Đoàn người Trì Thanh vào tám giờ tối xuất phát đi lò sát sinh, khi
trở về đã là rạng sáng hơn bốn giờ. Vì không để cảnh sát hoài nghi, các
nàng theo lẽ thường đi tới bệnh viện của Lục Úy Lai. Dù sao, ở nơi đó
không có lời ra tiếng vào, Trì Thanh cùng Tằng Khả Hận có thể an tâm
dưỡng thương.
Người có thương thế nặng nhất ~ Tằng Khả Hận, khi đưa đến bệnh viện
đã muốn lâm vào trạng thái hôn mê. Miệng vết thương đã ngừng chảy máu,
nhưng độc tố đã ăn sâu vào mạch máu. Vuốt thân thể lạnh lẽo, rồi đem bàn tay lên mũi của đối phương kiểm tra, Lục Úy Lai lúc này mới phát hiện,
đối phương ngay cả hơi thở cũng trở nên lạnh lẽo.
Biết thời gian không thể kéo dài, Lục Úy Lai nhanh chóng gọi điện cho Đông Dụ Phi, kêu nàng lại đây trị liệu cho Trì Thanh còn mình thì chữa
trị cho Tằng Khả Hận. Trải qua kiểm tra, vũ khí của tên nam nhân kia có
chúa độc tố chưa bao giờ từng thấy, thành phần có trong đó cũng cần phải nghiên cứu.
May mắn sau khi kiểm tra chỉ phát hiện loại độc này khiến máu chảy ra không ngừng, miệng vết thương không thể khép lại, còn làm cho phản ứng
chậm chạp, tầm mắt không thấy rõ. Độc tố đối với thân thể ảnh hưởng cũng không phải quá lớn, Lục Úy Lai lúc này mới nhẹ lòng, bắt đầu thay Tằng
Khả Hận xử lý miệng vết thương.
Cho dù đã nhìn thấy một lần ở trên xe, nhưng nay nhìn lại vẫn làm cho Lục Úy Lai chua xót. Tằng Khả Hận bởi vì thuốc mê mà hoàn toàn lâm vào
hôn mê. Dung nhan tái nhợt, chân mày hơi hơi nhăn, khắp trán là mồ hôi.
Có thể nói, mặc dù là đánh thuốc tê, nàng cũng cũng không khá hơn. Vùng
bụng bằng phẳng trắng nõn bị màu máu đen bao phủ, bên trên còn có một
vết thương sâu hoắm, cơ hồ xuyên thấu qua thân mình của nàng.
Chỉ nhìn vậy Lục Úy Lai liền cảm thấy ánh mắt phát đau, trong lòng
cũng không dễ chịu gì. Nàng thật sự đã lâu chưa thấy qua Tằng Khả Hận bị trọng thương như vậy, nữ nhân này, tuy rằng mỗi ngày đều vô tâm vô phế, cái gì cũng không để ý. Nhưng Lục Úy Lai biết, trong ba người Trì
Thanh, mình, cùng với Tằng Khả Hận thì thân thể kém cỏi nhất, chính là
Tằng Khả Hận.
Yêu một người, cho tới bây giờ không phải ngoài miệng nói không
thương là có thể khống chế được. Mặc dù Lục Úy Lai đã tự nói với mình vô số lần, cùng với Tằng Khả Hận phải phân rõ giới hạn. Nhưng nàng vẫn đau lòng. Dù sao, Tằng Khả Hận là người nàng yêu suốt mười năm, thậm chí
đến bây giờ vẫn còn yêu. Nhìn đối phương nằm ở trên bàn giải phẫu của
mình, Lục Úy Lai so với bất luận kẻ nào đều phải khổ sở và sợ hãi rất
nhiều.
