Thiếu Soái Hãy Tha Cho Tôi Đi!

Chương 41: 41 Giúp Đỡ Tố Nhiên


" Ây da, mỹ nhân à? Cô lỡ đụng trúng đàn em của ta mà còn nói giọng như vậy hả? Có biết phân biệt phải trái gì không? " Tên đại ca nắm cổ tay Tố Nhiên.
" Chỉ là vô tình, các người ăn nói hàm hồ, đừng tưởng như vậy là hay! " Tố Nhiên cố gắng hất tay hắn ta, nhưng sức con gái như cô thì rất khó làm vậy.
" Không cần biết cô vô tình hay cố ý, chỉ cần đi chơi với ta hôm nay thì ta...!ta sẽ niệm tình mà tha thứ! " Hắn nhìn Tố Nhiên với vẻ mặt xàm sỡ, mỹ nhân trước mặt phải nhân cơ hội này đoạt lấy.
Tố Nhiên nghiến răng, cô dùng bàn tay còn lại đánh vào mặt tên đại ca, móng tay dài làm cho hắn chảy máu, tên đại ca liền bực tức Xô ngã Tố Nhiên và đánh trả lại thì đã bị An Kỳ đá một cái văng ra xa.
" Ô hô hô, xin lỗi nha! Tôi không cố ý! " An Kỳ cười mỉa mai.
" Gì chứ? Con bé kia mày ở đâu chui ra? " Hai tên đàn em đỡ hắn dậy.
" Tôi chỉ là thấy chuyện bất bình nên bất thình lình xuất hiện thôi nè! Con đường này tuy vắng thật, nhưng không phải là không có người qua lại, nhưng không ai giúp đỡ cô gái này cả! Cùng phận nữ nhi như nhau nên tôi không thể làm ngơ được! "
" Gì chứ? Đừng tưởng mày là nữ nhân thì tao sẽ buông gia, hôm nay mày và con nhỏ đó khỏi trở về nhà! Anh em lên! "
" Haizz...! Đúng là không biết tự lượng sức! " An Kỳ phủi tay sau khi đã đánh cho đám du côn bằm mắt bằm tay và nằm sóng soài một chỗ.

Sau đó, cô nắm tay Tố Nhiên rời khỏi con đường ấy.
...•.:°❀×═════════×❀°:.•...
" Đa tạ cô nương đã giúp đỡ tôi! " Tố Nhiên cúi đầu cảm tạ An Kỳ.
" Không có gì đâu, Tố Nhiên cô không sao chứ? Cổ tay có bị tên đầu xỏ kia làm bị thương không? "
" Tôi vẫn ổn! Mà...!mà sao cô nương lại biết tên tôi vậy? "
An Kỳ đổ mồ hôi, lỡ nói tên Tố Nhiên làm cho cô ấy nghi ngờ rồi, bởi vì cô biết qua lời Dương Hạo Thạc nói và hai người chỉ mới lướt qua hôm trung thu.
Chẳng thể trốn tránh, nên An Kỳ đành bảo cô đã thấy Tố Nhiên lúc cô gặp lại Trương Hằng, nghe xong thì cô ấy có chút bất ngờ, sau đó thì mỉm cười.
" Thì ra là bạn của Trương Hằng, chẳng trách tôi lại thấy cô nương quen quá! Thì ra là đã gặp qua rồi! "
" Mà tại sao cô lại đúng trúng đám du côn ấy vậy? Haizz...!nếu tôi không xuất hiện thì chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra với Đào cô nương nữa? "
" Tôi chỉ là đang mải mua đồ để nấu ăn thì không may va phải một trong đám người ấy, thế là bọn chúng cứ vịn cớ quấy nhiễu tôi.


Thật sự thì một thân một mình cũng có rắc rối! "
An Kỳ nghe xong cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ lâu như vậy rồi mà Đào Tố Nhiên vẫn chưa thành thân, với lại nhiều năm trước cô ấy đã cùng gia đình đến Tuần Châu định cư, vậy mà giờ lại xuất hiện ở Liên Thành, liệu có là sự trùng hợp?
" Hay là tôi đưa cô về nhà nhé? Kẻo bọn chúng quay lại trả thù cô thì sao? " An Kỳ nhân cơ hội xem chỗ ở của Tố Nhiên luôn.

" Vâng, một lần nữa đa tạ lòng tốt của cô nương! Mà hình như tôi vẫn chưa được biết tên cô thì phải? "
" Cứ gọi tôi là An Kỳ! "
Đào Tố Nhiên cùng An Kỳ về nhà, hai người vừa đi vừa trò chuyện.

