Thiếu Nữ Ngây Thơ

Chương 51: Lục úy lai nổi giận

Edit: girl_sms

Beta: Chưa ai beta =)) Ai thấy sai hú lên coi:)) Xin cám mơm và hậu tạ =))

Tằng Khả Hận không phải người tạo được hảo cảm với mọi người. Trên người nàng có rất nhiều khuyết điểm, thậm chí so với ưu điểm phải nói là nhiều hơn rất nhiều. Vẻ ngoài yêu mị kia làm cho nhân duyên của nàng với nữ nhân cực kì kém, nhưng cố tình, yêu nghiệt này lại chỉ thích chọc ghẹo nữ nhân.

Lục Úy Lai nhớ rõ, mỗi lần nàng cùng Tằng Khả Hận đi trên đường, đều bị rất nhiều nam nhân nhìn ngó, muốn cùng Tằng Khả Hận bày tỏ tình yêu, còn xảy ra không ít lần bị hiểu lầm thành tiểu tam. Mỗi khi gặp loại sự tình này, Tằng Khả Hận ngoại trừ không thèm để ý tới, thì cũng là dùng lời thất đức mắng chửi nam nhân hoặc nữ nhân kia. Hơn nữa nàng có võ, ra tay lại tàn nhẫn, cho nên, mặc dù trong lòng rất giận nhưng những người đó cũng không thể làm gì Tằng Khả Hận.

Đa số mọi người đều nghĩ Tằng Khả Hận là người xấu, nói nàng là yêu nghiệt, tâm địa độc ác, đương nhiên, Tằng Khả Hận lúc mắng người quả thật không thể khinh thường. Có lẽ, rất nhiều người cảm thấy nàng là người ích kỷ, không tốt, nhưng thân là người tối thân cận của nàng ta, Lục Úy Lai hiểu được, Tằng Khả Hận thực ra không như vậy, thậm chí là tương phản với những điều mọi người đang nghĩ.

Lục Úy Lai không chỉ một lần nhìn thấy Tằng Khả Hận một mình một người ngồi ở góc cửa sổ ngẩn người, khi đó toàn thân đều tản ra hơi thở chớ ngu mà lại gần ta. Nụ cười yêu mị biến mất, mà chỉ còn yên lặng, làm cho người ta đoán không ra tâm tình của nàng ta.

Rất nhiều lúc, Lục Úy Lai đều muốn hỏi Tằng Khả Hận, trên người lưng nàng rốt cuộc đang đeo theo cái gì. Vì cái gì không đề bao giờ kể về chuyện cha mẹ, cũng không cùng mình nói ra suy nghĩ trong lòng. Mỗi lần nhìn nàng ta ngồi ở hoa viên của biệt thự suốt cả đêm, vừa hút thuốc, vừa uống rượu. Lục Úy Lai thật sự rất muốn giúp Tằng Khả Hận chia sẻ u sầu, đáng tiếc, đối phương căn bản là không cho nàng cơ hội như vậy.

Nay, hai người không hề là người yêu, thậm chí ngay cả là bằng hữu cũng thập phần miễn cưỡng. Tằng Khả Hận hoàn toàn chặt đứt liên hệ với mình, mà mình cũng có Đông Dụ Phi. Hai người từ nhất thể tách ra thành hai cá thể độc lập tồn tại, Lục Úy Lai không biết mình còn có thể lấy thân phận gì để ôm Tằng Khả Hận. Hoặc là nói, các nàng đã không còn có thể bên nhau.

“Ôm đủ chưa?”

Ngay cả khi trong lòng rất tham luyến cái ôm của Tằng Khả Hận nhưng Lục Úy Lai rất rõ ràng, hiện tại các nàng không nên làm loại sự tình này. Nàng không thể tiếp tục có lỗi với Đông Dụ Phi, lại càng không nên tiếp tục cùng Tằng Khả Hận dây dưa, tổn thương chính mình, cũng làm chậm trễ người khác.

“Ôm đủ chưa? Tiểu Úy Lai của ta thơm như vậy, như thế nào có khả năng ôm đủ? Hay là ngươi muốn ta bế lên luôn?”

Nghe được Lục Úy Lai nói mình buông tay ra, Tằng Khả Hận cười lớn hỏi ngược lại, nhưng cũng không tính buông tay ra, ngược lại lực đạo ôm càng lớn hơn.