Hai tay bởi vì quá mức kích động mà run run, Lục Úy Lai không ngừng
hít sâu, thẳng đến khi cảm xúc không còn kích động, mới bắt đầu khâu lại vết thương của Tằng Khả Hận. Mặc dù đã đánh thuốc tê, nhưng Lục Úy Lai
lại không tự chủ được làm động tác của mình nhẹ nhất có thể. Bởi vì,
nàng không muốn làm cho Tằng Khả Hận lại thừa nhận một lần nữa thống
khổ. Vết khâu cuối cùng đã xong, Lục Úy Lai dùng miếng bông khử trùng
đem miệng vết thương của Tằng Khả Hận lau khô, rồi mới thay nàng ta quấn lên một tầng lại một tầng băng vải trắng.
Miệng vết thương dữ tợn rốt cục ẩn nấp dưới lớp băng gạc, bộ dạng
Tằng Khả Hận ở trên xe nhịn đau vẫn quanh quẩn trong đầu Lục Úy Lai, căn bản không thể xóa đi được. Nàng nhìn về phía người kia nằm ở trên
giường, toàn thân đều suy yếu, chậm rãi cúi đầu, đem nụ hôn của mình
chạm lên môi Tằng Khả Hận.
“Tiểu Hận, ta nên làm thế nào? Như thế nào mới cho ngươi vui vẻ một chút?”.
Thời gian chờ đợi luôn luôn cảm thấy thật lâu. Đợi đến lúc bảy giờ
sáng, Tằng Khả Hận cùng Trì Thanh mới song song từ phòng cấp cứu được
đẩy ra. Mà người chờ ở bên ngoài, Bạch Lâm là người thứ nhất đi đến bên
cạnh Trì Thanh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của người kia,
không chịu rời tầm mắt.
“Bạch Lâm, đại tỷ không có việc gì. Nàng mới giải phẫu, hiện tại thực mỏi mệt, để cho nàng nghỉ ngơi một chút.”
Hẳn là nhìn ra lo lắng trong mắt Bạch Lâm, Lục Úy Lai dốc lòng giải
thích. Người sau nghe xong, lúc này mới yên tâm gật gật đầu, đi theo Lục Úy Lai cùng nhau đem Trì Thanh cùng Tằng Khả Hận đẩy về phòng bệnh.
Hết thảy đều an bài thỏa đáng, cuộc đối đầu đêm qua cũng đến lúc hạ
màn. Cát Đồng cũng không chờ Trì Thanh cùng Tằng Khả Hận đi ra, mà đến
cửa bệnh viện đã một mình rời đi. Ả lúc gần đi cũng không có nói một
câu, cũng không hỏi Trình Linh đâu, ngay cả cô bé nhỏ cũng không mang
đi. Lúc ấy, tất cả mọi người đều không chú ý ả, cũng ai không phát hiện
vẻ dị thường của ả. Lúc này an tĩnh lại, Lục Úy Lai mới có thời gian hỏi Bạch Lâm về chuyện tối hôm qua.
“Lâm, ngươi cùng đại tỷ hẳn là tách ra đi mới đúng, vì cái gì lại ra
cùng nhau? Hơn nữa, Cát Đồng mang theo hai người kia, tựa hồ cũng không
thấy nữa.”
Lục Úy Lai hỏi mang theo một chút cẩn thận. Thấy nàng dùng dư quang
vụng trộm đánh giá mình, Bạch Lâm cũng không nhìn đối phương, mà xuyên
thấu qua mặt thủy tinh phía trước, nhìn thẳng vào người đang nằm trên
giường bệnh ~ Trì Thanh.
“Cát Đồng mang đến hai người, là ta giết, hai ả là người của Bạch Quân.”
Bạch Lâm luôn luôn nói rất ít, đối với nàng mà nói, có thể bình
thường trả lời một câu đã thực không dễ dàng. Cho dù đã làm tốt chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe được Bạch Lâm trả lời, trong mắt Lục Úy Lai vẫn
hiện lên một tia kinh ngạc.