Điều khiến An Kỳ bất ngờ nhất là chỗ ở của Tố Nhiên khá tồi tàn vì căn nhà đã xuống cấp, ai mà biết đây từng là vị tiểu thư sống trong nhung lụa chứ.
" Hay là An cô nương vào nhà tôi uống chút nước nhé! Dù bên ngoài vậy thôi chứ bên trong sạch sẽ lắm! " Tố Nhiên mở cửa, biểu hiện của cô rất hiếu khách.
" Nếu Đào cô nương mời thì tôi không nỡ từ chối! "
Quả đúng như Tố Nhiên nói, bên trong được quét dọn sạch sẽ, nội thất đơn giản không cầu kỳ.

An Kỳ ngồi xuống bàn, Tố Nhiên từ tốn rót trà cho cô, quả nhiên con gái nhà giàu mà có nghèo thì vẫn giữ cốt cách tao nhã.

Với lại Tố Nhiên thật sự quá là xinh đẹp đi thôi, nếu so với Vân Kim Mỹ thì cũng một chín một mười.

Bây giờ cô ấy không hề trang điểm và ăn mặc đơn giản mà đã có khí chất vậy rồi.
" Nãy giờ tôi không thấy người nhà cô ở đâu hết? Họ ra ngoài đi làm rồi à? "
" Tôi sống ở đây một mình, còn cha mẹ thì ở Tuần Châu rồi! "
" Thì ra là thế! Nhưng mà...!cô ở một mình thì tiền đâu để cô xoay sở cuộc sống? "

" Tôi phụ bán hàng ở chợ gần đây, một ngày cũng được 10 đồng bạc Kim Mã.

Chỗ này không hẳn là nhà tôi, tôi thuê với giá 1 đồng vàng Kim Mã mỗi tháng "
" Một ngày 10 đồng bạc, mà 100 đồng bạc sẽ bằng 1 đồng vàng, nếu thế thì cũng rẻ! Thế việc làm có vất vả không? "
" Cũng không vất vả lắm! Vậy còn An cô nương, cô sống ở đâu? Nhìn thấy giỏ thịt và rau củ chắc là cô đang trên đường đi chợ nhỉ? "
" À tôi đang làm nha hoàn, tuy ông chủ của tôi tính khí kỳ cục, bất thường nhưng hắn không làm khó tôi nhiều quá! Nói chung cũng ổn! "
" Thế thì tốt quá rồi, thời buổi này mọi người hay nói nha hoàn là nghề nghiệp thấp bé, không đáng được tôn trọng.

Nhưng tôi không nghĩ vậy, họ được trả tiền để làm việc mà cũng rất giỏi và trung thành " Tố Nhiên che miệng cười.

An Kỳ ngượng ngùng mặc dù cô không giỏi và hay gây rắc rối cho người khác.
" Đào cô nương, tôi xin mạo muội hỏi một cậu được không? "
" Vâng, An cô nương cứ hỏi đi? "
" Giữa cô và bác sĩ Trương rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào vậy? Nếu...!nếu như cô không muốn trả lời cũng được "
" À thì ra là chuyện đó! Cũng đã lâu rồi nên tôi không muốn nhắc lại nữa, tôi với Trương Hằng chỉ là bạn bình thường thôi, lâu năm gặp lại nên có hơi bất ngờ! " Tố Nhiên cười nhẹ, cô vén tóc vào một bên tai.

" Tôi lại không nghĩ như vậy đâu? Đào cô nương, cô có biết ngày hôm đó sau khi cô rời đi, bác sĩ Trương đã nhìn cô bằng ánh mắt lưu luyến đấy! "
" Ánh mắt lưu luyến? An cô nương thật nói đùa, Trương Hằng thì biết lưu luyến là cái gì chứ? "
" Vậy thì tại sao tới bây giờ anh ta vẫn không thành thân với ai nhỉ? Mặc dù bác sĩ Trương là hình mẫu mà bất cứ cô gái nào ở Liên Thành cũng thích, chẵng lẽ anh ta...!đang chờ đợi ai chăng? " An Kỳ giả vờ không biết, cô lén nhìn biểu hiện của ngơ ngác Tố Nhiên.


"...!"
" Thú...thú thật thì tôi cũng thấy vui khi gặp lại Trương Hằng, nhưng bản thân tôi hiện tại đã không còn xứng với anh ấy nữa rồi! " Tố Nhiên gục đầu, giọng của cô uất nghẹn.

An Kỳ tưởng là cô khóc liền đứng dậy an ủi.

