Thiếu Soái Vợ Ngài Bỏ Trốn Rồi

Chương 20: Bạn gái của anh trai

Điều khiến Điền Duy Hoàng suy nghĩ là, Tô Minh Tuyết đang ở biệt thự dựa vào núi ở thành phố Lâm Thành ngoan ngoãn chờ đợi, nhưng sau khi từ quê trở về chưa được mấy ngày, lại kêu gào với quản gia Lưu phải đến Bình Dương chơi.

Không biết đây là trùng hợp hay là phía sau có người cố ý chủ mưu.

Mấy ngày gần đây, từ sau khi Điền Duy Hoàng từ biệt “Tô Minh Tuyết” ở chân núi Vân Thành, thì chưa từng chủ động gọi một cuộc điện thoại nào cho “Tô Minh Tuyết”.

Anh vốn định gửi nhắn tin nhắn hỏi han Tô Minh Tuyết, nhưng từ chỗ quản gia Lưu lại biết được một số chuyện liên quan tới Tô Minh Tuyết, khiến anh không biết phải làm sao đối mặt người phụ nữ Tô Minh Tuyết này.

Thật ra, trong lòng anh cảm thấy nhớ cô rất nhiều.

Nhưng mà, quản gia Lưu nói, người phụ nữ Tô Minh Tuyết này tiêu tiền như nước, cuộc sống cá nhân hết sức hỗn loạn.

Tô Minh Tuyết thường dẫn một đám bạn xấu đến biệt thự dựa vào núi của nhà họ Điền mở Party, uống rượu nhảy sexy.

Cô gái này không chỉ thích lên mạng khoe của khoe ngực, hơn nữa còn thích đùa giỡn mấy nam vệ sĩ dáng dấp ưa nhìn trong nhà.

Nghe xong những câu chuyện của quản gia Lưu liên quan tới Tô Minh Tuyết, mặt Điền Duy Hoàng hoàn toàn đen lại.

Tại sao Tô Minh Tuyết này và Tô Minh Tuyết mà anh biết lại có cá tình hoàn toàn khác nhau như thế?

Nghi hoặc dù sao cũng chỉ là nghi hoặc, sự thật thì vẫn cứ là sự thật.

Nếu là cô gái mà bản thân Điền Duy Hoàng anh coi trọng, thì dù cô có làm gì, anh cũng đều chấp nhận.

Có điều, anh có thể cho phép cô tiêu tiền như nước, cũng có thể chấp nhận cô dẫn bạn đến nhà chơi, nhưng không thể chịu đựng được cô và người đàn ông khác mập mờ.

Điền Duy Hoàng bảo quản gia Lưu chuyển lời đến Tô Minh Tuyết, nếu để anh phát hiện cô và người đàn ông khác mập mờ không rõ, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.

Nếu cô không thích anh, thì trước khi quản gia Lưu đón cô trở về, cô cũng có thể cự tuyệt.

Nhưng mà, cô không hề cự tuyệt, mà là cam tâm tình nguyện đi cùng quản gia Lưu.

Cho nên, chỉ bằng điểm ấy, đã chứng minh, trong lòng cô có anh.

Nếu cô đã là vợ chưa cưới của Điền Duy Hoàng anh thì nên có sự thận trọng của mợ chủ nhà họ Điền.

Về cuộc hôn nhân này, để Tô Minh Tuyết tiến vào cửa nhà họ Điền, ông cụ Điền biết là cô gái đã cứu cháu trai trưởng của mình thì lập tức đồng ý.

Thật ra, ông cụ Điền đã sớm thay cháu đích tôn Điền Duy Hoàng chọn được mấy cô gái nhà quyền thế môn đăng hộ đối, nhưng khi mấy cô gái đó vừa nghe nói Điền Duy Hoàng định cả đời trong quân ngũ thì đều bỏ cuộc giữa chừng.

Không cô gái nào bằng lòng gả cho Điền Duy Hoàng để sống một mình chờ chồng. Đối mặt với những cô gái chỉ quan tâm đến kinh tế và quyền thế của nhà họ Điền thì ông cụ cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Bây giờ, tình cảm chân thành rất hiếm có.

May mà, cô gái mà cháu đích tôn nhà mình chủ động nhắc tới muốn cưới, cũng hợp ý ông cụ.

Nếu Điền Duy Hoàng đã chủ động mở miệng muốn cưới một cô gái, chứng tỏ cô gái đó khá quan trọng với Điền Duy Hoàng.

Thế là, ông cụ Điền lập tức đưa ra điều kiện, nếu muốn cưới cô gái đó thì anh nhất định phải xuất ngũ khỏi quân đội.

Ai ngờ, đứa cháu đích tôn cố chấp luôn quyết chí ở lại quân đội lại có thể đầu óc thông suốt mà đồng ý.

Chuyện tất cả đều vui vẻ này sao hà cớ gì ông cụ Điền lại không làm chứ?

Ống nghe bên này, Điền Trung Quân tiếp tục hỏi: “Ông nội đã biết chuyện bạn gái của anh chưa?”

“Biết.”

“Em đã sớm nghe ông nội nhắc tới, muốn dùng lý do hôn nhân của anh để ép anh xuất ngũ. Hiện anh đã có bạn gái, sắp kết hôn rồi, chắc chắn ông nội sẽ hết sức vui vẻ. Nói thế nào, anh cũng là người thừa kế thứ nhất của nhà họ Điền, ông nội ép anh phải xuất ngũ mới được kết hôn là đúng.”