Miệng vết thương ở bụng do bị đè ép mà nổi lên đau đớn, Tằng Khả Hận một chút cũng không để ý, ngược lại đem cảm giác đau đớn này coi như một cách hưởng thụ. Da thịt xé rách, máu tươi mãnh liệt, loại đau đớn điếng người như vậy chỉ có người đã từng trải qua mới có thể cảm nhận được. Nhưng chỉ cần được ôm Lục Úy Lai, đau đớn hơn nữa cũng thành bé nhỏ, không đáng kể đến tâm tình của nàng.

Có lẽ, chỉ loại đau đớn này mới kích thích đến nàng, đủ làm cho nàng hoàn toàn nhẫn tâm, làm ra chuyện kế tiếp. Nếu nhất định phải lựa chọn một người giữa mình cùng Lục Úy Lai để gây thương tổn, Tằng Khả Hận chắc chắn sẽ không suy nghĩ mà hướng bả đao về mình. Đó là nàng, một người điên cuồng, cố chấp. Nàng cũng đã thử thay đổi, nhưng lại luôn nhận lấy thất bại.

Tằng Khả Hận biết, mình đã bệnh đến nguy kịch, không còn thuốc chữa.

“Tằng Khả Hận, ta và ngươi nói cho rất rõ ràng. Chúng ta đã chia tay, hoặc là nói, chưa bao giờ từng bắt đầu. Từ nay về sau, ta không muốn cùng ngươi có bất cứ liên hệ gì. Chúng ta có thể làm bằng hữu, nhưng ta sẽ không cùng ngươi làm những chuyện như hồi trước. Người ta thích hiện tại là Đông Dụ Phi.”.

Căn phòng sau khi Lúc Úy Lai nói xong lâm vào một mảnh yên lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc của nhau, nhưng Lục Úy Lai rất rõ ràng, lòng của nàng có bao nhiêu đau. Đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc cự tuyệt Tằng Khả Hận, hoàn toàn phân rõ giới hạn giữa hai người, đến lúc này, nàng là thật sự muốn buông tay.

“Nè, Lục Úy Lai, ngươi không biết nói như vậy thực ngây thơ sao? Ta không phản đối ngươi cùng Đông Dụ Phi qua lại, bất quá, ngươi cùng nàng yêu nhau, không có nghĩa là sẽ cùng ta phân rõ giới hạn chứ? Chúng ta thật lâu chưa làm, bằng không, ngay buổi tối nay …”

“Tằng Khả Hận! Ngươi rốt cuộc có biết ngươi đang nói cái gì hay không!?”

Tằng Khả Hận chưa nói xong đã bị Lục Úy Lai cướp lời, nàng không thể tin vào lỗ tai của mình. Nàng rất muốn biết, Tằng Khả Hận rốt cuộc đang nghĩ cái gì, vì cái gì nàng ta đến bây giờ còn có thể coi như không có việc gì mà nói ra mấy chuyện này?

Nàng ta rốt cuộc đem mình trở thành cái gì? Công cụ tiết dục? Hay là đối tượng để giễu cợt? Có phải trong lòng nàng ta, mình thật sự không đáng một đồng, giống như túi ni lông rẻ tiền có thể tùy tiện sử dụng.

“Lục Úy Lai, ta bị thương ở bụng, cũng không phải bị thương ở đầu, đương nhiên biết ta đang nói cái gì. Nếu ngươi không nghe rõ, ta có thể lặp lại lần nữa. Ta muốn ngươi, hiện tại, ngay và luôn. Ta muốn ngươi lấy tay tiến vào ta, làm cho ta thoải mái, làm cho ta chết đi sống lại. Cho nên, chúng ta làm tình đi. Ngay trên giường này, ở trong bệnh viện. Ngươi không thấy thực kích thích sao? Ta còn chưa từng thử làm tình ở nơi này. Quên hỏi ngươi cùng Đông Dụ Phi có lên giường với nhau chưa? Ngươi bị áp? Hay là áp nàng ta?”.

“Đừng nói nữa!”

Tức giận cùng thẹn thùng cùng lúc xâm nhập tới đầu óc, trực tiếp biểu lộ trên mặt Lục Úy Lai, làm cho hai má trắng nõn của nàng trong nháy mắt biến thành đỏ bừng. Nàng không rõ, Tằng Khả Hận rốt cuộc vì cái gì mà nói những lời này, chẳng lẽ nàng ta không cảm thấy thẹn, không cảm thấy sẽ làm tổn thương người đối diện sao?

Rõ ràng, mình vẫn không đành lòng thương tổn nàng ta. Nhưng nàng ta lại một lần rồi lại một lần thương tổn mình, không lưu tình chút nào. Miệng vết thương trong lòng còn chưa kết vảy, đã bị tàn nhẫn vạch trần lần nữa. Nay, vô luận dùng thuốc gì cũng chưa có biện pháp khép lại, chỉ có thể duy trì vết thương trạng thái sống dở chết dở của vết thương.

