*Ai bị lỗi font thì phải coi lại ăn ở =)) Mình ko biết chỉnh gì đâu, mù công nghệ:”>*
Yêu cùng không yêu rất khác nhau, luôn rõ ràng như vậy. Nhất
là lúc gặp phải nguy hiểm, không khác gì vi sinh vật bị nhìn
bằng kính hiển vi, trần trụi bày ra trước mắt.
Bạch Lâm không phải người sống an nhàn sung sướng. Tuy rằng
Trì Thanh không bao giờ bắt nàng chịu thua thiệt về vật chất, nhưng
bất luận là cuộc sống xa xỉ, hay sơn hào hải vị, cho tới bây
giờ Bạch Lâm muốn cũng không phải những thứ đó.
Từ nhỏ đến lớn, nàng trải qua không ít cực khổ, cũng nhiều lần vào sinh ra tử. Cũng có nhiều người quan tâm và trân trọng
nàng, nhưng dù là xuất phát từ tấm lòng như Lục Úy Lai, hay giả ý quan tâm như những kẻ khác. Bạch Lâm biết, trong lòng của mình
cũng không quá dao động. Nếu có, cũng chỉ là biết ơn, hoặc không để ý.
Giờ khắc này, nghe được Trì Thanh nói mình cẩn thận. Chỉ đơn
giản vài chữ nhưng Bạch Lâm lại cảm thấy ấm áp, cả người giống
như nằm trong nước ấm, ôn nhu thoải mái. Nàng thích Trì Thanh,
cũng có thể nói, dùng thích để hình dung là rất nhẹ. Chính
xác mà nói, Bạch Lâm yêu Trì Thanh, yêu thật sâu.
Tình yêu này, không phải là tình thân mẹ con, mà nó vượt qua
thời gian, vượt qua giới tính, vượt qua thế tục. Đây không phải
một tình yêu đơn giản, mà nặng như ngàn cân, là tình yêu mà con trai dành cho con gái, mang theo khát vọng yêu và được yêu, là
tình yêu mà Bạch Lâm muốn giữ trọn cả đời.
Chẳng qua phần tình cảm này, Bạch Lâm luôn coi là hy vọng xa
vời. Vì nàng biết, Trì Thanh vĩnh viễn sẽ không yêu mình, dù
chỉ thích cũng đã khó khăn rồi. Bây giờ, thấy thái độ của Trì
Thanh đối với mình chuyển biến tốt lên, tuy ngoài mặt Bạch Lâm
vẫn lạnh nhạt như thường, chỉ là trong lòng cũng đã tràn ngập
cảm kích cùng thỏa mãn.
Nàng không muốn nhiều, chỉ hy vọng Trì Thanh vẫn tiếp tục
đối với mình như vậy. Đợi cho mình trợ giúp nàng thực hiện
được nguyện vọng, cũng sẽ không còn gì tiếc nuối.
Nghĩ đến đây, Bạch Lâm ngẩng đầu nhìn nam nhân người nước
ngoài cách đó không xa, phát hiện đối phương cũng đang nhìn
mình, trong mắt tràn đầy khiêu khích. Nam nhân này đối với năng
lực của bản thân rất tự tin, biểu tình lộ ra khinh miệt người
con gái gầy yếu trước mặt mình.
Từ xưa đến nay, gặp địch nhân, không được khinh địch. Nước
chảy thật chậm chung quy cũng sẽ tràn ra, quá tự tin, cũng
không phải chuyện tốt. Nam nhân nhìn nàng cười cười, từ bên hông
lấy ra thứ vũ khí kỳ quái quơ qua quơ lại, Bạch Lâm híp hai mắt lại, trong lòng thầm đánh giá vũ khí này.
Cùng dáng người to lớn của nam nhân kia hoàn toàn tương phản, vũ khí hắn sử dụng không phải là đại đao hay trường côn, mà
là một dây xích nhỏ dài. Toàn bộ dây xích có màu bạc, phần
đuôi có thể dễ dàng cầm lấy, phần đầu có mảnh kiếm bén nhọn
hình trùy.
Chỉ liếc mắt một cái, Bạch Lâm đã có thể suy đoán thứ vũ
khí này cùng loại với roi da. Bỗng nhiên, Trì Thanh ghé miệng
vào bên tai nàng, nói một câu. Thình lình xảy ra thân mật,
khiến thân thể Bạch Lâm run lên, cảm nhận được nhiệt khí từ miệng Trì Thanh phun ra chung quanh lỗ tai. Bạch Lâm đã không còn tập
trung nổi, lực chú ý toàn bộ bị Trì Thanh hấp dẫn.
Thân thể bởi vì sự vô tình đụng chạm của đối phương mà trở
nên nóng bỏng, hai lỗ tai trong chớp mắt như muốn bốc cháy, bừng
đỏ lên. Bạch Lâm hít hít mũi, tham lam giữ lấy hơi thở tràn ngập
mùi hoa cỏ từ người Trì Thanh. Nàng cũng biết, dưới loại tình
huống nguy hiểm này bản thân không nên làm vậy, nhưng lực hấp dẫn của Trì Thanh đối với nàng là quá lớn.
