Trình Dược nhẫn nại tạo thành kết quả là cả một buổi chiều đều cùng Ninh Cảnh Niên trên giường, cuối cùng vì quá mệt mỏi mà thiếp đi, khi tỉnh lại là lúc trời đã tối đen, trong phòng chỉ còn một ánh nến lung linh chập chờn. Trở mình một cái dẫn tới thắt lưng đau nhức, Trình Dược không khỏi thở dài. Cảnh Niên đâu? Phát hiện trên giường chỉ có một mình mình, trong phòng cũng chỉ có khí tức của mình y, Trình Dược nhíu mày nhưng rất nhanh lại giãn ra, im lặng nằm trên giường. Mỗi lần hoan ái xong nếu như Cảnh Niên ở bên cạnh y vô thanh vô tức rời đi đều khiến Trình Dược khó hiểu cảm thấy mất mát, có lẽ y so với Ninh Cảnh Niên còn lưu luyến đối phương hơn.
Yên tĩnh nằm trên giường còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt của Ninh Cảnh Niên, cũng chỉ có chỗ này như có như không lưu lại chút khí tức làm cho Trình Dược từ từ buông lỏng, tin tưởng người kia không lâu sau sẽ trở lại. Quả nhiên cũng không lâu lắm, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Trình Dược không khỏi cong lên khoé miệng, trong lòng được sưởi ấm, tình cảm ấm áp được lấp đầy trong tim. Sau khi Ninh Cảnh Niên tiến vào, Trình Dược nhìn thấy trong tay hắn bưng một cái khay, lúc này mới chú ý tới thức ăn y đặt trên bàn lúc trước đã không thấy đâu. Đóng cửa lại, Ninh Cảnh Niên thấy y đã tỉnh liền cười dịu dàng bưng khay đi tới.
“_Đói bụng? Đến, nếm thử nồi cháo ta tự tay làm, mất rất nhiều công phu mới làm ra cho tốt.”
“_Ngươi tự mình làm?”
Trình Dược kinh ngạc dùng một tay chống thân thể ngồi dậy. Ninh Cảnh Niên buông cái khay trong tay ra đi đến dìu y, biết rõ thân thể y hiện tại cử động khó khăn liền lấy một cái chăn bông khác xếp hảo đặt ở đầu giường cho y dựa vào. Trình Dược mặc dù cảm thấy tình trạng của mình còn chưa tới mức cần phải cẩn cẩn dực dực chăm sóc, nhưng đối với sự cẩn thận che chở của hắn, y vẫn là khó có thể kháng cự.
“_Đúng vậy, sau khi ngươi nằm ngủ không lâu thì ta đi nấu nồi cháo này. Không phải đã nói rồi sao? Ta sẽ ra tay trổ tài làm canh thang cho ngươi.”
Trình Dược nhìn hắn muốn cười, còn tưởng rằng hắn chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới hắn chân thành dốc sức làm.
“_Kì thật ta muốn làm món khác, bất quá trù sư của khách điếm nói ta lần đầu tiên nấu ăn vẫn là học nấu cháo trước a, một là dễ học hai là dễ uống, ta bảo hắn dạy ta làm cháo thịt gà, ngươi xem có ăn được không?”
Mở nắp ra, mùi thơm của cháo toả khắp bốn phía trong phòng. Ninh Cảnh Niên vừa nói vừa múc cháo ra một chén khác rồi đưa đến trước mặt y, khi Trình Dược nhìn về phía chén cháo của mình thì cầm lấy thìa múc một ít cháo nóng đang còn bốc hơi lên, thổi thổi, cảm thấy đã ổn liền đưa tới khoé miệng của y. Trình Dược chưa ăn mà chỉ nắm lấy bàn tay đang cầm thìa của hắn, dưới ánh nến cẩn thận tỉ mỉ nhìn, trong mắt tràn ngập yêu thương cùng đau lòng.
