Ánh nắng trưa mang theo vài tia ấm áp chiếu lên mặt của người nào đó
đang ngồi xích đu ở trong hoa viên yên tĩnh. Bỗng nhiên một mùi hương
nồng đậm xuất hiện, mặc dù không cay mũi nhưng bản thân vốn không hề
thích loại nước hoa có mùi mồng nặc thế này nên Trì Thanh mở mắt ra,
liền nhìn thấy Tô Ngạo Ngưng đã đứng bên cạnh từ lâu, vẻ mặt tươi cười
nhìn mình.
“Ngươi đang nghĩ gì đấy?”
Nhìn Trì Thanh chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn mình đúng một cái rồi quay đi, Tô Ngạo Ngưng cười hỏi, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Trì
Thanh.
Mặc dù cả hai cùng tuổi nhau, cũng không còn trẻ nữa, nhưng Tô Ngạo
Ngưng phát hiện, khuôn mặt này của Trì Thanh so với mình đúng là khác
biệt một trời một vực.
Nữ nhân khi sinh ra vốn đã yếu ớt hơn nam nhân, tất nhiên cần sự che
chở như trân bảo. Từng giai đoạn trôi qua thì nét đẹp của các nàng cũng
vì thế mà lão hóa, cuối cùng, khi nhan sắc bị thời gian kia tước đoạt đi thì sẽ không bao giờ trở lại. Có thể nói, nữ nhân trời sinh đã mĩ mạo
kiều diễm, tuy nhiên muốn duy trì cũng phải hao tốn nhiều công sức cùng
tiền bạc để bảo dưỡng.
Tô Ngạo Ngưng luôn chăm sóc bản thân rất tốt, hơn nữa dáng người cũng rất đẹp, cao gầy cân xứng, rất có khí chất. Nếu đi trên đường, nếu
không nói sẽ không ai có thể đoán đúng tuổi thật của nàng. Chẳng qua
trong lòng nàng hiểu rõ cho dù bảo dưỡng thế nào thì tuổi của mình cũng
không thể nào thay đổi.
Cho dù dùng nhiều mĩ phẩm cùng sản phẩm bảo dưỡng, chỉ cần tháo đi
trang sức, chỉ nhìn sơ qua cũng có thể phát hiện nếp nhăn trên khóe mắt. Nhưng mà so với mình, Trì Thanh đã 37 tuổi lại không hề xuất hiện vấn
đề này. Nàng giống như bảo vật của Thượng Đế ban tặng, trải qua bao quá
trình đặc biệt mà kết tinh tạo thành.
Giờ khắc này, gương mặt Trì Thanh cứ như vậy bại lộ dưới ánh mặt
trời, da thịt vẫn trắng nõn như cũ, nhìn không chút tì vết. Vầng trán
bóng loáng sạch sẽ, không có dấu ấn của tì vết. Gương mặt sáng lạng như
trứng gà bóc, sờ lên sẽ cảm thấy sự trơn mịn làm cho người ta thích thú.
Không chỉ vậy, nơi khóe mắt tinh tế không chút nếp nhăn, cũng mịn màng như làn da, cánh môi tươi tắn như được trang điểm.
Đây là Tô Ngạo Ngưng không chút đố kỵ mà nhận xét, khuôn mặt Trì
Thanh lúc này so với lần đầu tiên mình gặp của mười năm trước cơ hồ
không có gì thay đổi. Nàng vẫn là nàng, dù cho nàng không thích chăm
chút bảo dưỡng nhan sắc đi chăng nữa, nét trẻ trung ấy vẫn không hề phai mờ đi, mà giống như là ngưng đọng mãi với thời gian.
Nếu nói là không ghen tị với Trì Thanh, đó là dối lòng.
“Ta đang nghĩ, vì cái gì ngươi còn chưa đi”
Mặc dù nơi này chỉ có duy nhất Tô Ngạo Ngưng cùng mình ở, nhưng thái
độ của Trì Thanh đối với nàng ta vẫn xa cách như trước, thậm chí ngôn
ngữ còn trở nên băng lãnh.
