân, 300 ngàn tiền đều đủ phí sinh hoạt cho bọn họ một đến hai năm.
Thật là số tiền lớn!
"Tỷ, muội đưa cho phụ thân tiếp nhận, phụ thân muội nói khẳng định là kẻ lừa đảo, còn không biết ẩn giấu âm mưu gì, nào có người bỏ số tiền lớn như thế tìm thầy trị bệnh?" Hà Vi nhụt chí nói, "Nhưng vạn nhất là sự thật thì sao?"
Hà Vi muốn để Cố Khinh Chu đi lấy số tiền này, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.*
(* Ý là cái gì tốt đẹp nhất tất nhiên đều dành cho người nhà. Không dành cho người ngoài)
Đây là mấy ngày hôm trước nàng thấy đến.
Lòng dạ tiểu hài tử, liền ngo nghoe rục rịch: "Tỷ, tỷ muốn đi thử hay không? Dù sao cũng là nghỉ, tỷ ở nhà cũng không có việc gì, kiếm chút tiền không tốt sao?"
Hà Vi tuổi còn nhỏ, đã ra ngoài làm gia sư kiếm tiền, trợ giúp tiền phí sinh hoạt.
Cố Khinh Chu so với nàng ấy lớn hơn hai ba tuổi, há có thể không bằng nàng?
Huống hồ, nếu đối phương thật sự gặp nghi nan tạp chứng, tự mình cũng có thể hóa giải nỗi thống khổ của ông ta, cả hai đều tốt không phải sao?
"Được a." Cố Khinh Chu cười nói, sau đó lại hỏi, "Vậy muội làm gì mà ở thư không nói, một hai phải kêu tỷ đi một chuyến?"
Hà Vi cười ngớ ngẩn vài tiếng.
Hà Vi thật lâu không gặp Cố Khinh Chu, có phần nhớ mong nàng, đồng thời Hà Vi không nghĩ tới Cố Khinh Chu đáp ứng thống khoái như vậy, cho nên mới muốn giáp mặt thuyết phục.
Trong thư nói trước, vạn nhất Khinh Chu không đồng ý, ngược lại lại đi trước là chủ ý không tốt lắm.
"Muội là mong ước tỷ ra chơi mà, cả ngày ở nhà nghẹn đến mức hoảng." Hà Vi nói, "Muội chiều nay dạy học, tiểu hài tử kia lại đi theo song thân đi uống rượu mừng rồi, vừa lúc muội được nhàn rỗi."
"Muội vừa niệm thư, vừa làm gia sư, có phải thực cố hết sức hay không?" Cố Khinh Chu hỏi.
"Sẽ không. Từng nhà không phải đều là sinh sống như thế này sao? May mắn chữ muội đẹp, ở trường học lại chịu nỗ lực, giáo viên giúp muội viết thư đề cử, nếu không muội cũng tìm không ra chỗ dạy học. Có thể tìm được liền rất tốt, vất vả về điểm này thì không ngại." Hà Vi nói.
Cố Khinh Chu rất bội phục Hà Vi.
Ở tuổi tác của Hà Vi, đều là thực muốn hưởng thụ hơn nữa lại lười biếng, nàng ấy lại sớm hiểu được tự lập.
"Nếu là thành công, tiền chia cho muội một nửa." Cố Khinh Chu nói.