“Cho nên, em cũng ủng hộ ông nội à?”

“Tất nhiên! Đúng rồi, anh, em đã thay anh giành được Công ty bất động sản Địa Lợi từ trong tay chú Hai rồi.”

“Anh vốn định để Công ty bất động sản Địa Lợi dưới tên em, nếu không phải chú Hai nhiều chuyện…”

“Công ty bất động sản Địa Lợi chịu sự quản lý của tập đoàn Điền thị, người thừa kế tương lai của tập đoàn Điền thị là anh, Công ty bất động sản Địa Lợi nhiên cũng là của anh, em sẽ ‘Kề vai chiến đấu’ cùng anh, anh không cần chuyển riêng Công ty bất động sản Địa Lợi cho em đâu?”

“Anh không muốn nghe em nói mấy lời khách sáo với anh. Nói vậy thôi anh cúp máy trước nhé.”

Dứt lời, Điền Duy Hoàng lập tức cúp máy, hoàn toàn không cho Điền Trung Quân cơ hội nói nốt lời trong lòng.

Người anh trai này của anh… Quên nói phương thức liên lạc với chị dâu tương lai cho anh biết rồi.

Điền Trung Quân vừa nghĩ như vậy thì anh cả Điền Duy Hoàng đã giử cách thức liên lạc và tên họ của Tô Minh Tuyết cho anh.

Trở lại chuyện chính, dưới quyền tập đoàn Điền thị có ba công ty lớn: Công ty Thiên Thời, Công ty bất động sản Địa Lợi, Công ty Nhân Hòa Trí, Thiên Thời chuyên về lĩnh vực điện tử, Địa Lợi chuyên về Xây Dựng, Nhân Hòa chuyên về lĩnh vực ăn chơi giải trí.

Mà người cầm lái tập đoàn Điền thị là ông nội Điền Vĩnh Đình, người thừa kế tương lai là anh cả Điền Duy Hoàng.

Về phần anh, Điền Trung Quân…

Chỉ có thể là người phụ tá của anh cả.

Hiểu được điều đó nên Điền Trung Quân không bao giờ dám dám vượt qua vị trí của bản thân.

Diêu Minh Na nhanh chóng trở về, trên tay cô ta còn ôm một bó hoa tươi.

“Lục Trung Quân, chúc mừng anh đã là giám đốc!”

Diêu Minh Na đưa hoa tươi cho Điền Trung Quân, phụ nữ tặng hoa tươi cho đàn ông, thật có chút kỳ quặc.

Điền Trung Quân cũng không nhận, Diêu Minh Na rất tự giác cắm hoa tươi vào bình hoa trang trí bên kia.

“Chân cô gái kia sao rồi?” Điền Trung Quân ngồi xuống trước bàn làm việc, vừa mở tài liệu, vừa thuận miệng hỏi.

Diêu Minh Na giật mình, khóe miệng trĩu xuống không vui.

Cô ta không ngờ, Điền Trung Quân vẫn còn nhớ cô gái đó.

Diêu Minh Na vừa xử lý hoa tươi trong bình hoa, vừa cảm thấy ghen tị, trả lời: “Bác sĩ nói chân cô ấy không có việc gì, chỉ cố ý giả vờ như vậy mà thôi.”

“Giả vờ?”

Điền Trung Quân sững sờ, ngã từ trên giường cao như vậy xuống thế mà chân không có việc gì ư?

“Đúng vậy! Cô ta chỉ giả vờ thôi chứ thật ra không hề hấn gì.” Diêu Minh Na thêm mắm thêm muối thanh minh.

Điền Trung Quân mỉm cười, giống như đang lẩm bẩm: “Không có việc gì thì tốt.”

Cứ như vậy?

Diêu Minh Na xoay người lại, khó tin nhìn Điền Trung Quân. Chẳng lẽ anh không nên cảm thấy chán ghét vì cô gái đó đã nói dối sao? Chuyện gì thế, khóe miệng anh còn không nén nổi tình cảm mà nở nụ cười?

“Lục Trung Quân, anh và cô gái đó quan hệ như thế nào?” Diêu Minh Na không kìm nén được, hờn dỗi.

Điền Trung Quân không lên tiếng, hoàn toàn đắm chìm trong công việc của mình. Anh cầm lấy điện thoại di động trên bàn làm việc, hỏi: “Tiểu Lý, Dự án công trình trường tiểu học Hy Vọng của vùng núi An Dương đã làm đến đâu rồi?”

Thấy Điền Trung Quân không đoái hoài gì đến mình, Diêu Minh Na cảm thấy bẽ mặt, quay người rời khỏi văn phòng giám đốc. Thanh mai trúc mã như cô ta mà mà còn không bằng một cô gái đã có tình một đêm với anh.

Nghĩ lại, Diêu Minh Na cảm thấy rất tức giận, thầm mắng Lương Đồng Tâm xối xả, làm hại Lương Đồng Tâm liên tục hắt xì mấy cái.

Lương Đồng Tâm vuốt vuốt cái mũi, thấy anh trai Lương Đồng Đức còn chưa trả lời điện thoại của mình, thế là lại tiếp tục gọi.

Lúc này, cuối cùng điện thoại đã kết nối, Lương Đồng Tâm không khỏi phàn nàn nói: “Anh, cuối cùng anh đã nhận điện thoại rồi.”