“A… Tiểu Thanh Thanh, ngươi có nhầm lẫn hay không? Nơi này là nhà của ta, hiện tại ngươi đang ở nhờ nhà ta đấy. Ngươi không lấy thân báo đáp
thì thôi, ít ra ngươi cũng nên đem tính khí cao ngạo đó thu liễm một
chút có phải hay không?”
Nghe xong Trì Thanh nói, Tô Ngạo Ngưng bất mãn trả lời, nụ cười trên mặt sáng lạn.
Tay nàng vuốt ve bả vai Trì Thanh, sau đó lại chuyển đến chiếc cổ
thon dài của đối phương. Cảm giác giống như đang chạm vào da thịt mềm
mại của trẻ sơ sinh, Tô Ngạo Ngưng nhận ra nàng có chút yêu thích cảm
giác này, không nỡ buông tay.
“Tô Ngạo Ngưng, nếu ngươi còn chưa chịu buông ra, ta lập tức rời đi.”
Thân thể bị Tô Ngạo Ngưng vuốt ve, điều này đối với người không thích tiếp xúc với người khác như Trì Thanh cảm thấy bất mãn. Nàng cử động
thân thể để né tranh bàn tay đáng ghét của Tô Ngạo Ngưng, ánh mắt lạnh
lùng hiện lên vài tia không kiên nhẫn.
“Trì Thanh, không cần lảng tránh sang chuyện khác, ta muốn ngươi nói thật với ta.”
Tô Ngạo Ngưng ngồi xổm xuống, dùng hai tay đè xích đu, nhìn thẳng Trì Thanh. Hiện giờ, Trì Thanh như một chú mèo nhỏ ngồi trên xích đu, thân
thể của Tô Ngạo Ngưng nghiêng đến gần, bả vai nhỏ lộ ra xương quai xanh, vòng eo nhỏ nhắn, còn có đôi chân dài thi triển ra ngoài. Mỗi một động
tác đều như muốn câu dẫn người khác, dụ hoặc vô cùng.
Ánh mặt trời chiếu rọi trên người Trì Thanh, lên cả mái tóc dài màu
đen. Tô Ngạo Ngưng cũng từng thấy qua rất nhiều người yêu thích màu đen, nhưng Trì Thanh là người duy nhất nàng biết, suốt ngày chỉ mặc duy nhất một màu đen nhưng vẫn có mị lực hoàn mĩ, khống chế được người khác.
Trì Thanh trời sinh đã mang chứng bệnh mù màu nhưng lại không thích
mang kính, chính vì vậy con ngươi đen thuần túy của nàng trở thành một
màu xám hiếm thấy. Nàng cũng không phải nữ nhân thích chỉnh chu mái tóc, thế nên một năm bốn mùa, mười năm như một ngày vẫn duy trì mái tóc dài
màu đen suôn thẳng. Vì thế mỗi khi sờ lên đều làm cho người ta cảm giác
được mái tóc ấy trở nên mềm mại như tơ lụa thượng đẳng.
Lúc này, một cơn gió nhẹ thổi qua làm bay bay những sợi tóc đen phấp
phới giữa không trung. Tiếp theo là một cỗ mùi hương hoa cỏ trên người
Trì Thanh thoang thoảng đến. Tô Ngạo Ngưng không biết trên người Trì
Thanh mang hương vị gì nhưng khi ngửi thấy, nàng chỉ có một ý nghĩ là
đem nữ nhân trước mặt này “ăn tươi nuốt sống”, nhấm nháp từng tấc da tấc thịt, thưởng thức trọn vẹn vẻ kiều diễm của nàng ta khi động tình.
“Ngươi còn muốn ta nói cái gì? Ta chỉ muốn ngươi rời đi? Điều này còn chưa đủ sao?”
Đối diện với Tô Ngạo Ngưng một hồi lâu, Trì Thanh lúc này mới thu hồi tầm mắt. Nàng bỗng nhiên cảm thấy đến nơi này không phải là ý kiến hay
ho. Ít nhất nếu ở trong nhà, mình sẽ không cần mỗi ngày đều bị Tô Ngạo
Ngưng quấy rầy.