Ngay lúc Bạch Lâm ngẩn người, nam nhân kia rốt cuộc không còn
kiên nhẫn. Thấy hắn nói một câu thô tục bằng tiếng Anh rồi quất dây xích về phía mình, Bạch Lâm cũng rút mã tấu bên hông,
nghênh đón lại.
Dây xích quất xuống tạo lên âm thanh rung động vù vù, giống
như tạo ra một lỗ hổng. Mắt thấy dây xích thẳng hướng về mặt
mình, Bạch Lâm theo bản năng dùng mã tấu chém ra để ngăn lại. Ai ngờ từ đỉnh đầu mũi kiếm hình trùy mở toan ra, từ trong đó kéo dài ra một vũ khí có sáu mảnh bén nhọn, giống như móng vuốt
của dã thú.
Móng vuốt có màu đen, dưới ánh đèn máu trắng lấp lóe, chỉ
liếc mắt nhìn Bạch Lâm đã biết thứ này có độc! Nghĩ đến đây,
Bạch Lâm quay đầu nhìn về cánh tay Trì Thanh, chỗ kia lúc nãy
vẫn còn chảy máu tươi, hiện giờ đã trở thành màu tím! Là dấu
hiệu của trúng độc!
Mà người ngã xuống đất ~ Tằng Khả Hận, sắc mặt tái nhợt
đến dọa người, áo gió màu nâu trên người cũng nhiễm đầy máu,
nhưng máu không phải màu đỏ mà là màu đen khiến người ta phải
sợ hãi. Thương thế của Trì Thanh không nặng, nhưng khó giải
quyết nhất là chất độc. Mà tình huống của Tằng Khả Hận, sợ là
càng nghiêm trọng hơn.
Vì thế, Bạch Lâm sử dụng mã tấu, nhanh chóng hướng về nam nhân ngoại quốc kia chém tới. Hiện giờ, nàng phải chủ động tấn
công, giảm thiểu thời gian, các nàng mới có cơ hội thoát khỏi
đây! Nam nhân nhìn thấy Bạch Lâm cấp bách tấn công, tất nhiên
đoán được ý đồ của nàng, ngược lại đem động tác làm chậm
lại, thậm chí còn từng bước lui về phía sau. Bạch Lâm vừa vội vừa tức, lại phân thần lo lắng về thương tích Trì Thanh.
Ngay lúc nàng quay đầu nhìn về phía Trì Thanh, bỗng nhiên lỗ
tai truyền đến âm thanh vù vù của dây xích. Trong đầu Bạch Lâm
bỗng nhiên hiện lên đoạn đối thoại của Trì Thanh cùng mình, cẩn
thận cái trùy bằng kim loại kia! Xuất phát từ bản năng, Bạch Lâm
quay đầu lại, thấy một bóng đen lao đến.
Nàng nhanh chóng cong xuống thắt lưng, tránh thoát khỏi bóng
đen. Phanh một tiếng, một móng vuốt đen như mực trực tiếp xuyên
qua vách tường, đúng là móng vuốt xuất phát từ dây xích của nam
nhân kia.
Bạch Lâm lúc này đã rõ ràng, dây xích này không giống dây
xích bình thường, khó giải quyết nhất chính là vật thể nằm ở đầu dây hình trùy. Điểm mạnh của nó không phải do độ lớn nhỏ
hay độ cứng quyết định, mà do có cơ quan trên thân. Móng vuốt này
vừa bén nhọn vừa tràn đầy độc dược, nó còn có thể thông qua cơ
quan điều chỉnh đế bắn ra ngoài.
Bạch Lâm đem vũ khí của nam nhân kia phân tích triệt để. Ở
mặt ngoài nàng giả vờ miễn cưỡng chống cự, nhưng trong lòng
cũng đã có cách đối phó. Thấy nam nhân lần thứ hai hướng về
phía mình chém ra một kích, Bạch Lâm canh chuẩn khoảng không,
xoay người nhảy dựng lên, nâng chân phải đá lên dây xích.
Nàng đá vào một vị trí, không phải ở giữa, cũng không phải
cuối dây, vừa lúc cách đầu hình trùy một milimet. Thấy vũ khí
của mình bị Bạch Lâm đạp dưới chân, nam nhân thét lớn một tiếng, muốn đem dây xích rút về. Lại không nghĩ đến, Bạch Lâm có khí
lực lớn như vậy, dây xích không nhúc nhích chút nào.
Nhìn nam nhân bởi vì dùng sức quá độ mà sắc mặt đỏ bừng,
ngay cả gân xanh đều nổi lên. Bạch Lâm bỗng nhiên buông chân ra,
thừa dịp nam nhân mất thăng bằng, nàng bước nhanh theo dây xích
về hướng nam nhân. Bạch Lâm ra động tác cực nhanh, chỉ nháy mắt liền đến trước mặt nam nhân kia, chém ra một đao.
