Xã hội ngày càng tiến bộ nên việc hai cô gái thân mật tạo nên bầu
không khí ái muội cũng không quá xa lạ với mọi người. Nhưng khi thân mật quá, thì dù là bạn bè thân thiết cũng bị người đời đánh giá.
Nhìn Trì Thanh cùng Bạch Lâm thân mật, không cần nhìn ánh mắt của hai người, chỉ bằng tư thế thân mật này thì ai cũng sẽ có suy đoán mơ hồ.
Lục Uý Lai biết, Trì Thanh làm gì cũng có nguyên nhân.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy kỳ lạ, dường như trong căn phòng là thế giới
chỉ có hai người Trì Thanh và Bạch Lâm, người khác muốn chen chân vào
thì dù là không khí cũng không có chỗ dung thân. Hình thức ở chung này
không giống tình cảm mẹ con mà giống như là………….hai người yêu nhau?
Loại ý tưởng này vừa thoáng qua trong đầu, Lục Uý Lai liền bị chính
mình loại bỏ ngay lập tức. Có lẽ dạo gần đây nàng quá mệt mỏi, lại thích hoang tưởng nên mới nghĩ ra được ý tưởng điên rồ đó. Chẳng qua, Lục Uý
Lai thật sự hy vọng Trì Thanh cùng Bạch Lâm có thể chung sống hòa bình.
Bên này, Bạch Lâm tự nhiên sẽ không hề biết sự bối rối trong lòng của Lục Uý Lai. Mọi sự chú ý của nàng đều tập trung trên người Trì Thanh,
căn bản không có tâm trí quan tâm người khác. Xung quanh nàng đều là hơi thở của đối phương, trộn lẫn hương vị hoa cỏ với mùi của thuốc sát
trùng. Nhìn con ngươi đen thâm thúy của Trì Thanh, chỉ liếc một cái,
Bạch Lâm liền cảm thấy thân thể của mình nhuyễn xuống, có thể tê liệt
ngã xuống mặt đất bất cứ lúc nào.
Ánh mắt chuyên chú chưa từng có, cùng mình mặt đối mặt, hai hơi thở
gần sát như hòa vào nhau. Ánh mắt người này ngày xưa nhìn mình chỉ có
miệt thị, chán ghét, cùng khinh miệt, nhưng bây giờ ánh mắt đó lại mang
theo một chút đánh giá, một chút ôn nhu cùng đau lòng.
Bạch Lâm thực sự thích cảm giác được Trì Thanh nhìn chăm chú như vậy, vì chỉ có thời điểm này nàng mới có cảm giác mình thuộc về Trì Thanh.
Càng ngày càng lại gần, nhiệt độ càng tăng thêm, không khí càng khẩn
trương. Vì Trì Thanh càng tới gần nên nhịp tim của Bạch Lâm cũng mạnh
lên hẳn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hai cái mũi cách nhau không đến một cm, chỉ sợ nhích tới một chút nữa là hai cánh hoa sẽ đụng nhau.
Bạch Lâm không nghĩ đến Trì Thanh sẽ ở bệnh viện, ở trước mặt Lục Uý
Lai mà hôn mình. Nàng từng ảo tưởng rất vô số lần hai người hôn nhau
nhưng chưa bao giờ hy vọng xa vời là có thể thành hiện thực.
Hiện giờ, nhìn Trì Thanh lại tiếp tục đến gần mình, dù không biết
nàng ta muốn làm gì, nhưng mặc kệ Trì Thanh muốn làm gì, Bạch Lâm đều
vui vẻ chấp nhận, cũng không mang theo một chút bài xích hay chống cự.
“Đem mấy thứ phấn son trên mặt lau hết, chúng ta trở về”.
Khi hai cánh hoa có thể chạm vào nhau chỉ trong nháy mắt thì Trì
Thanh lại nghiêng đầu, thấp giọng nói với Bạch Lâm. Cho nên nàng cũng
không thấy khi đối phương nghiêng đầu thì trong đôi mắt ấy chợt lóe qua
một tia thất vọng.