“Như thế nào? Ngượng ngùng? Lục Úy Lai, chúng ta cũng không phải lần đầu tiên làm, tình, ngươi rụt rè làm chi? Kỳ thật, ngươi cũng rất muốn mà, không phải sao? Giống như người, từ nhỏ đã làm mấy chuyện này rồi, hẳn là không xa lạ đi. Ta cũng không để ý, ngươi…”.

“Chát!”

Thanh âm của tiếng tát quanh quẩn trong phòng bệnh, ngay sau đó, đau đớn từ mặt đã truyền đến. Tằng Khả Hận giương mắt nhìn khuôn mặt đã rơm rớm nước mắt của Lục Úy Lai. Tim nhói đến phát đau, cái loại cảm giác này thật giống như từng con trùng độc gặm nhấm trái tim. Đau nhức không chỉ bên ngoài, mà giống như độc đã xâm nhập vào huyết mạch, vào xương cốt. Cuối cùng, đem người của ngươi, tâm của ngươi, đầu óc của ngươi, toàn bộ đánh tan hết.

Nếu có thể, Tằng Khả Hận cũng không muốn làm như vậy. Nhưng có vài việc, không phải không muốn làm là có thể không làm. Đối xử với người mình quan tâm một cách tàn nhẫn, cũng là đối xử tàn nhẫn với chính mình, nhất là khi thương tổn đến Lục Úy Lai ~ nữ nhân mà mình yêu nhất. Tằng Khả Hận cảm thấy mình là một kẻ vô lại, một người không nên tồn tại trên đời.

“Như thế nào? Tức hả? Ta nhớ rõ, trước kia cho dù tức đến đâu ngươi cũng không đánh vào mặt ta. Ngươi hẳn là biết ta phải dựa vào khuôn mặt này để kiếm cơm. Cho nên, ngươi đánh vào mặt ta, ta nên trừng phạt ngươi mới đúng.”

Tằng Khả Hận nói xong, ngay lúc Lục Úy Lai chưa hoàn hồn, đã ôm lấy cổ của nàng, hôn lên môi của đối phương.

Hai người ở cùng một chỗ hồi lâu, hôn môi vô số lần. Không cần nghi ngờ, Tằng Khả Hận cùng Lục Úy Lai sớm đã hình thành thói quen hôn nhau. Nhưng lần này, tâm tình của cả hai lại có biến đổi rất lớn.

Lục Úy Lai không nghĩ tới Tằng Khả Hận lại đột nhiên hôn mình, lúc nàng lấy lại tinh thần thì đầu lưỡi của đối phương đã sớm xâm nhập vào bên trong, đầu lưỡi linh hoạt nhanh nhẹn khiêu khích bộ vị yếu ớt mẫn cảm của nàng. Loại xúc cảm cùng hương vị quen thuộc này làm cho Lục Úy Lai mê muội, thân mình mềm nhũn ra, ngã vào lòng Tằng Khả Hận.

Muốn biết một người yêu bạn bao nhiêu, ngoại trừ nhìn vào ánh mắt, thì còn cách khác đó là xem biểu hiện của người kia khi bị bạn hôn. Lục Úy Lai si mê trong nụ hôn làm cho Tằng Khả Hận rất vừa lòng, vì thế, nàng bắt đầu càng thêm làm càn. Cái lưỡi lúc này trở thành một kẻ xâm lược, ở trong miệng Lục Úy Lai quay cuồng quấy phá, liếm mút từng tấc trong khoang miệng, mỗi một chiếc răng, mỗi một nếp uốn.

Cảm giác này vừa nhột lại vừa thích, cực kì khiêu khích. Làm cho người ta nhịn không được mà vặn vẹo đầu lưỡi, liều mạng đáp lại nụ hôn. Trên thực tế, Lục Úy Lai cũng bị Tằng Khả Hận dụ hoặc. Nàng nhắm lại hai mắt, thân thể cũng nóng lên.

Lý trí cùng buồn bực lúc nãy cũng bởi nụ hôn này mà trở nên mơ hồ, lúc áo trắng trên người bị Tằng Khả Hận vén lên, Lục Úy Lai mới mở mắt ra, nhìn về phía người nằm ở dưới thân mình. Chỉ là một cái liếc mắt đã làm cho lí trí vừa mới mới tan vào hư vô của nàng trong nháy mắt trở về, thân thể vô lực cực nóng cũng trở nên cứng ngắc và lạnh lẽo.