Dù mất đi thăng bằng, nhưng theo bản năng hắn ta vẫn đưa tay lên
chắn, một đao kia, đâm xuyên qua cổ tay nam nhân, đau đến mức hắn
mắng to ra tiếng. Bị Bạch Lâm làm tổn thương, nam nhâm cảm thấy
mất mặt, hắn dùng lực giật mạnh dây xích, như mãnh thú bị
chọc giận, không quan tâm điều gì, chỉ biết công kích Bạch Lâm.
Trong lòng khó chịu, Trì Thanh không biết, sau khi mất đi Tô
Ngạo Nhiên, nàng còn có thể lo lắng cho một người như vậy.
Khoảng cách dây xích đến Bạch Lâm ngày càng gần, Trì Thanh nắm chặt tay, không hề phát hiện, vết thương trên tay theo hành động này của mình mà chảy ra càng nhiều máu.
Ngay tại lúc chỉ mành treo chuông, Bạch Lâm bắt lấy móng vuốt
kim loại hình trùy trên dây xích. Nam nhân thấy Bạch Lâm bắt
được vũ khí của mình, trong mắt tràn đầy khiếp sợ cùng lo
lắng, hắn không thể tin được, Bạch Lâm có năng lực ngăn được
kích này của mình. Trong lúc hắn còn ngây người, Bạch Lâm kéo lấy
dây xích, quấn quanh cổ nam nhân.
Phải biết rằng khí lực của Bạch Lâm không nhỏ, nhưng thân thể lại gầy yếu vô cùng. Bị nam nhân va chạm, mặt nàng liền trắng
bệch, khí lực cũng giảm xuống không ít. Thấy chiêu này có thể sử dụng được, nam nhân càng thêm dùng sức, còn dùng khuỷu tay
đánh vào bụng Bạch Lâm.
“Không có gì, chúng ta phải nhanh chóng rời đi, vết thương của
Tằng Khả Hận không thể chậm trễ, nhiệm vụ đêm nay đã thất
bại.”
Khi nói đến nhiệm vụ thất bại, trong mắt Trì Thanh hiện lên
một tia ảm đảm. Thấy nàng nâng Tằng Khả Hận dậy đi ra ngoài,
Bạch Lâm cũng không nhiều lời. Theo phía sau nàng cùng rời đi.
Lúc này, trong phòng vang lên một âm thanh, hai người cùng xoay
người lại, gặp một nữ nhân mang theo một cô bé đi ra.
Trên người nữ nhân không có vết thương, thậm chí cũng không
có chút máu dính vào. Mà cô bé trong lòng ngực ả ta, cũng không
có biểu hiện sợ hãi, một đôi mắt sâu thẳm hắc ám nhìn chằm
chằm vào Bạch Lâm, có vài phần quái dị.
“Ngươi..”
Không thể nghi ngờ, người này là thuộc hạ của Cát Đồng,
vừa rồi hành động chung tổ với Trì Thanh cùng Tằng Khả Hận.
Bạch Lâm muốn hỏi đối phương vì cái gì không ra hỗ trợ, nhưng
mới phun ra một chữ thì nàng liền không nói nữa. Đây không phải
việc nàng nên hỏi, huống chi, người này, có tư tâm.
“Thật xin lỗi. Ta rất sợ, cho nên không đi ra. Hơn nữa, đứa bé này cũng cần người lo lắng, nên ta, ta… Đúng rồi, Đồng tỷ
cùng Linh tỷ đâu?”
“Các nàng đi rồi.”
Nghe vấn đề của cô ta, Bạch Lâm biết đang hỏi mình, liền nhẹ
giọng trả lời. Nghe xong, nữ nhân kia chỉ nga một tiếng, không
nói nữa.
Trì Thanh mở đường đi phía trước, Bạch Lâm giúp đỡ Tằng Khả Hận đi ở giữa, cỏn lại nữ nhân kia đi phía sau. Bạch Lâm đang
đi, chợt nghe có âm thanh rất nhỏ truyền tới, bởi âm thanh rất
nhỏ, căn bản nghe không xác thực. Điều này làm cho nàng cảm
thấy hoang mang, liền lưu ý lắng nghe. Âm thanh càng ngày càng
rõ ràng, khi Bạch Lâm phát hiện cũng đã quá muộn.
Mắt thấy nữ nhân kia đem đứa bé đẩy ra, cầm đao hướng về phía mình đâm tới. Bạch Lâm cố gắng lùi lại, nhưng căn bản không có biện pháp tránh một đao này. Ngay trong lúc nguy cấp, một bóng
đen lách mình đi đến chắn cho nàng.
Tầm mắt của nàng bị nhiễm bởi màu đỏ, không khí xung quanh đều tràn ngập vị máu…
PS: Bạch Lâm dữ dằn ghê =)) Thanh mama nhìn thấy chắc cũng hú hồn
chym én, nai mới thấy Thanh mama giống chú chym nhỏ nép phía sau Bạch
Lâm, để BL bảo vệ:”> Truyện của Bạo tỷ nhiều khi cũng hư cấu quá
thể, nói sao mà chế Lâm đánh nhau với 1 tên bự con nước ngoài mà cũng ko xi nhê gì:)) Thấy nãy giờ chế cũng bị đánh nhìu lắm ròi mà vẫn ko sao, yên tâm, trước mặt chế vẫn còn vài trận nữa =))