Khi đó Triệu Ngọc Chân trẻ tuổi ngồi yên trên tường cao, chờ suốt ba tháng.
Chờ tới khi xuân đi đông tới, hoa đào nở khắp núi, Triệu Ngọc Chân ngồi dưới cây hoa đào, không cần dùng Ly Hỏa Trận Tâm quyết thôi thúc cũng sẽ mau chóng ăn được quả đào vừa to vừa ngọt. Thế nhưng kiếm khách tiên nữ đã nói ba tháng sau sẽ trở lại vẫn không tới.
Triệu Ngọc Chân cảm thấy mất mát, sư phụ Lữ Tố Chân nói nữ nhân xinh đẹp luôn thích lừa người, quả nhiên là đúng. Thôi chờ ăn đào vậy, Triệu Ngọc Chân nằm dưới tán cây, nhắm mắt ngửi hương hoa đào, suy nghĩ tới ngẩn ngơ.
“Đạo sĩ ngốc, còn chờ ăn đào à?” Đột nhiên một giọng nói trầm trầm vang lên, Triệu Ngọc Chân ngẩng đầu nhìn lại, chứng kiến bóng người dùng khăn xám che mặt đang đứng trên cành hoa đào.
“Tiểu tiên nữ, ta rất muốn biết giọng nói thật của cô ra sao.” Triệu Ngọc Chân mỉm cười nói, mười sáu năm qua hắn chưa bao giờ xuống núi, suy nghĩ vẫn trong sáng như làn nước trong, ngày ngày đều tiếp xúc với các nhân nhân tu đạo, mỗi lời đều xuất phát từ tận tâm can, không mang theo chút ý đùa bỡn không thuần khiết nào. Thế nhưng người bình thường nghe được rõ ràng là những lời bại hoại xấu xa.
Ánh mắt Lý Hàn Y lóe lên vẻ phẫn nộ: “Tiểu đạo sĩ, ngươi muốn chết à?”
Triệu Ngọc Chân đứng lên, phủi bụi đất trên người: “Tiểu tiên nữ, ngươi xuống đây nói chuyện đi.”
“Nói cái rắm!” Lý Hàn Y mắng một tiếng, Thính Vũ kiếm trong tay rời vỏ, tay trái thi triển một chiêu kiếm chém về phía Triệu Ngọc Chân. Triệu Ngọc Chân vội vàng lui lại phía sau, ngón tay múa lên, vẽ thành một phù triện, chỉ trong chớp mắt cuồng phong gầm thét, cát bay đá chạy. Lý Hàn Y cầm kiếm lui lại phía sau, tay phải lại rút một thanh kiếm nữa ra, ánh sáng lạnh bùng lên, lạnh lẽo tới thấu xương.
“Tiểu tiên nữ, thanh kiếm này của cô không tệ.” Triệu Ngọc Chân khen.
Đứng hạng ba trong thập đại danh kiếm, đã từng là bội kiếm tùy thân của Côn Luân Kiếm Tiên, Thiết Mã Băng Hà, trong mắt tiểu đạo sĩ này lại chỉ nhận được một đánh giá ‘không tệ’.
“Tiểu tiên nữ, cô tới muộn bảy ngày.” Sự chú ý của Lý Hàn Y có vẻ không nằm trên thanh kiếm tuyệt thế này.
Lý Hàn Y hơi chán chường: “Vì phải đi tìm thanh kiếm này cho nên đến muộn bảy ngày.”
Triệu Ngọc Chân thản nhiên ‘ồ’ một tiếng rồi nói: “Đáng tiếc, hôm nay vẫn không có đào để ăn.”
Rốt cuộc Lý Hàn Y không nhịn nổi nữa, không nhiều lời vô nghĩa với đạo sĩ đầu óc không bình thường này, Thiết Mã Băng Hà thi triển một chiêu kiếm đánh úp lại, kiếm thế cuồn cuộn như hàng ngàn kỵ binh đạp tan đồng bằng lao tới.
Triệu Ngọc Chân lại giơ tay, nhẹ giọng quát: “Ngăn!”
Kiếm thế của Lý Hàn Y đột nhiên tiêu tan, cô cầm kiếm ngây ra tại chỗ: “Đây là võ công gì vậy?”
“Đạo pháp, Đại Long Tượng Lực.” Triệu Ngọc Chân mỉm cười đáp.
“Ta không xứng khiến ngươi xuất kiếm?” Ánh mắt Lý Hàn Y lạnh lẽo thấu xương.
Triệu Ngọc Chân lắc đầu: “Đại Long Tượng Lực là bí tịch đạo pháp tối cao của núi Thanh Thành ta, so với Vô Lượng kiếm pháp chỉ cao hơn, không thấp hơn.”
Lý Hàn Y không phục: “Ta mặc kệ, ngươi xuất kiếm đi.”