“Được”.
Nghe xong Trì Thanh nói, Bạch Lâm không hỏi nguyên nhân, cũng không
chống cự, nghe lời đối phương đi đến phòng tắm. Nhìn bóng dáng gầy gò
kia, Trì Thanh ngồi ở bên giường, ngơ ngác nhìn sàn nhà để bình ổn nhịp
tim của mình.
Trì Thanh phát hiện, mà đây cũng không phải lần đầu tiên, từ khi tìm
được Bạch Lâm trở về, nàng càng ngày càng trở nên kỳ quái. Từng có nhẫn
tâm cùng chán ghét nhưng bất tri bất giác cảm tình ấy lặng lẽ biến thành quan tâm cùng chiếm hữu.
Đúng vậy, chỉ có thể dùng hai từ ấy để hình dung cảm giác của nàng
đối với Bạch Lâm lúc này. Nàng cũng hiểu rất rõ ràng hai từ này không
thích hợp dùng trong tình cảm mẹ con.
Nàng thích nhìn Bạch Lâm im lặng, lại hy vọng nàng ta đối xử với mình khác biệt.
Nàng luôn mong Bạch Lâm luôn ở bên cạnh mình, tuyệt đối phục tùng
mình, nhưng lại hy vọng ý nghĩ không rời đi là phát ra từ nội tâm Bạch
Lâm.
Từ khi gặp Boss, nàng luôn quan tâm Bạch Lâm, không muốn để nàng ta
bị tổn thương nhưng vì mâu thuẫn trong lòng mà hết lần này đến lần khác
làm ra chuyện thương tổn Bạch Lâm.
Trải qua kiếp nạn tối qua, Trì Thanh cảm thấy tình cảm của mình đối
với Bạch Lâm lại phức tạp thêm một ít. Tựa như vừa rồi, khi muốn Bạch
Lâm tẩy trang, không phải vì như vậy quá khó coi, mà là vì quá đẹp nên
nàng mới muốn chỉ một mình mình được nhìn thấy, không hề hy vọng vẻ đẹp
này bị người khác chia sẻ.
Nhưng đây là ý nghĩ của một người mẹ sao? Trì Thanh không biết, cũng không muốn biết.
Nàng chỉ biết bây giờ mình đối với Bạch Lâm có nhưng ý nghĩ kỳ quái,
là một loại dục vọng gì đó không nên có. Nếu vừa rồi nàng không kịp thời né tránh, không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa?
Nàng sẽ hôn Bạch Lâm?
Nụ hôn của những người yêu nhau?
Ý tưởng như vậy làm cho Trì Thanh đổ mồ hôi lạnh, thứ khiến nàng sợ
hãi không phải là ý tưởng này mà là ……nàng lại muốn nếm thử dục vọng.
Biết sai mà không chịu sửa chính là điều đáng sợ nhất!
“Đại tỷ, ngươi trở về tĩnh dưỡng đi? Ta có thể ở đây chăm sóc Tằng Khả Hận, ngươi….”
“Không sao, ngươi chăm sóc nàng là tốt rồi.”
Ở chung với Lục Uý Lai mười năm, tất nhiên Trì Thanh hiểu được tâm tư của nàng ta, hẳn là vẫn không thể bỏ xuống tình cũ với Tằng Khả Hận. Dù sao vết thương của mình cũng không trở ngại gì, vẫn là đem bệnh nhân
thật sự cho bác sĩ thật sự chăm sóc đi, huống chi Trì Thanh còn có Bạch
Lâm bên cạnh chăm sóc mà.
“Ta đã xong”
Trì Thanh với Lục Uý Lai trò chuyện xong thì Bạch Lâm cũng đi ra. Tuy rằng, đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng nhìn thấy tình trạng của Bạch Lâm,
sắc mặt Trì Thanh cũng liền trầm xuống. Nàng sớm biết, Bạch Lâm sẽ không vô duyên vô cớ mà trang điểm, hôm nay thái độ rất khác thường, chắc
chắn là muốn che giấu cái gì đó.
