Qua hồi lâu, cảm giác muốn nôn mửa mới dần dần lui xuống, Bạch Lâm
vuốt vuốt vùng dạ dày, phát hiện mình ngay cả khí lực đứng lên cũng
không có. Gặp trì thanh đứng trước mặt đang nhìn xem chính mình, Bạch
Lâm lấy tay nâng thân thể, tay kia thì chống xuống mặt đất nghĩ muốn
đứng lên.
Nhưng mà, nàng cảm thấy được tứ chi đã vô lực. Thật giống như, thân
thể của nàng đã không hề chịu sự khống chế của bản thân. Không nói đến
việc đứng lên, chỉ sợ nhấc chân một động tác đơn giản đều không thể làm
được.
Không biết có phải do thân mình cùng mặt đất tiếp xúc lâu hay không
mà làm cho Bạch Lâm cảm thấy được rét lạnh vô cùng, trên thân thể đau
đớn cũng đang tra tấn nàng, nhất là trước ngực cùng vùng giữa hai chân,
hai nơi tư mật, càng đau kịch liệt. Tay không thể xoa, cũng không có thể đụng, cũng chỉ có thể tùy ý chịu đau. Nhưng mà, những đau đớn này, cũng không bằng ánh mắt của Trì Thanh nhìn chằm chằm nàng.
Đó là một loại ánh mắt lạnh lùng, cho dù là đối mặt với người xa lạ
thì nàng ta đều sẽ thương hại, nhưng nàng không có phân cho mình một
chút ít. Giống như, chính mình căn bản không phải con gái của nàng, mà
là một hạt bụi cũng không ảnh hưởng gì đến nàng. Như vậy... Cũng tốt, chính mình cũng không cần nàng thương hại, cũng không cần sự quan tâm,
trân trọng của nàng.
Khiến cho nàng mất hết hi vọng, như vậy, nàng sẽ không nghĩ đến nữa,
sẽ không hy vọng xa vời Trì thanh có một ngày, đối với mình ôn nhu một
chút.
Hai người, một đứng, một ngồi, giằng co hồi lâu. Chăm chú nhìn khuôn
mặt tái nhợt mà quật cường của Bạch Lâm, Trì thanh biết, Bạch Lâm chính
là như vậy, bất luận chính mình tra tấn nàng như thế nào, hoặc là bắt
buộc nàng ra sao, nàng cũng sẽ không nghe lời mình.
Do dự một chút, cuối cùng, Trì thanh xoay người ly khai khỏi cửa
phòng tắm. Nàng đi rất dứt khoát không có điểm băn khoăn, cho nên, nàng
cũng không nhìn thấy, lúc nàng xoay người, con ngươi đen của Bạch lâm từ tràn đầy khát vọng trở nên thực ảm đạm, cuối cùng chuyển thành màu đen
không có ánh sáng chỉ còn tuyệt vọng.
Quỳ trên mặt đất, Bạch Lâm dùng hai tay đỡ lấy bồn rửa tay, mạnh mẽ
đứng lên. Nàng mở vòi nước, dùng nước súc miệng, rửa mặt, thẳng đến khi
mắt nhìn rõ ràng, mới có cơ hội một lần nữa đánh giá chính mình. Đứng ở
trước gương, người này không mặc quần áo, mà ngay cả nội y quần lót đều
không mặc.
Nàng toàn thân cao thấp bị bôi đầy thuốc mỡ màu trắng, trên vai còn có một lỗ thủng hình tròn muốn chảy máu. Khuôn mặt trắng bệch đến dọa
người, thật giống như lệ quỷ từ dưới mộ bước ra, không có chút huyết
sắc. Nhìn trên người thật to thật nhỏ vết sẹo cũ mới. Bạch Lâm ở trong
lòng tự nói với mình, người này, chính là nàng.
Rõ ràng là nàng, hoặc là nói, vẫn như cũ nàng còn sống.
Dạ dày lần thứ hai nổi lên đau đớn, quanh thân cũng trở nên lạnh lẽo
như băng. Nhìn phía sau có bồn tắm lớn, Bạch Lâm cúi xuống thân, mở nước ấm ngồi vào. Miệng vết thương cùng nước ấm tiếp xúc, mang đến từng trận kịch liệt đau đớn, mà Bạch Lâm lại coi như thói quen, thậm chí ngay cả mày cũng không nhăn một chút. Nàng tựa vào bồn tắm lớn, mỏi mệt nhắm
hai mắt.