“Trì Thanh, có lẽ cả ngươi cũng không hiểu bản thân. Mỗi khi ngươi
nói dối hay cảm thấy bất an đều không tự chủ mà đảo mắt hai lần. Ta vừa
rồi hỏi ngươi đang suy nghĩ gì, ngươi đã có biểu hiện như vậy. Điều này
đã nói lên tất cả, ngươi cũng chẳng cần thừa nhận điều này. Hoặc là nói
vấn đề trong đầu ngươi chẳng qua là ngươi không muốn nói mà thôi.”
“Chuyện của ta không liên quan đến ngươi”
Nói xong câu đó, Trì Thanh từ xích đu đứng lên, xoay người có ý trở
về phòng. Lúc này, tay nàng bị Tô Ngạo Ngưng thô bạo nắm lại, và sau đó
trước mắt nàng như có thiên biến vạn hóa, đến khi nàng khôi phục thần
trí thì thân thể đã bị Tô Ngạo Ngưng áp đảo nằm trên nền cỏ, không thể
động đậy.
“Này, ngươi biết không? Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng thanh tâm quả dục
của ngươi, ta chỉ muốn đem ngươi đặt dưới thân như lúc này, bất chấp mọi thứ để chà đạp ngươi. Trước kia, thời điểm ngươi cùng tỷ tỷ ở cùng một
chỗ, nàng không phải cũng làm vậy với ngươi sao?”.
Gió thổi bay qua khiến những cọng cỏ đung đưa, Trì Thanh im lặng nhìn Tô Ngạo Ngưng vẫn đang ở trên người mình, nàng không tức giận, không
phản kháng, cũng không trả lời. Trong nháy mắt, nàng đã ở nơi này được
một tháng. Biệt thự này cũng là tài sản mà Tô Ngạo Nhiên khi sinh thời
đã mua, vị trí hẻo lánh, tách biệt thị trấn. Người qua lại không nhiều
lắm, tuy không khí rất yên tĩnh.
Trì Thanh nhớ rõ trước kia, mỗi khi nhàn rỗi, đều cùng “đánh trận”
với Tô Ngạo Nhiên ở trong này. Ở đây, các nàng không cần phải che dấu
thân phận của mình, không cần kiêng dè ánh mắt của người khác. Các nàng
có thể tùy theo dục niệm mà phát sinh, ví như lớn tiếng hét lên, làm càn làm nháo, bất kể ngày đêm mà ân ái.
Trì Thanh thích im lặng, cũng thích nơi có ánh sáng. Bởi vì ánh sáng khiến nàng cảm thấy ấm áp, giúp nàng xua đi hắc ám.
Nàng thích nhất là mặc y phục màu đen, cầm một quyển sách ngồi đọc
trên xích đu để giết thời gian. Cuộc sống đơn giản thế này đã thật lâu
nàng chưa tìm lại được. Sau khi Tô Ngạo Nhiên ra đi, nàng cũng không trở lại đây. Dù sao bây giờ cũng đã trở thành sở hữu của Tô Ngạo Ngưng, Trì Thanh càng không nghĩ rằng mình còn có thể tới nơi này nhìn cảnh nhớ
người.
Mà nay 10 năm đã trôi qua, lại đến nơi này nhớ lại chuyện cũ. Xích đu như cũ vẫn lẳng lặng trong hoa viên, bởi vì qua năm tháng mà nó đã trở
nên lỏng lẻo, mỗi lần đung đưa đều phát ra tiếng vang chói tai, dù vậy
Trì Thanh cũng rất thích âm thanh này. Bởi vì phần chuôi ghế dựa là tự
tay Tô Ngạo Nhiên làm cho nàng.
Sở dĩ phải trở lại đây, Trì Thanh tất nhiên là rõ nguyên nhân hơn ai
hết. Tô Ngạo Ngưng cùng Tô Ngạo Nhiên giống nhau, có thể nhìn thấu tâm
can người khác, nàng ta nói đúng. Bản thân mình có tâm sự, chính là
không thể cùng bất cứ kẻ nào chia sẻ bí mật này.