Triệu Ngọc Chân mỉm cười nói: “Ngươi dùng giọng thật nói chuyện, ta sẽ xuất kiếm.”
“Ngươi.” Tay phải Lý Hàn Y giơ cao thanh Thiết Mã Băng Hà, tay trái cầm Thính Vũ kiếm, tức giận nói: “Đi chết đi!” Hai kiếm đồng thời chém ra, lập tức bổ thành một rãnh dài trong sân. Bước chân của Triệu Ngọc Chân lảo đảo suýt nữa ngã xuống, Lý Hàn Y thừa thế xông tới, lại thi triển một chiêu kiếm đánh ra.
Đại Long Tượng Lực quả thật là đạo pháp tối cao trong núi Thanh Thành, cho dù là kiếm thuật hai tay cũng có thể đấu được. Nhưng Triệu Ngọc Chân lại nảy sinh lòng hiếu thắng, cao giọng quát: “Đào Hoa!”
Lý Hàn Y sửng sốt, còn tưởng hắn gọi ai, quay đầu về phía sau lại chứng kiến một thanh kiếm gỗ đào chui từ dưới đất lên, bay thẳng về phía mình. Cô nghiêng đầu, kiếm gỗ đào lướt sát qua mái tóc, dừng lại trong tay Triệu Ngọc Chân.
Triệu Ngọc Chân miệng thì thầm: “Một thành một bại, gọi là một kiếp, từ trước khi có thiên địa, đã có vô lượng kiếp.”
Đột nhiên toàn bộ núi Thanh Thành chấn động. Trong rừng chim chóc kinh hãi bay tứ tán, trong núi muông thú chạy như điên, những con thú ngày thường rất hiếm thấy như tê tê, gấu, rắn, thậm chí cả bọ cạp, rết giấu mình dưới đất cũng điên cuồng chạy xuống chân núi. Có khách tới cầu đạo hành hương chứng kiến con gấu lớn bằng hai người chạy qua trước mặt mình, sợ tới mức chân cẳng mềm nhũn. Nhưng con gấu kia lại như không hề thấy bọn họ, chỉ một lòng muốn chạy xuống chân núi.
Môn nhân núi Thanh Thành vội vàng rút kiếm gỗ đào ra, tưởng có đại địch tới xâm phạm, nhưng chỉ thấy toàn bộ sinh vật trên núi Thanh Thành đều bỏ chạy như điên như dại, trong thời gian ngắn cũng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Vài vị thiên sư đang bế quan luyện khí lục đục xuất quan, sau khi chứng kiến dị tượng này lập tức bấm ngón tay tính toán.
Thế nhưng một giọng nói thiếu kiên nhẫn ngắt lời bọn họ, chưởng giáo núi Thanh Thành thế hệ này, Lữ Tố Chân đi ra khỏi đại điện: “Tính cái gì mà tính, bách thú sợ hãi uy thế của hắn lao nhao chạy xuống núi. Toàn bộ núi Thanh Thành còn ai làm được chuyện này? Lên đỉnh Phúc Lộc, tìm Triệu Ngọc Chân!”
Lý Hàn Y cũng đã nhận ra dị tượng xung quanh, hơi ngạc nhiên: “Đạo sĩ, đây là kiếm pháp gì vậy?”
“Vô Lượng kiếm, vô lượng kiếm, người rơi vào kiếp nạn này, đời đời kiếp kiếp, vạn kiếp bất phục.” Triệu Ngọc Chân nhẹ nhàng nâng kiếm, Lý Hàn Y chỉ cảm thấy phía sau thanh kiếm gỗ đào nho nhỏ kia như từ từ hiện lên một bóng kiếm khổng lồ, trong lòng cả kinh, vội vàng nắm chặt hai thanh trường kiếm trong tay.
“Ta có một kiếm tên Vô Lượng, dùng vô lượng phá vạn pháp, dùng một kiếm phá vạn kiếm.” Triệu Ngọc Chân nhẹ nhàng ngâm nga, một kiếm chém xuống. Trường kiếm như dài cả trăm thước chém thẳng xuống.
“Thính Vũ!” Lý Hàn Y gầm lên một tiếng, Thính Vũ kiếm trong tay ngâm nga liên tục, không ngờ lại rời tay bay ra. Thính Vũ vốn do Kiếm Trủng rèn ra, là kiếm có linh hồn. Giờ phút này nó cảm thấy sợ hãi cho nên tự ý trốn khỏi chiến trường. Lý Hàn Y đành điều khiển Thiết Mã Băng Hà, cao giọng quát.
“Ngươi khiến muông thú khắp núi sợ hãi bỏ trốn, ta sẽ khiến hoa đào rơi khắp núi!”