Nàng đã muốn không nhớ rõ đến tột cùng có bao nhiêu lâu không như bây giờ thả lỏng thân mình, tựa hồ từ khi quyết định rời Trì Thanh thì bắt
đầu, nàng liền mất đi tự do. Đúng rồi, rời đi Trì thanh, nàng ngược lại
mất đi tự do. Bị nàng bắt giữ bên người, nàng lại cảm thấy được mình tự
do.
Trừ bỏ Bạch Lâm, không ai biết này năm năm nay nàng là như thế nào
vượt qua, nàng làm chuyện mà trước kia ngay cả nghĩ cũng không dám
nghĩ, trợ giúp cái tên nam nhân mà nàng thống hận, hoàn thành nhiệm vụ
mà hắn giao phó. Tuy thân thể của nàng là tự do, nhưng lòng của nàng lại mệt đến sắp suy nhược.
Mỗi ngày mỗi đêm đều phải diễn kịch, chung quanh không có một người
có thể tin được, còn phải che giấu tung tích, để tránh bị Trì thanh tìm
được. Suốt năm năm nay, Bạch Lâm không có ngủ một giấc yên ổn. Hiện giờ, nàng một lần nữa trở lại bên người mà nàng yêu mếm. Chẳng sợ tâm lý
cùng thân thể đều phải thừa nhận dày vò, nàng cũng không oán, cũng không hối hận. Dù sao, có thể ở bên người nàng, mình chính là tự do.
Bạch Lâm im lặng nghĩ, lúc này, cánh cửa phòng tắm lại bị đẩy mở ra. Nhìn người đứng ở bồn tắm lớn là Trì thanh, Bạch Lâm có trong nháy mắt ngây ngốc, lấy lại tinh thần phản ứng đầu tiên chính là chạy nhanh che khuất thân thể đang lộ ra. Trước kia, Trì thanh chưa bao giờ tại lúc
chính mình tắm mà tiến vào, cho nên Bạch Lâm cũng không có khóa cửa
phòng tắm, nhưng hôm nay...
“Trên người của ngươi mọi địa phương ta đều đã xem qua, ngươi căn bản không cần che giấu.”
Đang lúc Bạch Lâm khiếp sợ cùng khó hiểu, Trì thanh bỗng nhiên nói ra những lời này, nện vào đầu Bạch Lâm, làm cho nàng xấu hổ vừa thẹn
thùng. Cũng biết thân thể của chính mình sớm đã bị Trì thanh xem qua vô
số lần. Bất luận là lúc còn nhỏ hay hiện giờ.
Mình ở trước mặt Trì thanh, không cần che lấp cái gì, nàng cũng không muốn giấu diếm cái gì, chẳng sợ đối phương nhìn toàn bộ thân thể mình
cũng không có vấn đề gì. Chính là, Trì thanh không hiểu nàng phải che
lại, chính là không muốn cho Trì thanh xem thân thể vô số vết sẹo mà
thôi.
“Thương thế của ngươi không thể đụng vào nước, ngươi cư nhiên ở trong này tắm rửa, Bạch Lâm, ngươi muốn chết sao?”
Trì thanh thấp giọng nói xong, chậm rãi hướng Bạch Lâm tới gần. Vừa
rồi, nàng vì giữ gìn nguyên tắc của mình, vẫn là đem Bạch Lâm một người
để lại trong phòng tắm. Nàng vốn tưởng rằng người này khôi phục thể lực
sẽ đi ra, lại không nghĩ rằng đối phương lại đi tắm.
Nhìn trên mặt nước hiện ra tơ máu, Trì thanh chỉ cảm thấy cặp mắt
mình cũng bởi vậy đau đớn, mà ngay cả tâm cũng đau. Lại nói tiếp, cảm
giác như thế nàng cũng không xa lạ, ở thật lâu trước kia, Trì thanh liền phát hiện, mỗi khi Bạch Lâm gặp chuyện không may, nàng cũng sẽ khó
chịu. Từng có một thời gian ngắn, Trì thanh đối với loại cảm giác này
cười nhạt, bởi vì nàng cảm thấy được này thực là có chuyện mẹ con tương
thông tâm linh, chính là hiện tại cũng là như vậy.
Đối mặt với vấn đề của Trì Thanh, Bạch Lâm trước sau như một không
có câu trả lời thuyết phục, nàng cúi thấp đầu ngồi chồm hổm ở cạnh bồn
tắm lớn, bả vai gầy bị tóc dài che khuất hơn phân nửa, đứng bên cạnh
nhìn Bạch Lâm, thật có vài phần giống nàng hồi trẻ. Trước kia, Bạch Lâm
thường xuyên bị thương nên không thể nhúc nhích, rồi lại không chịu để
cho người làm giúp nàng rửa sạch thân thể.