Mẹ cùng con gái, là tình cảm thiêng liêng bậc nhất trên đời. Lại bởi
vì hành vi của nàng vào buổi tối hôm đó khiến nó trở nên dơ bẩn xấu xa
đến không thể chấp nhận. Cho tới bây giờ Trì Thanh vẫn nhớ rõ hành động
của mình cùng Bạch Lâm vào ngày hôm đó. Hình ảnh đó mỗi ngày đều lập đi
lập lại trong đầu nàng, không lúc nào ngừng nghĩ tới.
Trì Thanh không biết vấn đề của mình nằm ở chỗ nào mới có thể sinh ra tâm tư này đối với Bạch Lâm, càng không hiểu Bạch Lâm thế nào lại thích mình trong khi mình là mẫu thân của nàng ta. Thân là nữ nhân, chuyện
vừa trải qua khiến tâm lí của Trì Thanh trở nên bất đồng. Là mẫu thân
của Bạch Lâm, nàng không có lấy một chút kinh nghiệm, luống cuống như
một đứa trẻ.
Ngày đó, từ phòng Bạch Lâm chạy ra, Trì Thanh lẩn tránh trong phòng
hút thuốc, ngẩn người, lúc hoàn hồn thì phát hiện, sắc trời đã sáng.
Nghĩ tới Bạch Lâm còn sốt cao, Trì Thanh không còn suy nghĩ nhiều, thậm
chí chỉ trong nháy mắt đã quên mất chuyện xấu hổ vừa trải qua. Nàng vọt
đến phòng Bạch Lâm, đứng ở bên giường lẳng lặng nhìn sắc mặt trắng bệch
của người kia.
Bởi vì cả một đêm sốt cao, phản ứng của thân thể Bạch Lâm đã không
còn như người bình thường nữa. Vuốt lấy vầng trán nóng bỏng của nàng, độ nóng cũng tựa như nham thạch nóng chảy, sắc mặt trắng bệch như tượng.
Trì Thanh không biết y thuật, không rõ mức độ nghiêm trọng bệnh tình của Bạch Lâm. Nàng chỉ có thể nhanh chóng thay đổi quần áo cho đối phương,
ôm nàng ta lái xe đến bệnh viện để Lục Úy Lai để tiến hành trị liệu.
Thấy đối phương bị đẩy vào phòng cấp cứu, lại nghe Lục Úy Lai nói tật cũ bên mắt trái lại tái phát trong một thời gian rất lâu. Thời điểm đó, đầu óc Trì Thành trở nên hoảng loạn đến phức tạp, thật giống như những
sợi len đan rối rắm vào nhau, cố gắng thế nào cũng không thể tìm ra cách gỡ rối.
Nàng rất hiểu Bạch Lâm, cũng hiểu được những điều trong lòng người
này suy nghĩ. Đứa nhỏ này luôn ẩn nhẫn như vậy, bất luận thân thể có khó chịu cỡ nào cũng sẽ không muốn nói với bất kì ai, chỉ chịu đựng một
mình như thế. Nghĩ đến Bạch Lâm ở trong phòng tắm thà rằng để cho bản
thân bị thương cũng muốn bảo hộ mình, Trì Thanh nhíu mày, đưa tay nhẹ
nhàng vuốt ve gương mặt Bạch Lâm.
Mà đối phương lúc này cũng trong tình huống vô thức dùng hai má cọ cọ vào tay Trì Thanh. Cảm giác cũng giống như lúc mới sinh Bạch Lâm, điều
này cũng nhắc nhở Trì Thanh, người này ~ là Bạch Lâm, có quan hệ quyết
thống với mình. Suy nghĩ đó hiện lên trong nháy mắt, Trì Thanh vội vàng
thu tay lại, cuối cùng quyết định né tránh đối phương.
Nàng biết mình không thể tiếp tục trầm luân như thế nữa. Vì như vậy
không chỉ tổn hại đến Bạch Lâm mà còn tổn hại đến chính mình. Lần đầu
tiên trong đời, Trì Thanh lựa chọn trốn tránh. Nàng yêu cầu Tô Ngạo
Ngưng mang mình rời đi, lựa chọn trú ngụ tại nhà Tô Ngạo Ngưng với hi
vọng tại nơi này sẽ tìm ra đáp án cho vấn đề của mình.