" Xin xin lỗi Đào cô nương, tôi không cố ý...!cố ý làm cô khơi gợi lại chuyện cũ! "
" Vâng không sao, An cô nương không cần phải xin lỗi tôi làm gì cả! Với lại tôi sắp rời khỏi Liên Thành rồi, tôi sẽ đến Tuần Châu để sống cùng gia đình, tôi cuối cùng đã tha thứ cho họ "
" Về Tuần Châu, khi nào cô đi vậy? " An Kỳ bất ngờ nên đập mạnh tay lên bàn
" Chắc là ba ngày sau, khi ấy tôi đã hoàn thành sắp xếp nghỉ việc và mua được vé tàu lửa để khởi hành lúc 2 giờ chiều! Tuy khá buồn nhưng sống với cha mẹ vẫn hơn mà nhỉ? "
" Cũng trễ rồi, tôi nên về lại phủ nếu không tôi sẽ nhịn bữa trưa mất! "
Tố Nhiên đưa An Kỳ ra cổng, khi về còn không quên chào tạm biệt.

Kết quả A Tây đã mắng cho An Kỳ một trận vì tội lêu lỏng, chẳng thể chú ý công việc được giao, cũng may không bị hư thịt và rau nếu không ông sẽ cho An Kỳ cạp khoai tây.

...•.:°❀×═════════×❀°:.•...
An Kỳ cứ cảm thấy bồn chồn trong người khi mà Đào Tố Nhiên bảo sẽ rời Liên Thành, dù sao cũng từng là nguời yêu của nhau, chẳng lẽ Trương Hằng vô tâ m đến nỗi không mời Tố Nhiên một bữa ăn hay uống nước à?
" Hay là do bác sĩ Trương không biết chỗ ở hiện tại của Tố Nhiên? Ayy daa...!tự nhiên mình lại tiếc nuối cho họ hơn là ganh tỵ! " An Kỳ vò đầu bứt tóc, ai đi ngang cũng đều tưởng cô có vấn đề.

Có một sự thật thì An Kỳ có duyên làm mai mối lắm, bởi vì khi còn đi học hễ cô thích hay để ý ai thì qua vài ngày hôm sau họ sẽ công khai người yêu, thế nên bạn bè hay gọi cô là " bà Nguyệt An Kỳ ".

Bây giờ thì cái " năng lực " khốn kiếp ấy đã phát huy tác dụng rồi.

An Kỳ định sẽ đến chỗ bác sĩ Trương để hỏi anh về Tố Nhiên, cô ngó nghiêng xung quanh để không có ai thì phi thật nhanh ra cổng, dù sao cũng đang thiên thời địa lợi nên cô làm liền.

Khi An Kỳ vừa bước chân ra ngoài thì...!

" Này An Kỳ, cô lại trốn đi đâu đó chơi à? Gan quá nhỉ? " Giọng nói quen thuộc đến mòn cả tai ấy lại vang lên, không ai khác chính là Dương Hạo Thạc.

Hắn đang dựa vào cột Vân Chung Các nhìn An Kỳ.

" Thiếu -thiếu soái, chúc ngài buổi trưa an lành! " An Kỳ đổ mồ hôi, tên này đúng là tam tai, toàn xuất hiện những lúc quan trọng.

" Vào đây nhanh lên, nói lí do cô muốn đi là gì? Nếu như có nửa lời dối trá thì cái lưỡi của cô sẽ không còn nguyên vẹn đâu! " Hạo Thạc nhấn đầu An Kỳ đe dọa
" Thật ra thì...!" An Kỳ đành nói hết sự việc ngày hôm qua cùng với Tố Nhiên cho Dương Hạo Thạc nghe.

"..."
" Cô đúng là...!thích lo chuyện bao đồng quá nhỉ? " Hắn nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, lại còn tặc lưỡi.

" Chuyện bao đồng? Tôi chỉ quan tâm người khác thôi.

Ngài không thấy chuyện này quá nhiều điểm cần tìm hiểu, nếu như thành công thì có thể khiến cho cuộc tình dang dở của họ có thể tiếp tục sao? " An Kỳ phụng phịu, cô không chịu định kiến của Hạo Thạc.

Hắn nhìn cô chằm chằm, còn nhăn mày làm cho An Kỳ run hết cả người, bản thân lại một lần nữa nói chuyện mà không kiềm chế.

" Thật là hết thuốc chữa! Cứ làm những điều cô cho là đúng đi, dù sao thì ta cũng không quan tâm nhiều quá! " Dương Hạo Thạc xoay nguời đi vào trong.

" Vâng ạ! " An Kỳ tỏ ra hớn hở.

Cô nhảy chân sáo trên đường đến chỗ Trương Hằng, vì đang là giờ nghỉ trưa nên cô đoán là anh ta sẽ rảnh rỗi, giờ thì chiến dịch hàn gắn " Hằng - Nhiên " sẽ bất đầu..