Vừa dứt lời, hoa đào khắp núi lập tức bay lên, chiêu kiếm này gọi hoa đào trong cả ngọn núi, mạnh mẽ ngăn cản kiếm hồn trăm thước kia. Trong sân hoa đào bay lượn, Lý Hàn Y phá tan mưa hoa, lại thi triển một chiêu kiếm. Giờ đang là mùa xuân, chiêu kiếm này của Lý Hàn Y khiến sương lạnh bay khắp nơi, cô cầm danh kiếm Thiết Mã Băng Hà trong tay, cuối cùng cũng bước vào cảnh giới thứ hai trong Chỉ Thủy kiếm pháp của mình - - thấy núi không phải núi, thấy nước không phải nước.
Triệu Ngọc Chân ném Đào Hoa kiếm lên, chớp mắt đã hóa thành hàng chục hàng trăm ảo ảnh thanh kiếm!
“Vớ vẩn!” Lý Hàn Y hừ lạnh một tiếng, lập tức đánh rơi những huyễn kiếm này.
Triệu Ngọc Chân tung người nhảy lên cây hoa đào, nhẹ nhàng bẻ một cành đào mỉm cười: “Vô Lượng kiếp không bằng Đào Hoa kiếp, tiên trên trời không bằng trăng trước mắt.” Nói xong ném cành hoa đào trong tay về phía Lý Hàn Y.
Trường kiếm của Lý Hàn Y muốn ngăn cản, lại thấy Triệu Ngọc Chân nhẹ nhàng giơ tay, dùng Đại Long Tượng Lực điều khiển cành hoa đào kia hạ xuống rồi xoay vòng lên cao, khó khăn lắm mới cắt qua khăn che mặt của Lý Hàn Y. Chiếc kia kia lần thứ hai rơi xuống đất, dung nhan tựa tiên nhân lại xuất hiện trước mặt Triệu Ngọc Chân.
Sáu vị thiên sư đang tới chứng kiến cảnh này đột nhiên dừng chân, một ông lão râu tóc bạc trắng đưa mắt nhìn Lữ Tố Chân thở dài: “Ngăn cản tên đồ nhi này mười sáu năm, rốt cuộc vẫn rơi vào phàm trần.”
Lữ Tố Chân thở dài, trầm giọng nói: “Trong số mệnh có kiếp nạn này.”
“Tiểu tiên nữ, cô trông xinh đẹp như vậy, sao lại luôn che mặt?” Triệu Ngọc Chân ngồi trên cây hoa đào trụi lủi, mỉm cười hỏi.
Lần này Lý Hàn Y không hề né tránh, chỉ nhìn đạo sĩ trẻ tuổi đang mỉm cười trên cây hoa đào, hỏi ngược lại: “Vậy ngươi có kiếm pháp cao siêu, vì sao lại không dám xuống núi tới một lần?”
“Sư phụ nói, ta không thể xuống núi, ta xuống núi sẽ có rất nhiều người chết.” Triệu Ngọc Chân lắc đầu.
Lý Hàn Y kinh ngạc nhìn vẻ mặt chân thành của Triệu Ngọc Chân, thầm nghĩ có thể truyền thuyết là thật, nhưng vẫn nói: “Lần thứ ba ta tới núi Thanh Thành, ngươi theo ta xuống núi.”
Triệu Ngọc Chân suy nghĩ rồi nói: “Ngươi dùng giọng thật nói một lần đi.”
Trong khoảnh khắc Lý Hàn Y chỉ muốn rút kiếm lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn nhịn, gật đầu nói: “Lần sau ta tới núi Thanh Thành, ngươi theo ta xuống núi.” Giọng nói của nàng trong trẻo dịu dàng, êm tai như tiếng nước trên núi chảy xuống va vào phiến đá.
Triệu Ngọc Chân do dự một lúc lâu, cuối cùng lại ấp a ấp úng nói: “Ta... hỏi sư phụ đã.”
Lý Hàn Y nhíu mày: “Kiếm pháp của sư phụ ngươi ra sao?”
Triệu Ngọc Chân suy nghĩ: “Giờ thì cao hơn ta một chút, nhưng một năm sau thì không biết được.”
Lý Hàn Y gật đầu: “Một năm sau ta sẽ tới, nếu sư phụ ngươi không đồng ý, ta sẽ đánh tới khi hắn đồng ý!” Nói xong bèn nhặt Thính Vũ kiếm lên cắm vào trong vỏ, không hề quay đầu lại đi thẳng xuống núi. Khi xuống núi cô còn gặp một nam tử trẻ tuổi mặc áo xám. Giờ phút này đôi mắt nam tử đó ngây dại, như bị thứ gì đoạt mất hồn phách.
Lý Hàn Y trừng mắt nhìn hắn một cái, lúc này nam tử mới khôi phục tinh thần, hoảng hốt nói: “Ta... ta tên là Lôi Oanh.”