Theo lý mà nói, người của tổ chức hẳn đều bị Bạch Quân làm thương
tổn. Các nàng có mục đích chung, cừu hận chung, niềm tin chung. Thành
lập tổ chức đã hơn hai mươi năm qua, chưa bao giờ xuất hiện một phản đồ. Nay lại bỗng nhiên có hai người, thật sự là không làm cho người ta tin
tưởng.
Nhất là thái độ lúc này của Bạch Lâm, lại làm cho người ta cảm thấy
kỳ quái. Ở trong lòng Lục Úy Lai, Bạch Lâm vẫn là cô gái im lặng trầm
ổn. Nàng sạch sẽ, thuần khiết, tựa như một tiểu thư sống an nhàn sung
sướng, có giáo dưỡng cùng gia thế rất tốt nhưng không hề cao ngạo.
Mặc kệ nói như thế nào, Lục Úy Lai cũng cảm thấy Bạch Lâm không phải
người nhẫn tâm. Nhưng lúc này, đối phương lại dùng ngữ khí không thèm để ý, nhẹ nhàng bâng quơ nói cho mình biết, nàng giết hai người, cũng lấy
lí do đối phương là phản đồ. Mặc kệ nói như thế nào, đều rất qua loa.
Nghĩ như vậy, Lục Úy Lai ngẩng đầu nhìn người đang hết sức chuyên chú nhìn Trì Thanh ~ Bạch Lâm. Trong đầu bỗng nhiên hiện lên lời của Tằng
Khả Hận nói với mình, nàng ta nói, Bạch Lâm tuyệt đối không giống bề
ngoài nhìn qua đơn giản. Ban đầu khi nghe được, Lục Úy Lai chỉ cho là
Tằng Khả Hận chán ghét Bạch Lâm mới có thể cố ý nói ra loại này nói.
Nay xem ra, tựa hồ cũng không phải không có căn cứ. Hai người bị Bạch Lâm giết chết, rõ ràng đã ở tổ chức thật lâu. Vì cái gì thời gian dài
như vậy tới nay đều không có ai phát hiện các nàng có điểm khác thường?
Lại là vì cái gì, Bạch Lâm một mực chắc chắn các nàng là phản đồ? Chứng
cớ ở đâu?
“Úy Lai tỷ, nàng khi nào thì mới có thể tỉnh lại?”
Ngay tại lúc Lục Úy Lai thất thần, thanh âm khàn khàn của Bạch Lâm
bỗng nhiên vang lên. Nhìn nàng mỏi mệt, còn có vẻ sắp ngã xuống, rõ ràng là mệt muốn chết rồi. Dù vậy, ánh mắt Bạch Lâm nhìn Trì Thanh vẫn như
cũ tràn ngập quan tâm cùng đau lòng.
Đem sự lo lắng của Bạch Lâm nhìn vào mắt, nghĩ đến suy nghĩ vừa rồi
của mình, Lục Úy Lai bất đắc dĩ lắc đầu, ở trong lòng cười nhạo chính
mình đa nghi. Thật là, nàng đang suy nghĩ gì vậy? Như thế nào lại hoài
nghi Bạch Lâm? Rõ ràng, người này rất quan tâm Trì Thanh.
“Lâm, ngươi yên tâm, đại tỷ bị thương không nặng, nghỉ ngơi vài ngày
là có thể xuất viện. Bằng không ngươi về trước nghỉ ngơi một chút rồi
qua đây, được không?”
Không ngủ một đêm, Bạch Lâm nhìn có vẻ không khỏe lắm, Lục Úy Lai đề
nghị nàng ta về nhà. Nàng sở dĩ không nói thẳng muốn đối phương trở về
nghỉ ngơi, là vì Lục Úy Lai biết, không nhìn thấy Trì Thanh an toàn tỉnh lại, Bạch Lâm sẽ không sẽ thể thả lỏng.
“Ân, cám ơn ngươi, Úy Lai tỷ.”
