Không biết đã qua bao lâu, con dao lạnh buốt trong tay tôi từ từ kề vào cổ tay đã tái nhợt của tôi.
Xin lỗi, Nguyệt Nguyệt.
Tôi muốn cứu em…
Tôi không biết anh ta sẽ chết…
Tôi nở nụ cười nhạt, thì thầm nói:
“Nguyệt Nguyệt, tôi đến bên em đây…”
Khoảnh khắc giọt máu đầu tiên thấm ra, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, người gọi đến là “Lý Mẫn”.
Không hiểu sao, tim tôi lại đập thình thịch.
Nhận điện thoại, tiếng Lý Mẫn run rẩy vang lên: “Đan Đan, Đan Đan, em mau đến đây! Nguyệt Nguyệt… Nguyệt Nguyệt có tin tức rồi!”
***
Chiều nay, khu chợ vải ở phía Đông xảy ra một vụ chém dã man.
Lúc cảnh sát điều tra lại tình cờ gặp một bà cụ đến đó để mua váy hoa nhí.
… Mà bà cụ này một lần mua tận 200 chiếc váy hoa nhí màu trắng.
“Vụ án váy hoa nhí màu trắng” có lẽ khá nổi tiếng trong giới cảnh sát, ngay lập tức có cảnh sát liên tưởng đến vụ án đó, lập tức đưa bà cụ về trụ sở điều tra.
Từ miệng bà cụ họ biết được sự tồn tại của một căn hầm ở ngoại ô thành phố.
Khi mở cửa hầm ra, tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc.
Trong căn hầm tối tăm, chỉ có chút ánh sáng mặt trời chiếu vào từ trên cao, chiếu sáng từng chiếc lồ ng thép dưới mái vòm khổng lồ, có cái đã bong tróc đầy gỉ sét, có cái vẫn phản chiếu ánh kim loại cho thấy mới dùng không lâu.
Nghe thấy tiếng động, những người có khuôn mặt trắng bệch trong từng cái lồ ng cùng nhìn về phía này.
Trên khuôn mặt họ không có sợ hãi, cũng không có tò mò, chỉ có sự thờ ơ, chết lặng tột cùng.
Những cô gái này đều không đi giày, trên cổ của nhiều người còn có những vết bầm lớn, có người trên mặt còn có vết thương.
Điểm giống nhau là, trên người họ đều mặc váy hoa nhí màu trắng mới tinh, viền váy còn thêu hoa cúc.
Nguyệt Nguyệt là cô gái gọn gàng nhất trong số họ.
Thậm chí trong lồ ng sắt của cô bé còn có một chiếc đệm màu trắng.
Trên cái lồ ng treo một mảnh lụa đỏ rực, như máu tươi, lại giống như là sự chiếm hữu công khai của ai đó.
Mái tóc của cô bé còn được chăm sóc cẩn thận, giống như một con búp bê tinh xảo, cùng với chiếc váy trắng mặc trên người, cô bé giống như một nữ thần quan âm ngồi trên đài sen.
Cô bé ngẩn ngơ nhìn tôi, đôi mắt từng lấp lánh như có biển sao trong đó bây giờ lại chỉ còn sự trống rỗng và sụp đổ.
Lý Mẫn gần như đã ngất xỉu khi nhìn thấy cảnh tượng trong căn hầm.
Tôi lao tới, nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé, lạnh lẽo đó qua lan can mà khóc không thành tiếng.
Đêm đó, tiếng ve trong rừng kêu inh ỏi không ngừng, vô cùng nhức tai.
Nó như đang tạm biệt một mùa hè sắp bị xóa nhòa, lại giống như là khúc ca bi thương của những cô gái.
14
Đổng Thần chết không có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc.
Cảnh sát lấy DNA trong cơ thể của những cô gái kia không chỉ có một mình Đổng Thần, ngược lại, con số rất đáng sợ.
Nhưng trong cơ sở dữ liệu DNA hiện có lại không thể tìm được mẫu gen tương ứng.
Cảnh sát đã bắt đầu tiến hành cuộc thu thập máu quy mô lớn, không nói đến khối lượng công việc khổng lồ mà hiệu quả cũng như tìm kim đáy bể.
Cái chết của Đổng Thần ngược lại đã che giấu cho những con quỷ này, để chúng có thể tiếp tục tung hoành trên nhân gian.
Bất năng, lại bất lực.
Cho đến chiều hôm đó, Đổng Bằng mang theo một con búp bê đi vào văn phòng.
Tôi đã thấy con búp bê này trong ảnh chứng cứ của cảnh sát, là con đẹp nhất, mới nhất.
Đổng Bằng run rẩy đưa con búp bê qua:
“Cô ơi.”
Chỉ trong một tháng, Đổng Bằng gần như gầy đi trông thấy, khuôn mặt thanh tú đẹp trai của cậu bé dần hiện ra, nhưng đôi mắt lại u buồn không đáy.