“Ngươi có thể thử.”
Qua hồi lâu, Trì Thanh mới nói ra một câu. Bởi vì khoảng cách thời
gian quá dài, Tô Ngạo Ngưng cơ hồ đã quên mất trước đó mình nói điều gì, mà nói phương nói như thể đang trả lời câu hỏi. Lục lọi lại trí nhớ
trong đầu, lại nhìn đến khuôn mặt người đối diện, Tô Ngạo Ngưng từ nghi
hoặc chuyển sang kinh ngạc.
Nàng vừa rồi nói muốn đem Trì Thanh đặt ở nơi này chà đạp. Mà đối
phương giờ phút này lại trả lời nàng có thể thử. Một câu nói ngắn gọn
nhưng đáp án lại được hiểu rất rõ ràng, Tô Ngạo Ngưng nhíu mi nhìn người bị mình đặt dưới thân, sắc mặt không chút thay đổi. Không cần suy nghĩ
liền cúi đầu hôn lên đôi môi của Trì Thanh.
Trì Thanh cũng biết mình từ lâu đã không còn là một thiếu nữ ngây thơ nữa. Cha mẹ cùng muội muội lần lượt chết thảm dưới tay Bạch Quân, đến
cả Tô Ngạo Nhiên cũng rời bỏ nàng. Lòng của nàng từ lúc đó đã chết theo
bọn họ, làm sao có thể vì ai khác mở lòng được nữa.
Cho đến khi nàng biết còn có Tô Ngạo Ngưng tồn tại, nàng lại nhầm lẫn người này là Tô Ngạo Nhiên. Đến một ngày người nàng yêu thực sự rời
khỏi nàng, nàng mới có thể phân biệt được rõ ràng. Rằng Tô Ngạo Nhiên
cùng Tô Ngạo Ngưng tuy là bào thai song sinh, từ diện mạo vóc dáng đến
cả từng động tác nhỏ cũng giống nhau như đúc. Nhưng cho dù ngoại hình
giống nhau thế nào thì trong cơ thể các nàng vẫn chứa hai linh hồn hoàn
toàn bất đồng.
Tô Ngạo Nhiên làm cho người ta cảm giác thực thoải mái, Trì Thanh
cũng không thể nào tìm được ở nàng ta khuyết điểm gì, càng không thể phủ nhận rằng bản thân nàng cũng thích cảm giác được ở cùng một chỗ với Tô
Ngạo Nhiên. Đó là cảm giác thoải mái, sung sướng và tự do. Tô Ngạo Nhiên là ân nhân cứu mạng của nàng, cứu nàng khỏi sự giam cầm của Bạch Quân,
cho nàng có thêm cơ hội tái sinh lần nữa. Nhưng tiếc rằng lại vì nàng mà bỏ mệnh.
Trì Thanh biết mình không thể nào quên được Tô Ngạo Nhiên, không thể
quên mất hình bóng ấy. Đối với nàng mà nói, Tô Ngạo Nhiên từ lâu đã
không chỉ đơn giản là người yêu. Mà Trì Thanh đã xem nàng như thân nhân
của mình, là một bộ phận của thân thể mình hay nói cách khác hai người
các nàng là một chỉnh thể hợp nhất.
Tô Ngạo Nhiên thích cười, mỗi khi cười lên bộ dáng lại có vài phần
ngốc nghếch, nhưng lại đầy quyến rũ. Tô Ngạo Nhiên cũng rất thích ngủ,
mỗi buổi sáng đều nằm ườn ra giường đợi mình gọi nàng dậy. Tô Ngạo Nhiên thích nghiên cứu các món ăn chay để làm cho mình ăn, món nào làm thất
bại, khó ăn thì nàng ta sẽ dành ăn, chừa những món ngon cho mình. Tô
Ngạo Nhiên cũng thích cùng mình đùa giỡn, nhìn mình cả ngày cũng làm cho nàng vui vẻ và sung sướng.