“_Trên tay ngươi sao lại có vết dao cắt?”
Ninh Cảnh Niên lơ đễnh cười.
“_Lúc rút xương gà thì không cẩn thận cắt phải.”
“_Không phải có trù sư sao?”
“_Nếu ta đã tự mình làm, đương nhiên tất cả ta đều muốn tự làm.”
“_Ngươi….thật là ngốc.”
Nhìn thấy trong mắt Ninh Cảnh Niên tràn đầy nhu tình, Trình Dược không biết nên mắng hắn hay là mỉm cười hạnh phúc đây.
“_Ăn đi, xem thử coi ăn được không.”
Trình Dược cuối cùng mở miệng ăn thìa cháo được đưa tới trước mặt, gạo được hầm nhừ, vừa mềm vừa thơm, nếu không phải biết rõ Ninh Cảnh Niên đích xác là lần đầu tiên xuống bếp, Trình Dược thật không thể tin được đây là nồi cháo của người lần đầu nấu có thể nấu ra được như thế.
“_Việc Ninh Cảnh Niên ta muốn làm há có thể nào lại không thành công?”
Nhận được lời khen thật lòng của y, Ninh Cảnh Niên không nhịn được khách khí mà khoa trương cười không ngừng. Nhìn khuôn mặt tươi cười dương dương tự đắc của hắn thật làm Trình Dược dở khóc dở cười, cái người hỉ nộ ái ố luôn không thể che giấu trước mặt mình thật sự là người trong truyền thuyết kia sao, một người mặt lạnh, ngạo nghễ thương nghiệp tuyệt thế?
Bữa tối đêm nay tuy chỉ có hai người ngươi một ngụm ta một ngụm ăn chung vài chén cháo gà nhưng Trình Dược lại ăn đến vô cùng thoả mãn, đáy lòng cũng ẩn ẩn phát hiện Ninh Cảnh Niên vì y nấu ăn nguyên nhân cũng là vì việc hắn trước đó chơi xấu khóc lóc om sòm đòi y vì hắn nấu cơm cho hắn ăn. Nhưng khi súc miệng xong, hai người ôm nhau ngủ lại thì không lâu sau đó Trình Dược đột nhiên nói:
“_Cảnh Niên, ngươi muốn biết tại sao ta không thích nấu ăn không?”
“_Dĩ nhiên muốn.”
Ninh Cảnh Niên ôm y, thỉnh thoảng hôn lên môi cùng tóc mai của y.
“_Tất cả chuyện của ngươi ta đều muốn biết rõ, nhưng ta không muốn bức ngươi nói ra, dù sao chúng ta có thời gian là cả cuộc đời, ta có thể chờ ngươi từ từ nói ra hoặc là tự mình tìm hiểu.”
Trình Dược ngẩng đầu nhìn y, nở nụ cười.
“_Ta không muốn giấu ngươi, việc này đối với cuộc sống của chúng ta không có ảnh hưởng gì, ta chỉ là cảm thấy không cần phải…nói cho ngươi biết.”
“_Vậy ngươi cảm thấy chuyện gì đối với chúng ta sẽ tạo thành ảnh hưởng?”
Trình Dược nắm tay hắn, nhẹ nhàng cười.
“_Ta không muốn nhìn thấy ngươi luôn một bộ dáng tức giận.”