Tôi muốn xoa đầu cậu bé nhưng ánh mắt lại chạm vào khuôn mặt giống Đổng Thần của cậu bé, bàn tay tôi lại dừng lại giữa không trung, không thể tiến thêm được nữa:
“Có chuyện gì thế?”
Đổng Bằng mím môi, nhấc tóc của con búp bê lên:
“Cô ơi, tóc của con búp bê này là của Bành Nguyệt.”
Tôi giật mình, theo bản năng giật lấy con búp bê.
Tiếng của Đổng Bằng vẫn tiếp tục vang lên bên tai:
“Chỉ có tóc của Bành Nguyệt mới đen nhánh như vậy, dưới ánh nắng còn phản chiếu chút ánh xanh. Cứ mỗi lần cậu ấy cúi đầu làm bài… em đều lén nhìn rất lâu.”
“Vì vậy, lần đầu tiên nhìn thấy con búp bê này em đã phát hiện ra điều bất thường, em lén cầm trong tay nhiều lần, rồi… phát hiện ra cái này…”
Cậu bé tiến lên một bước, mở khóa kéo phía sau lưng búp bê ra, rút ra một quyển sổ da bò đã ố vàng.
Tôi run tay lật xem nội dung bên trong, nỗi kinh hoàng trong lòng gần như làm tôi mất kiểm soát.
02/09/1985
Hôm nay tan học mẹ dẫn tôi đi dã ngoại. Tôi mặc một bộ đồng phục mới. Mẹ ôm tôi vào lòng và hát cho tôi nghe những bài đồng dao. Rất dễ nghe.
Chúng tôi cười rất vui.
05/09/1985
Mẹ cười lộ ra hai cái răng khểnh. Mẹ rất xinh đẹp.
12/07/1986
Hôm nay tôi thấy mẹ gội đầu. Tóc của mẹ rất đen, dưới ánh nắng như có ánh sáng kỳ lạ, là màu xanh.
13/08/1986
Hình như mẹ… bắt đầu giữ khoảng cách với tôi.
Mẹ không ôm tôi nữa.
13/09/1988
Hôm nay mẹ lại mặc váy trắng. Hình như mẹ có rất nhiều váy trắng. Mẹ rất xinh đẹp.
13/07/1989
Hôm nay mẹ cài một bông hoa cúc trên tóc. Hình như mẹ rất thích hoa cúc. Mẹ rất xinh đẹp.
12/08/1989
Hôm nay là sinh nhật 16 tuổi của tôi.
Mẹ tặng tôi một chiếc đồng hồ đeo tay.
Tôi rất thích.
14/08/1989
Cuối cùng tôi cũng tiết kiệm được đủ tiền tiêu vặt. Tôi mua cho mẹ một chiếc váy hoa nhí màu trắng, viền váy còn thêu hoa cúc.
Mẹ mặc lên chắc chắn sẽ rất đẹp.
15/08/1989
Người đó ở trên giường của mẹ.
Hắn ta làm bẩn mẹ.
Tôi giết hắn ta.
Mẹ không chịu mặc cái váy hoa nhí màu trắng tôi mua nữa.
Chắc là vì váy bị bẩn.
16/08/1989
Tôi giặt sạch váy.
Nhưng mẹ chết rồi.
Nhật ký dừng lại ở đây.
Khoảnh khắc đó, tôi nhớ lại những lời Trương Thành nói.
“Bố mẹ của Đổng Thần đều qua đời tại nhà năm anh ta 16 tuổi, mẹ anh ta để lại di thư là bà ấy giết chồng rồi tự sát.”
Tôi lại nhớ đến bức tranh sơn dầu khổng lồ “Thánh Mẫu và đứa bé trên đệm xanh” trong phòng làm việc của Đổng Thần.
Chiếc đồng hồ quý giá kia.
Hoá ra…
Hoá ra là vậy…
Đổng Thần năm 12 tuổi đã bắt đầu nảy sinh tình yêu mẫu tử gần như bi3n thái.
Vì vậy khi lớn lên anh ta liên tục tìm kiếm những người thay thế cho mẹ mình, những cô gái mặc váy hoa nhí màu trắng giống hệt mẹ anh ta.
Trong lòng tôi từ từ nổi lên một lớp sương mù không thể xua tan.
Nhưng người mẹ trong lòng anh ta thánh thiện như vậy, ngay cả bố ruột của anh ta mà anh ta cũng không cho phép xâm phạm.
Vậy thì tại sao anh ta lại để cho nhiều người đàn ông hãm hiếp những cô gái kia như vậy?
Suy nghĩ của tôi dừng lại khi lật sang trang tiếp theo.
Trên đó viết đầy những cái tên, từng nét chữ đều viết bằng máu và nước mắt của những cô gái.
Hàng cuối, có hai chữ được viết bằng chữ thư pháp rất đẹp:
Bành Dũng.
Chén trà trên tay tôi rơi xuống đất kêu “đoang” một tiếng, vỡ tan.