"Em sẽ không bất chấp tất cả mà đối tốt với anh, nhưng anh vĩnh viễn là người em trả giá nhiều nhất."
___________________
Mấy ngày này vẫn luôn bận bịu chạy đi chạy lại chỗ A Tề, cùng bọn A Sâm thay phiên chăm sóc y.
Tuy rằng lúc y không bị cơn nghiện phát tác, cũng bình thường như bất cứ ai. Giống như sau khi xảy ra chuyện nhìn lại cây đàn mà bản thân trong lúc nóng nảy đã đập vỡ, đau lòng vô cùng. Dù vậy vẫn kéo Lục Tự Quang, nói là như thế nào cũng phải làm cho cây đàn trở lại nguyên dạng.
Dù sao cũng phải có người trông nom y. Sợ lúc y một mình lên cơn nghiện lại làm ra chút chuyện kích động.
Lục Tự Quang vẫn không tin Tử Kiệt xảy ra chuyện chỉ đơn giản là do uất ức. Sau khi chơi thuốc vốn sẽ khiến cho tinh thần kích động vô cùng, những cố chấp, vọng tưởng, đánh mất năng lực tự khống chế bản thân, vào lúc đó đều sẽ trở nên dễ như trở bàn tay.
Tuy rằng A Tề nhiều lần tỏ rõ y cũng không chạm qua bao nhiêu, cơn nghiện không lớn.
Nhưng vẫn luôn không yên tâm. Nếu như không có ai trông chừng y, sẽ không yên tâm.
An Khang nằm bên cạnh từ sau lưng nhẹ nhàng ôm cậu, nghiêm túc nói: "Quay lại đây."
Lục Tự Quang ngoan ngoãn quay lại, đang muốn mở miệng, chợt nghe thấy hắn giận dỗi bất bình nói, "Em gần đây vừa làm xong, liền quay lưng về phía lão tử, lão tử giận a."
Hiếm khi làm nũng sao?
Lục Tự Quang cong khóe miệng cười, "Không, em chỉ là hơi mệt." Để bồi thường liền hôn nhẹ lên cái mũi cao thẳng của hắn.
An Khang ôm cậu, "Lão tử giận rồi. Lão tử giận em sao chuyện gì cũng cứ nghẹn kín trong đầu, em coi anh là người chết hay là cái gì hả?"
Có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới hắn đột nhiên lại nói những lời này.
Nói đang giận, hóa ra là do những điều này.
Hai ngày nay vẫn bận bịu chăn sóc A Tề, từ lúc xảy ra chuyện của Tử Kiệt cho đến hiện tại, vẫn chưa một lần đem những chuyện đã trải qua này nói với An Khang. Biết A Tề xảy ra chuyện, hắn vẫn là từ chỗ La Kỳ mới biết.
Nhìn Lục Tự Quang định mở miệng, An Khang lại đoạt lấy đầu đề câu chuyện nói: "Đừng có nói với anh cái m* gì mà sợ anh sẽ lo lắng này nọ."
Lục Tự Quang sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ cười -- đều bị anh nhìn thấu a.
"Không muốn khiến anh lo lắng" Cái cớ này tựa hồ đã bị tất cả các kịch bản dùng nát ra rồi, nhưng mà, cũng là sự thật.
"Em gần đây có phải gầy đi hay không?" An Khang đột ngột hỏi.
"Hả? Có sao, đâu có."
"Ôm hình như là nhẹ đi." Người kia đứng đắn nói thầm.
"Gầy cái rắm anh a, " Lục Tự Quang ở trong lòng hắn cười, "Cho dù có, thì một cân hai cân nhìn ra thế nào được."
An Khang bĩu môi bất mãn nói, "MN, em mới rắm. Em có mấy cái lỗ chân lông lão tử đều biết hết, mấy cân mấy lượng anh sao có thể không biết?"
Lục Tự Quang nghe xong kéo chăn lên, "Đờ mờ nhà anh, ngủ!"
An Khang cười dán lại gần, "Này, hồi trước em bảo đi học cách làm món canh, biết làm chưa?"
"Có a, sáng nay làm xong mang đi cho A Tề ăn thử rồi, " Lục Tự Quang còn có chút hưng phấn, dù sao trước đây chưa từng vào bếp bao giờ, "Tên kia nói ngon nha."
"F*ck, lần đầu tiên cũng không phải là làm cho lão tử......" Người kia càu nhàu một hồi.
Lục Tự Quang cười hắn hôm nay sao lại vô cùng tính đàn bà như thế, chui từ trong chăn ra chọc chọc hai má hắn, hai mắt cười cong lên, "Vậy lần thứ hai làm cho anh a."