Nàng thích cùng mình trải qua sinh nhật hằng năm, thích tự tay làm
vài thứ vì mình. Nàng càng thích tỏ ra keo kiệt với sinh nhật của mình
để lấy đó làm lý do khiến mình tức giận muốn trừng phạt nàng. Bởi vì
nàng nói bộ dáng lúc đó của mình làm nàng cảm thấy rất hạnh phúc, mặc dù cũng không nỡ để mình tức giận.
Từ khi Tô Ngạo Nhiên qua đời, Tô Ngạo Ngưng cũng thường xuyên xuất
hiện. Nàng ta bắt chước nhất cử nhất động của Tô Ngạo Nhiên để theo đuổi mình, hi vọng làm thế sẽ khiến mình khổ sở. Nhưng Trì Thanh sẽ không vì Tô Ngạo Ngưng như vậy mà yếu thế.
Bất luận Tô Ngạo Ngưng có học theo Tô Ngạo Nhiên như thế nào cũng
không thể có được một phần tinh túy giống như chị của nàng, chỉ nhìn đến ánh mắt đã cảm thấy bất đồng.
Cảm thấy Tô Ngạo Ngưng dùng lưỡi xâm lược càn quấy trong miệng mình,
Trì Thanh không phản ứng cũng không phản kháng, từ chối việc đáp trả nụ
hôn. Đôi tay xấu xa của Tô Ngạo Ngưng đã đặt trước ngực nàng cùng phần
giữa hai chân, Trì Thanh vẫn không chút phản ứng.
Tiếp theo đó, kéo khóa áo da, lúc này Trì Thanh chỉ mặc một lớp y
phục cùng nội y đen. Lớp vải đơn bạc lập tức được tháo bỏ. Giương mắt
nhìn bộ dáng đối phương trở nên cấp bách, Trì Thanh nhắm mắt lại, nghĩ
đến Bạch Lâm mỗi lần nhìn thấy mình đều có điều muốn nói lại không chịu
mở miệng.
Xem ra mỗi người đều có bất đồng. Nếu tất cả mọi người đều giống như
Bạch Lâm trầm mặc như vậy, lại ẩn nhẫn thiện lương, chẳng phải cả thế
giới người nào cũng có thể dễ bị câm điếc hết hay sao? Trì Thanh không
biết như thế nào mà ngay lúc này mình lại nghĩ tới Bạch Lâm mà không
phải là Tô Ngạo Nhiên.
Bộ ngực bị Tô Ngạo Ngưng xoa nắn, quần dài màu đen cũng bị đối phương kéo qua khỏi gối. Trì Thanh bỗng nhiên cảm thấy, hành vi của mình hiện
tại thật buồn cười và đáng xấu hổ. Nàng cư nhiên lợi dụng Tô Ngạo Ngưng
để dò xét tình cảm của mình và Bạch Lâm, nếu bị nói ngốc thì cũng đáng.
Đến lúc này Trì Thanh không hề do dự dùng sức đẩy bàn tay muốn tiến
xa hơn của Tô Ngạo Ngưng ra. Đối phương bị nàng đẩy ra cũng không cảm
thấy kinh ngạc, ngược lại tao nhã đứng lên, dùng tay muốn đỡ nàng.
Trì Thanh cũng không vì vậy mà cảm kích, nàng tự mình chống đỡ đứng
dậy. Hai tay bị thương nay đã bình phục, cũng không phải người tàn phế,
nên sẽ không cho người khác có cơ hội giúp đỡ. Sửa sang lại quần áo, Trì Thanh xoay người trở lại phòng.
“Tô Ngạo Ngưng, ngày mai cùng ta đi thăm Tô Ngạo Nhiên…”
PS: Khổ Thanh mama ghê:((( Trốn trốn cái quỷ gì ko biết, còn muốn
tìm người khác để iu, hết cặp Hận Lai ròi đến cặp Thanh Lâm =.= May mà
dừng lại đúng lúc, nếu không là đập tay vào tường =)) (Tính mạnh miệng
nói đập tay vào laptop mà thoi, lí trí đã ngăn lại:”>)