Nghe được Lục Úy Lai đề nghị, Bạch Lâm cũng không từ chối, mà đơn
giản nói cám ơn rồi hướng về phía cửa bệnh viện. Sở dĩ như vậy, cũng
không phải Bạch Lâm không quan tâm Trì Thanh, mà nàng cảm thấy, lấy
trạng thái hiện tại của mình, căn bản không có biện pháp chiếu cố Trì
Thanh. Nàng biết, Trì Thanh xưa nay yêu thích sạch sẽ, mà hiện nay, toàn thân mình đều là nước bùn cùng máu tươi, như vậy mà đi chiếu cố người
kia, chỉ sợ đối phương cũng không thoải mái.
Đi ra cửa bệnh viện, Bạch Lâm nhìn ánh sáng mặt trời bên ngoài, vẫy
tay gọi một chiếc xe, nói địa chỉ biệt thự của Trì Thanh, rồi vô lực dựa vào ghế sau nhắm mắt dưỡng thần. Không quá lâu, Bạch Lâm liền phát hiện người ngồi ở phía trước luôn quay đầu nhìn mình, trong mắt mang theo
một tia sợ hãi cùng lo lắng.
Bạch Lâm không biết hắn vì cái gì nhìn mình như vậy nhưng nàng sớm đã hình thành thói quen không thèm để ý cái gì, nên chỉ tùy ý lái xe đánh
giá mình. Đến cửa biệt thự, Bạch Lâm xuống xe, trả tiền cho tài xế. Ai
ngờ, không đợi nàng đem tiền lấy ra, đối phương liền một cước đạp chân
ga đem xe chạy ngay như bay.
Nhìn trong tay mình còn cầm tờ một trăm, Bạch Lâm nghi hoặc lắc đầu,
hướng tới biệt thự đi đến. Mấy tháng này, vệ sĩ của Trì Thanh đều quen
thuộc với nàng. Thấy nàng trở về, bọn họ cũng không ngăn trở, chỉ im
lặng nhìn nàng. Nhưng Bạch Lâm vẫn cảm thấy, những người nhìn mình bằng
ánh mắt có chút quái dị.
Trở về phòng, đem quần áo cởi ra, lại tiến vào phòng tắm. Thẳng đến
đứng ở trước gương, Bạch Lâm mới biết được, những người đó nhìn mình vì
nguyên nhân gì. Giờ này khắc này, người đứng ở trước gương là nàng, lại
không phải là nàng, thậm chí, dùng người để hình dung đều có chút không
giống.
Khuôn mặt tái nhợt không có một chút huyết sắc, trắng như trang giấy. Bởi vì một đêm không ngủ, quanh đôi mắt toàn là quầng thâm, nhìn qua
rất giống gấu trúc. Nhưng làm cho người ta sợ hãi nhất, chính là khóe
miệng còn lưu lại vết máu của nàng.
Bạch Lâm không biết khi nào thì mình ói ra máu, lại càng không rõ
ràng chính mình vì cái gì ngay cả ói ra máu cũng không biết. Lấy tay
vuốt chất lỏng màu đỏ tươi kia, nàng chỉ cảm thấy trước ngực đau đớn, lá phổi như muốn xé rách lồng ngực nhảy ra.
Suốt một ngày, Lục Úy Lai cùng mọi người ở bệnh viện vội vàng vì Tằng Khả Hận cùng Trì Thanh kiểm tra bệnh tình. Còn Bạch Lâm cũng tâm tâm
niệm niệm nghĩ về Trì Thanh, mới có thể xem nhẹ thân thể của mình. Nay,
thần kinh trầm tĩnh lại, tích lũy mỏi mệt cùng đau xót tụ tập cùng một
chỗ đã bùng nổ, khiến Bạch Lâm sống không bằng chết.