Vẫn là khuôn mặt kia, dung nhan kia. Nhưng ánh mắt lại hoàn toàn thay đổi. Giờ này khắc này, Tằng Khả Hận nhìn nàng bằng ánh mắt bất đồng, không còn quật cường hồn nhiên như hồi trẻ, cũng không phải ánh mắt mỗi đêm an ủi sủng nịch và quan tâm mình. Lúc này, Tằng Khả Hận nhìn mình chỉ có trêu tức, nghiền ngẫm và khinh thường.

Chỉ cùng đối diện một giây, Lục Úy Lai liền cảm thấy lạnh cả người, mồ hôi lạnh cũng ướt sũng quần áo. Có lẽ, mình đã chết tâm.

Đến tột cùng phải đê tiện tới trình độ nào mới có thể tùy ý người khác xúc phạm ngươi lâu như vậy? Lục Úy Lai ở trong lòng hỏi chính mình, nhưng đáp án, nàng vĩnh viễn tìm khắp mà không thấy.

Tình yêu cho tới bây giờ đều vô cùng mong manh, cùng Tằng Khả Hận quen biết mười tám năm, quan tâm nàng ta mười tám năm, cũng yêu nàng ta ước chừng mười năm. Thời gian đó, các nàng từ người xa lạ biến thành bằng hữu, các nàng ở phòng giam không ánh sáng, chiếu cố lẫn nhau, trở thành nguồn sáng duy nhất trong sinh mệnh của đối phương.

Cho tới bây giờ, Lục Úy Lai vẫn nhớ rất rõ, Tằng Khả Hận một lần lại một lần giúp nàng đuổi Bạch Quân đi, cười nói với nàng, lúc Tằng Khả Hận nói sẽ bảo vệ nàng, trái tim nàng đập mạnh bao nhiêu, mãnh liệt thế nào. Có lẽ, từ một khắc kia, hạt giống mang tên tình yêu đã nảy mầm nơi đáy lòng. Năm tháng trôi qua, đến nay đã trở thành một gốc đại thụ.

Sau đó được Trì Thanh cứu trở về, các nàng vẫn như hình với bóng với nhau. Lúc mình gặp ác mộng, nàng ở bên cạnh an ủi, vì mình đi học nấu ăn, vì bảo vệ mình mà một lần lại một lần bị thương. Vào buổi tối hôm đó, lúc nàng thành nữ nhân của mình, nằm ở dưới thân mình nở rộ, một khắc đó, Lục Úy Lai cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.

Nhưng mà hết thảy đã bị cải biến. Mấy năm gần đây, Tằng Khả Hận trở nên càng ngày càng đa tình, cũng khó có thể nhìn thấu, kiên nhẫn khi đối xử với mình cũng dần dần giảm bớt. Nàng bắt đầu điên cuồng si mê Trì Thanh, làm mọi thứ để Trì Thanh vui lòng, thậm chí còn dùng thân thể để câu dẫn Trì Thanh.

Mỗi lần nhìn thấy Tằng Khả Hận cùng những nữ nhân khác nhau đi vào khách sạn, nhìn nàng cùng những người đó hôn môi, mà mình lại không có tư cách đi ngăn cản. Loại cảm giác bất lực này thật giống như trái tim bị người ta dùng tay bóp nát. Đối phương dùng sức, trái tim sẽ đau đớn, đối phương buông tay thì được giải thoát.

Có thể nói, suy nghĩ của Lục Úy Lai luôn đặt trên ngườiTằng Khả Hận. Mỗi khi Tằng Khả Hận làm chuyện tổn thương mình, đều đem trái tim của Lục Úy Lai hung hăng bóp nát, một lần rồi một lần. Mặc dù có thể khôi phục bộ dáng ban đầu, nhưng vết nứt trong trái tim lại vĩnh viễn không biến mất.

Lục Úy Lai không biết vì cái gì mà Tằng Khả Hận biến thành như bây giờ, có lẽ, nàng ta cho tới bây giờ cũng không có dùng bộ mặt để đối diện với mình. Lúc này, nàng ~ Lục Úy Lai đã bế tắc, đã không thể giải quyết tự mình giải quyết chuyện tình cảm giaữ hai người.

Hai nàng li li hợp hợp rất nhiều lần, số lần ở trên giường cũng nhiều đến không đếm nổi. Nhưng trong vô số lần thân mật, Tằng Khả Hận cho tới bây giờ cũng không muốn mình, chỉ cho mình muốn nàng ta. Lục Úy Lai thừa nhận, nàng rất thích làm công, mang đến cho Tằng Khả Hận khoái hoạt. Nhưng nàng cũng muốn thành người của Tằng Khả Hận, để cho đối phương hoàn toàn có được chính mình.