An Khang nghe xong lời nói như đang dỗ dành của Lục Tự Quang, cười rộ lên: "Thật ra, lần đầu tiên vẫn là cho lão tử nếm." Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Lục Tự Quang, An Khang cứ như đang khoe khoang, đắc ý hừ hừ, "...... Lúc sáng thừa dịp lúc em không ở trong phòng bếp, anh trộm nếm một ngụm trong bình giữ nhiệt nha."
Lục Tự Quang vẻ mặt hắc tuyến, "...... Anh còn có mặt mũi nói......"
Người kia cười sang sảng.
Có những lời, thật ra cũng vẫn chưa nói ra.
Ví dụ như nói, em sẽ không bất chấp tất cả đối tốt với anh, nhưng anh vĩnh viễn là người em trả giá nhiều nhất.
Nhưng cậu cũng không biết, An Khang cảm động với phần tình cảm quý trọng và tình nghĩa đối đãi với bạn bè này của cậu.
Có đôi khi trong ngoài không đồng nhất. Ngoài miệng nói ghen ghét ra sao, nhưng trên thực tế lại ngược lại hoàn toàn.
Dường như có chút tò mò, năm tháng trước đây cậu và A Tề đã trải qua, đến tột cùng là như thế nào.
Luôn cảm thấy gặp nhau quá muộn. Nếu có thể gặp sớm một chút, vậy thì tốt rồi. Bởi vì bỏ lỡ mất thanh xuân của cậu, cho dù chỉ là một chút xíu, cũng sẽ cảm thấy rất hối hận.
"Này --" An Khang khe khẽ gọi cậu.
"Hửm?"
"Em và A Tề quen nhau từ bao giờ?"
"Sơ trung (cấp 2) a."
Ặc, sơ trung --
Hắn híp mắt nghĩ lại bộ dáng mình hồi sơ trung. Tuyệt đối là một thằng nhỏ người gặp người ghét. Hút thuốc, đánh nhau, lưu ban, tính tình lại xấu, không phải là đánh bị thương thằng bạn học khác, thì chính là mắng bạn học nữ khóc...... Hình như là tồi tệ vô cùng.
An Khang cười cười nghĩ, bỏ đi, vẫn là đừng có gặp vào lúc đó là tốt rồi. Bởi vì em nhất định sẽ không thích anh khi đó.
"Làm sao vậy?" Lục Tự Quang chui trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt tò mò chớp chớp.
An Khang cười hỏi: "Vậy bọn em trước kia chơi cái gì, đàn ghi-ta sao?"
"Có chơi a. Còn có rất nhiều......"
Dường như đã nói rất lâu. An Khang kéo chăn, khiến cả đầu cậu đều lộ ra ngoài, sau đó rất hăng hái hỏi: "Này, hồi trung học em có từng theo đuổi bạn gái không?"
Lục Tự Quang nghe xong bực dọc hỏi lại: "Anh điều tra hộ khẩu hay là thế nào hả? Chuyện từ mấy trăm năm trước cũng hỏi."
An Khang nhìn cái dạng này của cậu, nhịn không được phải cười cậu, không chịu bỏ qua hỏi tiếp, "Này, là cô gái như thế nào? Đáng yêu không, hay là dịu dàng?"
"Cái rắm a! Cho tới bây giờ đều chỉ có đám con gái chạy theo em biết không!?" Một tay túm chăn xoay người qua, "Ngủ!"
"Này, nói chút thôi......"
Lục Tự Quang không nói cho An Khang, hồi sơ trung, thích cùng một cô gái với A Tề.
Khi đó mình khá là rầu rĩ, ngay cả phải nói chuyện với bạn gái như thế nào còn không biết, A Tề cởi mở thẳng thắn đã sớm cùng cô gái kia nói nói cười cười.
Thật ra đó chỉ là một chút hảo cảm thời niên thiếu mà thôi, cũng không thể tính là thích.
Cho đến sau này, phát hiện bản thân càng ngày càng lãnh đạm đối với nữ sinh, nhưng lại luôn chú ý đến nam sinh cá tính vô cùng bên cạnh. Là từ lúc đó bắt đầu sao? Có lẽ đi.
Sau đó cậu gặp Cố An, sau đó cứ như vậy yêu đơn phương nhiều năm như vậy.
Nghĩ lại, bản thân khi đó, gần như giống y đúc thời còn niên thiếu. Căn bản không biết phải đi thích một người như thế nào, không biết phải nắm giữ một người như thế nào. Đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn, cũng coi như là một loại hạnh phúc.
Lại nói, tựa hồ, thật may mắn, người trước mắt này đã xuất hiện.
Có đôi khi thật sự sẽ nghiêm túc nghĩ rằng: ha, chính là anh rồi.