Trì Thanh muốn đem Bạch Lâm đến trước gương để cho nàng ta xem bộ
dáng như quỷ của bản thân lúc này, gương mặt tái nhợt, đôi mắt thâm
quẩng như vậy mà đòi đi chăm sóc người khác. Ở bệnh viện, chỉ cần tìm
đại một người cũng khỏe mạnh hơn nàng ta.
“Uý Lai, chúng ta về trước.”
Trì Thanh nói xong, không thèm nhìn Bạch Lâm, mặc áo khoác rồi đi
khỏi phòng bệnh, cũng không thèm đổi quần áo. Nhìn nàng rời đi, Bạch Lâm liền hỏi han vài điều cần chú ý về bệnh của Trì Thanh, sau đó mới vội
vàng đuổi theo.
Khi Bạch Lâm ra tới cửa bệnh viện thì Trì Thanh đã an ổn ngồi trên xe, nhắm hai mắt để dưỡng thần.
“Ngại quá, đã khiến ngươi đợi lâu.”
Chung quy thì Bạch Lâm cũng là một người lễ phép, dù nàng chỉ chậm
hơn đối phương vài bước, nhưng khi lên xe việc đầu tiên vẫn là nói lời
giải thích.
Trả lời nàng không phải là lời nói lạnh nhạt mà lại là một cái ôm nhẹ nhàng.
Bả vai bị đối phương ôm lấy, lập tức ngã vào lòng người kia, xoang
mũi tràn ngập hương thơm. Bạch Lâm giật mình nhìn đôi mắt vẫn còn nhắm
chặt của Trì Thanh, nhưng nàng biết người kia nhất định biết mình đang
nhìn nàng.
“Từ đây đến biệt thự còn rất lâu, ngươi nghỉ ngơi chút đi, để tránh dọa người khác.”
Mặc dù không phải lời nói thân mật, nhưng Bạch Lâm lại nghe ra vài
hàm ý trong đó. Nàng chỉ “ân” một tiếng, rồi vươn hai tay, ôm trọn vòng
eo của Trì Thanh. Đây là động tác của một gia đình bình thường, nhưng vì nó xảy ra ở trên người của Bạch Lâm và Trì Thanh nên điều đó thật giống như cảnh tượng ngàn năm có một.
Giống như cái ôm lần trước, lần này Bạch Lâm cũng dùng thật nhiều
thời gian để chuẩn bị tâm lý, cũng tưởng tượng ra rất nhiều kết quả, vì
vậy động tác càng thêm cẩn thận, thậm chí trong suốt quá trình cũng
không dám đụng mạnh vào Trì Thanh.
Do quá mức chuyên tâm, không dám ngẩng đầu nên Bạch Lâm cũng không
phát hiện khi Trì Thanh ôm mình thì đã mở mắt nhìn mình chăm chú. Hai
con ngươi đen láy mang theo chút ôn nhu, còn có ý cười chưa từng có.
Không khí ấm áp tràn lan khắp xe, thân thể Bạch Lâm vốn đã đạt đến
sức mạnh cực hạn, giờ lại được Trì Thanh ôm ấp nên rất nhanh nàng đã
tiến vào mộng đẹp. Trì Thanh phất tay bảo lái xe chạy chậm lại, nên tài
xế cũng không tăng tốc, mà để chiếc xe chạy chậm rãi trên đường.
Dọc đường đi, nhìn khuôn mặt ngủ nhưng vẫn mang vẻ mệt mỏi của Bạch
Lâm, Trì Thanh không khỏi nhíu mày. Đứa nhỏ này tuổi không lớn nhưng lại gánh vác nhiều thứ mà ở cái tuổi này không nên có. Vẻ mặt tiều tụy, vết thương khắp nơi trên cơ thể, điều này là do chính mình gây ra.