Người bị đem trở thành hài tử hừ một tiếng, cúi đầu hôn lên môi y. Sau đó Trình Dược nói cho Ninh Cảnh Niên biết, y năm mười ba mười bốn tuổi đã từng làm học đồ (người học việc) của một phạn quán, sau đến tay nghề so với trù sư ở đây còn tốt hơn, làm cho chức trù sư của vị này khó giữ được. Vào một đêm kia, hắn kêu vài người đến vây quanh đánh y, cũng may lúc đó người tuy nhỏ nhưng thân thủ không tồi mới may mắn chạy thoát, nhưng vẫn là bị chút ngoại thương. Sau đó y nghe nói, ý định ban đầu của vị trù sư này là muốn người ta đem ngón tay y toàn bộ chặt đứt, lần này tuy y chạy thoát nhưng bởi vì khắp nơi đều bị người xa lánh, tình cảnh quả thật là rất khó khăn, cuối cùng bị người vu oan cho tội trộm tài bảo của chưỡng quầy, ngay tại trời rét lạnh bị đặt trên đất tuyết mà đánh cho mình đầy thương tích rồi đuổi đi. Lúc ấy y mạng lớn được người cứu sống, nhưng mà đối với những ngày này trong lòng luôn cảm thấy sợ hãi, trong nội tâm vô ý mà sinh ra mẫu thuẫn với việc phải ra tay nấu nướng. Ninh Cảnh Niên sau khi nghe xong thật lâu chưa nói gì, cuối cùng thấp giọng hỏi này phạn quán nằm ở đâu? Nhận thức hắn lâu như thế, Trình Dược sao lại không biết tâm tư của hắn? Cười một cái rồi vỗ vỗ hắn nói:
“_Đều đã là quá khứ.”
Thế là Ninh Cảnh Niên đem y ôm thật chặt vào trong lồng ngực, vừa đau xót vừa yêu thương. Sau đêm hôm đó, Ninh Cảnh Niên chỉ cần có thời gian rảnh là sẽ xuống bếp vì Trình Dược nấu ăn, tay nghề cũng vì vậy mà càng ngày càng nâng cao. Trình Dược mỗi lần nhìn đều có thể nhìn thấy thân ảnh hắn khoác tạp dề, loay hoay đầu đầy mồ hôi. Rõ ràng là một người chỉ cần giơ tay nhấc chân đều đầy phong thái nam nhân phi phàm tuấn mĩ, lại cam nguyện ở trong trù phòng nho nhỏ loay hoay với muối mỡ tương cà, nhìn như kì lạ lại làm cho Trình Dược yêu thương cùng ấm lòng.
Ngày đó là sinh thần Ninh Cảnh Niên, Trình Dược chạy về An Dương Ninh phủ một ngày không có đi ra ngoài, đợi người nhà vì hắn khánh sinh (làm tiệc mừng sinh nhật) xong rồi trở lại Cảnh Niên hiên, trong nội viện sáng tỏ dưới ánh trăng, đèn lồng cao cao treo lên, Trình Dược ngồi ở trước bàn rót rượu nhìn hắn, bên môi tràn ngập ý cười ấm áp. Giờ khắc này cảnh sắc đẹp đến nỗi làm cho Ninh Cảnh Niên thở dài cảm thán, lúc Trình Dược mời đến ngồi thì ngồi vào chỗ đối diện y, mặc dù đã ăn qua nhưng cảnh đẹp trước mắt, dù không đói cũng muốn nếm qua một chút.
Uống một ngụm rượu ngon ấm nóng, lại nâng đũa cắn một miếng trư đề đôn (móng heo chưng cách thuỷ) đến mềm nhuyễn, chỉ trong phút chốc, mùi thơm nồng đậm phảng phất như muốn từ mũi thẩm thấu vào trong, mùi vị đặc biệt làm cho Ninh Cảnh Niên sững sờ, ngơ ngác nhìn Trình Dược nãy giờ luôn một mực mỉm cười nhìn mình. Không biết qua bao lâu, hắn như một mao đầu tiểu tử lần đầu gặp phải ngừơi trong lòng mà tay chân luống cuống, nuốt chững thức ăn trong miệng. Nhìn người trước mặt ăn lấy ăn để, càng ăn tiếu dung càng phát ngốc, tương tự đồ ăn trên bàn cũng làm cho hắn như nhặt được trân bảo.
“_Quả nhiên ăn ngon!” Vừa ăn vừa tán thưởng, Triệu Lạc Thừa quả nhiên không có nói dóc.