Rất nhiều lần, Trì thanh nhìn thấy nàng cậy mạnh tự đi rửa sạch thân
thể tràn đầy vết máu, đều đã nhịn không được giúp nàng tắm rửa. Lại nói
tiếp, đã thật lâu không giúp Bạch Lâm làm như vậy. Nghĩ như thế, Trì
thanh lắc lắc đầu, đem khăn mặt cạnh bồn tắm thấm ướt, lại chậm rãi đưa
đến phía sau lưng Bạch Lâm.
Khăn mặt ẩm ướt trắng mịn tiếp xúc với lưng thật thoải mái, nhưng mà
khiến Bạch Lâm càng thêm rừng si mê, cũng là hương vị cây cỏ toả ra từ
người bên cạnh. Bạch Lâm lăng lăng nhìn Trì thanh đứng ở trước mặt,
không tin nổi nghĩ rằng chính mình hiện tại đang nằm mơ.
Nước ấm làm cảnh vật xung quanh có chút mông lung, Trì Thanh ở trong
đó như ẩn như hiện, nhưng quanh thân đều là hơi thở cùng xúc cảm sau
lưng cũng là vô cùng chân thật. Bạch Lâm không thể tin được hiện tại
người giúp mình tắm rửa là Trì thanh, dù sao, lúc trước kia chỉ có khi
mình bị thương nặng, mới đãi ngộ Bạch lâm ôn nhu như vậy.
Nhưng mà, lần này Trì thanh lại có điểm bất đồng. Trên mặt của nàng
không có lãnh đạm, ngược lại bởi vì nhiệt khí mà nổi lên phấn hồng. Nàng không giống như mỗi lần trước cố ý làm đau chính mình, thậm chí sẽ lúc
đụng vào miệng vết thương cũng giảm nhẹ lực đạo.
Bạch Lâm cứ như vậy lăng lăng nhìn Trì thanh, thế cho nên đối phương
nhìn nàng vài lần cũng không làm cho Bạch Lâm phát hiện. Giờ khắc này,
là nàng ở trong mộng, thậm chí ảo tưởng cũng không dám suy nghĩ đến cảnh tượng này, bởi vì Bạch Lâm chưa từng hy vọng xa vời Trì thanh có ngày
đối với mình ôn nhu như thế.
Thình lình xảy ra biến chuyển làm cho Bạch Lâm mê say, cũng làm cho
thân thể của nàng trở nên vô lực. Nàng cảm giác tay Trì Thanh thật giống như có ma lực, mỗi khi nàng đem khăn mặt xoa ở trên người mình, xúc cảm ấm áp thật giống như phải đem thân thể của mình hòa tan vậy.
“Ngươi làm sao vậy?”
Thanh âm lạnh lùng đem Bạch Lâm kéo trở lại hiện thực, nàng thấy Trì
thanh cúi thấp đầu, xoay người đi lấy sữa tắm, không biết sao, nànglại
cảm thấy lỗ tai của Trì Thanh có chút hồng, cái loại hồng này không phải bới vì khí nóng làm hồng lên, mà thật giống như là đang thẹn thùng.
Chính là không cho Bạch Lâm nghĩ nhiều, Trì thanh đã cầm sữa tắm trở
về. Thấy nàng đem chất lỏng trong suốt đồ trên tay, mềm nhẹ xoa sau
lưng mình. Chất lỏng theo lòng bàn tay Trì Thanh xuống phía dưới, từ
bả vai tới phần eo. Rõ ràng là một động tác đơn giản, lại làm cho thân
thể của Bạch Lâm mềm nhũn.
Nàng vô lực tựa vào bồn tắm lớn, lấy tay nắm hai cạnh bồn tắm, để
không cho mình tê liệt ngã xuống nước. Hiện tại khung cảnh thật đẹp, rất ảo nên làm cho Bạch Lâm cảm thấy, việc này giống như là nàng dùng hết
sinh mệnh để cuối cùng cũng có được một tia hạnh phúc. Đợi cho ôn nhu
qua đi, nàng sẽ chết.