Hiện tại, mình ăn năn như vậy, không biết nàng ta có thể đem những
điều đó quên đi không, có thể cùng mình vui vẻ ở chung hay chung. Cho
dù, Bạch Lâm không thể quên được mình đã từng bạc đãi nàng ta thì Trì
Thanh cũng quyết định không bao giờ buông tay.
Nghĩ như vậy, nàng nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Lâm, bàn tay trượt theo mái tóc đen dài trơn bóng đi xuống dưới, sau đó chạm vào phía sau lưng. Chỉ là đơn giản đụng nhẹ, nhưng lại làm cho tâm lý của Trì Thanh khó chịu,
thân thể quá mức đơn bạc, mảnh lưng không có tí thịt nào, chỉ có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo. Vì vậy Trì Thanh lấy áo khoác của mình đắp lên
người Bạch Lâm
Như cảm nhận được nhiệt độ thân thể của Trì Thanh, Bạch Lâm theo bản
năng cọ cọ, gợi lên khóe môi. Đây là lần đầu tiên trong suốt 22 năm sống trên đời nàng lộ ra sự an nhàn vui sướng như vậy. Điều này chỉ đơn giản là vì một cái ôm của Trì Thanh.
Xe chạy chậm thế nào cũng phải tới nơi, nhờ cái ôm của Trì Thanh,
Bạch Lâm ngủ vô cùng tốt, dù ngủ chưa tới một giờ nhưng nàng cảm thấy
thể lực khôi phục không ít, ngay cả thị lực của mắt trái cũng khôi phục
hơn rất nhiều. Nhìn Trì Thanh đứng ở cửa nhà chờ mình, Bạch Lâm vuốt
vuốt lại mái tóc, chạy nhanh theo sau.
“Ngươi lên chuẩn bị một chút, ta đi tắm trước”
Trì Thanh bỏ lại những lời này, rồi hướng về phía phòng của mình.
Nhìn bộ dáng vội vàng như lửa đốt của nàng, Bạch Lâm biết chứng ưa sạch
sẽ lại tái phát rồi.
Ở ngoại ô đợi suốt cả buổi tối, lại ra mồ hôi với máu như vậy, Trì Thanh không nóng nảy muốn tắm rửa mới là lạ.
Chưa kịp nghĩ nhiều, Bạch Lâm liền đổi dép đuổi theo, nàng nhớ Lục Uý Lai từng nói việc đầu tiên khi Trì Thanh về nhà là sẽ tắm rửa. Nên nhất định phải ngăn cản nàng ta, vì tay trái cùng tay phải của Trì Thanh đều bị thương không thể dính nước được.
Trong lòng tràn đầy khẩn cấp, cũng do quá mức quan tâm đến Trì Thanh
nên Bạch Lâm đi như bay đến phòng Trì Thanh, thậm chí không thèm gõ cửa
đã trực tiếp xông vào. Nhưng nàng không hề nghĩ sẽ nhìn thấy tình huống
này.
Lúc này, Trì Thanh đã đem đồng phục của bệnh viện cởi ra ném vào thùng rác. Toàn thân chỉ còn một chiêc bra…
PS: Bạch Lâm thiệt manh động =)) cơ mà mình thích:”> Được ngắm
cảnh xuẩn miễn phí:)) Bù lại những lần bị Thanh mama ăn đậu hũ =)) Công nhận Thanh mama vừa trẻ con vừa đáng yêu quá đi, lần trước thì tức Bạch Lâm không đến canh mình, nay lại tức vì Bạch Lâm trang điểm đẹp mà để
người khác nhìn thấy:”> Mai mốt ko biết còn trẻ con sao nữa à =))
Chờ đi =))
Nay không dám tự kỉ đêm khuya sợ chúng sanh ném đá:( Mình chỉ muốn
nói 1 câu Happy Bday to Bác Hồ:”> Nay onl lap post truyện mới biết
nay 19/5:( Thiệt mất mặt với chị em chòm xóm:(((