“_Trước đừng ăn nhiều quá, vẫn còn đó.”
“_Vẫn còn?”
Ninh Cảnh Niên hai mắt ngập tràn chờ mong trừng lớn. Bị đôi mắt trong sáng, đẹp như hồ nước nhìn mãi không tha làm tim Trình Dược cũng không chịu được mà từ từ đập nhanh dần, y nghiêng người lấy ra một cái xẻng, đi đến than lô (bếp củi) bên cạnh. Củi trong than lô đã sớm cháy hết sạch, chỉ còn lại chút mụi than bao quanh một cái gì đó. Trình Dược dùng xẻng xúc mụi than ra, từ bên trong lấy ra một khối bùn không lớn không nhỏ để vào khay đem đặt trên bàn, lại cầm lấy một cái chung nhỏ, trước mặt Ninh Cảnh Niên từng chút một đập vỡ. Bên trong khối bùn tròn là một mảnh lá sen, đem lá sen mở ra, mùi hương thanh khiết của lá sen quyện chung với mùi hương của thịt gà tạo thành một mùi thơm độc nhất vô nhị toả ra, trong nháy mắt đoạt đi vị giác, làm cho người ta kìm lòng không được mà nuốt nước miếng.
Ninh Cảnh Niên ngẩng đầu nhìn Trình Dược, còn y đang đem muối rải đều lên trên khi nhìn thấy hắn cũng chỉ mỉm cười, trong nụ cười nhàn nhạt ẩn giấu chờ mong. Ninh Cảnh Niên cũng không khách khí, không chút hình tượng mà giật lấy đùi gà, không thèm để ý đang còn nóng đến phỏng tay, vừa ăn vừa hít hà, quả nhiên ăn ngon đến độ ngay cả tay cũng muốn mút vào, ăn ăn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Trình Dược cười hắc hắc. Trình Dược vốn cũng không cảm thấy gì, nhưng nhìn hắn càng cười càng giảo hoạt, dần dần nụ cười đọng trên môi Trình Dược biến thành cười khổ.
Bị lừa! Lần này kế sách Ninh Cảnh Niên dùng không phải ai binh (giả khổ) cũng không phải thù đoạn xấu xa gì, kế hắn dùng chính là thả con tép bắt con tôm. Hắn tự thân xuống bếp làm cho chính mình vì thế cảm động, đau lòng hắn đến cực điểm, lập tức cảm thấy nếu không dùng phương thức đồng dạng đến hồi báo sẽ ngủ không yên, cuối cùng đợi đến khi y xuống bếp, hắn thành công!
Ninh Cảnh Niên một lần nữa đạt được mục đích, Trình Dược ngồi ở trước bàn bất đắc dĩ cười khổ, mặc dù như thế nhưng nhìn hắn ăn đến vui vẻ như vậy, trong lòng thoả mãn cũng không thể xem nhẹ. Được rồi, được rồi, mặc dù tay nghề của mình từng một lần đưa đến tai hoạ, nhưng lúc này có thể làm cho vẻ mặt của hắn thoả mãn như thế, một tia mờ mịt trong lòng trong phút chốc vô tung vô ảnh.
Ngoài một bàn cơm phong phú ra, lễ vật sinh thần Trình Dược tặng cho Ninh Cảnh Niên còn có một tượng người gỗ được điêu khắc tỉ mỉ, được khắc chính là Ninh Cảnh Niên, Trình Dược không giỏi ăn nói, tượng gỗ điêu khắc này chính là ý nguyện của y muốn biểu đạt cho Ninh Cảnh Niên hiểu. Đem tay lau sạch sẽ, hai tay trịnh trọng tiếp nhận, nhìn kĩ rồi nhịn không được cười, ngẩng đầu nhìn y, y cũng đang nhìn mình, tất cả đều không nói lời nào.
Ánh trăng sáng tỏ, bọn họ nhìn nhau cười, nụ cười khó nén nhu tình.