Nhưng mà, đối phương không muốn, cũng không nghĩ muốn. Rất nhiều lúc, Lục Úy Lai luôn cho rằng, Tằng Khả Hận là vì ngại mình bẩn, cho nên mới không muốn chạm vào mình. Mỗi một lần sinh ra ý tưởng này, Lục Úy Lai đều cười nhạt, ở trong lòng trách cứ mình cư nhiên lại đem Tằng Khả Hận trở thành loại người này. Nhưng khi nghe đối phương nói mấy lời vừa rồi, Lục Úy Lai cũng không thể tự dối gạt mình nữa.

Có lẽ, ở trong lòng Tằng Khả Hận, mình thật dơ bẩn. Nhưng điều không có nghĩa đối phương có thể đem tình cảm của mình đối với nàng ta xem như là trò đùa, đem mình xem thành một đứa ngốc, một đứa ăn xin mà vũ nhục, tùy ý giẫm lên tôn nghiêm của mình.

Tằng Khả Hận, ngươi có biết hay không, mỗi khi ngươi khinh thường vũ nhục ta, dùng cái loại ngữ khí này yêu cầu ta lên giường, lòng ta có bao nhiêu đau. Là ta quá ti tiện đến mức có thể tùy ý bị ngươi đùa bỡn sao? Hay là ngươi đã quên ta cũng chỉ là con người, một người biết đau biết hận?

Đủ, thật sự đủ!

Nước mắt dọc theo hốc mắt chảy xuống, Tằng Khả Hận dừng động tác hôn môi Lục Úy Lai, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đối phương đã che kín bởi nước mắt, cười cười rồi lau đi. Cùng lúc đó, Tằng Khả Hận cầm lấy bàn tay của Lục Úy Lai đặt ở bên giường, đặt vào giữa hai chân đã tách ta. Không ngoài dự kiến, nơi đó đã mang theo một chút ẩm ướt, nóng bỏng đến độ muốn đem ngón tay Lục Úy Lai làm bị thương.

“Nè, đừng khóc, ngươi có tức giận gì, đều có thể phát tiết ở trên người ta. Lần này qua đi, ta sẽ không tìm ngươi nữa.”

Nghe xong Tằng Khả Hận nói, Lục Úy Lai có chút ngây ngốc, nhưng lập tức nàng lại bật cười. Chẳng qua, nụ cười này cùng nụ cười ngày thường ôn nhu như nước hoàn toàn bất đồng, nếu muốn dùng một loại vật chất để hình dung, chỉ có thể dùng một tư, là ‘băng’.

Đây là lần đầu tiên Tằng Khả Hận nhìn thấy Lục Úy Lai cười với mình như vậy, không có ôn nhu, không có ấm áp, càng không có độ ấm. Ánh mắt của nàng ta cũng mang theo cảm giác xa lạ, nơi đó vẫn có hình ảnh của mình, nhưng lại hỗn loạn rất nhiều cảm xúc. Có oán niệm, ưu sầu, mà nhiều hơn hết là phẫn hận.

Quần lót bị thô lỗ rút đi, thân thể ở trạng thái chưa chuẩn bị gì đã bị hai ngón tay tiến vào, Tằng Khả Hận vừa lòng nhìn hai mắt Lục Úy Lai che kín dục vọng cùng oán hận, hơi hơi gợi lên khóe môi.

Đúng rồi, chính là như vậy. Lục Úy Lai, hận ta đi, muốn ta đi, sau đó, hãy quên ta..

PS: Hận nhi đáng thương quá, không biết bả gặp chuyện gì mà phải xa lánh Úy Lai tỷ như tránh tà vậy đó =.= Mắc mệt dễ sợ =)) Ghét mấy kỉu ngược tâm ghê gớm, chương sau chắc ngược tấm thân tàn của chế Hận =)) đã yếu mà con bày đặt ra gió, hành sao mà chết trên giường bịnh đi cho đỡ mệt:”> hihi nói xong 1 hồi thấy mình hai mặt quá =)) Mới vừa nói chế Hận đáng thương, chưa đến 3s sau quay qua trù bả chết trên giường =)) Nói chung là trù vậy chứ bả còn sống nhăn răng lâu lắm, chưa chết đâu, mém thoi:)) Chương sau ko biết bao h mới ra nữa =.= Hối cũng vậy thoi hihi:”