Nhưng mà, cho dù nàng phải thật sự trả giá toàn bộ sinh mệnh để được
Trì Thanh ôn nhu đối xử như vậy, Trì Thanh lại gần, Bạch Lâm cũng sẽ
không chút do dự trao đổi. Dù sao, nàng cũng là người Bạch Lâm yêu
nhất. Tựa như hiện tại, Trì thanh như chiếu cố nàng tắm rửa, dù trên
thân thể đau đớn, trong lòng khổ sở, nhưng tất cả đều trong nháy mắt
này biến mất vô hình vô ảnh.
Phòng tắm im lặng, cũng chỉ có thể nghe được hai người thở dốc cùng
với thanh âm nước chảy. Tay Trì thanh cũng không phải nhẵn nhụi, mà là
mang theo vết chai sạm do nhiều năm luyện tập. Nhiệt độ cơ thể cũng
không cao, một năm bốn mùa đều như vậy lạnh, nhưng đối với chính mình
thì hoàn toàn bất đồng, độ ấm của Trì thanh đủ để hòa tan trái tim Bạch lâm.
Bạch Lâm tựa vào bồn tắm, trong lòng khắc sâu giờ khắc tốt đẹp này,
hương thơm của sữa tắm tràn ngập toàn bộ phòng tắm, nàng có thể ngửi
được, nhưng vẫn như cũ hưởng thụ hương cây cỏ vị từ trên người Trì
Thanh. Trước kia, nàng đã từng thấy qua rất nhiều lần mẹ con hài hòa ở
chung. Thân thể nho nhỏ của con gái được mẹ ôm vào trong ngực, cô bé vui vẻ, hoạt bát, thích chôn đầu ở trên cổ mẫu thân, ngửi mùi hương quen
thuộc của mẹ.
Bạch Lâm cũng từng hy vọng xa vời mình cũng có thể đối với Trì thanh
làm như vậy, nhưng nàng cũng hiểu được, cảnh tượng như vậy, vĩnh viễn sẽ không phát sinh giữa các nàng. Hiện giờ, hy vọng xa vời kia đã biến
hóa, nàng không hề đơn thuần hy vọng được ngửi mùi hương trên người Trì
Thanh, mà là muốn gắt gao ôm lấy Trì thanh cùng ở một chỗ, lấy tư thế
ngang hàng, hoặc là được che chở Trì thanh trước những cơn sóng gió.
Ý nghĩ như vậy là sai lầm, cái loại tình cảm này cũng là ngàn vạn
không nên có. Một khi đã như vậy, Bạch Lâm nguyện ý làm cho phần tình
cảm vĩnh viễn ở trong lòng mình, chẳng sợ lòng của nàng bởi vậy mà đau
đớn, cũng muốn giữ kín bí mật này. Chẳng sợ nàng vĩnh viễn sẽ không biết chính mình vì nàng mà làm bao nhiêu chuyện, cũng không có vấn đề gì.
Ngay tại Bạch Lâm sững sờ, cái tay đặt sau lưng nàng cũng di chuyển
không ngừng. Cảm thấy cái tay kia bắt đầu sờ từng vết sẹo trên lưng
mình, Bạch Lâm khẩn trương chú ý từng động tác của Trì Thanh. Nàng
biết, đối phương đang nhìn chằm chằm sau lưng mình.
Giờ này khắc này, Bạch Lâm là khẩn trương, lại sợ hãi. Nàng sợ Trì
thanh bởi vết sẹo xấu xí này mà càng thêm chán ghét thân thể mình, cũng
sợ nàng nghi ngờ, do đó hoài nghi mục đích thực sự khiến nàng năm năm
trước rời đi. Bạch Lâm đang trong trạng thái khiếp đảm, mà ngay cả tim
đập đều cũng theo động tác trên tay của Trì thanh mà không ngừng đập
nhanh hơn.
“Vết thương đó là như thế nào?”
Cuối cùng hạ quyết tâm, Trì thanh vẫn là đem những lời này hỏi. Nàng
cũng không có phát hiện Bạch Lâm nghe câu hỏi xong trong mắt hiện lên
một tia sợ hãi cùng bất lực, nàng cũng chỉ là im lặng đợi đối phương
trả lời. Nhưng mà, đáp án mà nàng không ngờ đến chỉ có năm chữ vô tình,
lạnh như bằng.
“Không liên quan đến ngươi”
PS: Dịu dàng chỉ trong chốc lát, chương sau lại là ngược:(( người
nói vô tình, người nghe để ý chính là câu miêu tả tính cách của Bạch Lâm và Trì Thanh. Đến khi nào Hiểu Bạo tỷ mới cho couple ngược này hạnh
phúc đây:(