Quỳ gối trước bồn cầu, Bạch Lâm không ngừng nôn khan, mà phun ra cũng chỉ có máu tươi. Mùi máu tươi lan tỏa toàn bộ khoang miệng, nền gạch
trắng nõn cùng bồn cầu đều bị máu nhiễm đỏ, thẳng đến Bạch Lâm không còn khí lực nôn mửa nữa, từng đợt nôn khan mới miễn cưỡng dừng lại.
Phòng tắm chỉ còn tiếng tiếng thở dốc, vài lần Bạch Lâm muốn đứng
lên, lại thất bại gục xuống. Thẳng đến khi thân thể bị sự lạnh lẽo của
sàn nhà tắm làm cho tỉnh táo, nàng mới cố gắng chống thân thể đứng lên.
Do mất máu nên tầm mắt của nàng chỉ còn một mảnh tối đen, mắt trái lại
không thấy ánh sáng. Cho đến khi thân thể không còn khó chịu, Bạch Lâm
mới chậm rãi bước đi.
Ngay sau đó lại tiếp tục vệ sinh nhà tắm. Làm tốt này hết thảy, Bạch
Lâm bắt đầu cẩn thận đánh răng, rửa mặt, tắm rửa thân thể. Lúc thân thể
rét run được nước ấm bao phủ, cái loại cảm giác bỗng nhiên từ lạnh thấu
tâm chuyển sang nóng bỏng khiến toàn thân nàng như bị kim đâm, đau đớn
không chịu được, qua hồi lâu mới dịu đi.
Ngay tại lúc nàng mơ màng đắm chìm trong nước ấm, lúc này mới nhớ tới tựa hồ còn có chuyện chưa làm xong. Vì thế, Bạch Lâm lấy tay đỡ lấy bồn tắm từ trong nước đứng lên. Hẳn là trải qua quá trình ngâm mình trong
nước ấm, sắc mặt của Bạch Lâm tốt lên rất nhiều, không hề dọa người như
hồi nãy, chỉ là đôi mắt vẫn thâm đen như cũ.
Không hề để ý bất cứ điều gì, Bạch Lâm đi ra khỏi phòng tắm, thân thể xích lõa nằm trên giường. Nàng biết, thân thể này nếu mỏi mệt cùng cực, tùy thời đều có khả năng ngã quỵ. Nhưng nàng còn rất nhiều việc phải
làm, tuyệt đối không thể gục ngã.
Nhìn quần áo mới vừa cởi ra, Bạch Lâm từ trong đó lấy ra di động Trì
Thanh vừa mua cho mình, gửi đi một tin nhắn. Nội dung chỉ có vài chữ,
biểu đạt ý tứ rất rõ ràng.”Hết thảy vẫn mạnh khỏe, đừng lo.”
Mắt thấy tin nhắn đã gửi đi, Bạch Lâm ngẩn người, không quá một hồi
đã nhận được hồi âm. Cũng ngắn gọn như tin nàng vừa gửi, đối phương hồi
âm chỉ có hai chữ “nhớ ngươi”.
Nhìn thấy tin nhắn này, Bạch Lâm rất nhanh lấy sim từ điện thoại di động ra, bẻ thành hai nửa.
Cuối cùng, nàng lại nhìn chiếc di động Trì Thanh mua cho mình, trong
mắt hiện lên một chút mơ hồ. Rồi đem sim số cùng di động và tất cả quần
áo đều ném vào thùng rác..
PS: Lâu rồi mới edit lại bộ nài, cứng tay quá chừng =)) Dở cũng ráng
đọc đi mấy bạn:”> không chịu cũng đao làm được gì mình liuliu =))
Bạch Lâm thấy khốn khổ ghê:( Bệnh tật tùm lum, đúng là trong cái khó ló cái xui =)) Mấy bạn đoán thử coi tin nhắn BL gửi cho ai đi:)) Thoi
mình trả lời luôn cho lẹ nè, gửi cho mình đó:( =))