Lại ba tháng trôi qua, mùa xuân tươi đẹp nhất đã rời khỏi Tuyết Nguyệt thành, mùa hè buồn chán nối tiếp. Đường Liên lại ra ngoài thành vài chuyến thực hiện nhiệm vụ, thân là đại đệ tử Tuyết Nguyệt thành, trách nhiệm của hắn không hề nhẹ, thường xuyên phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Thế nhưng hai người khác cũng là đệ tử của thành chủ Tuyết Nguyệt thành là Tiêu Sắt và Tư Không Thiên Lạc lại hết sức thoải mái, mỗi ngày chơi trốn tìm trong Tuyết Nguyệt thành, Tiêu Sắt chạy mệt lại nằm trên nóc nhà phơi nắng hoặc chơi cờ với Tư Không Trường Phong, thi thoảng lại đọc quyển sách không tên mà Nho Kiếm Tiên - Tạ Tuyên đã tặng. Hôm nay vừa vặn gặp ngày Tư Không Thiên Lạc ra khỏi thành, Tiêu Sắt vui vẻ tự tại nằm đó đọc sách phơi nắng, ngắm nhìn Thương Sơn.
Nhắc tới Thương Sơn, người trên Thương Sơn dường như đã lâu rồi không xuống núi. Từ sau khi tạm biệt tại Bách Hoa hội, Lôi Vô Kiệt không bước ra khỏi Thương Sơn một bước. Nhưng hôm nay, Tiêu Sắt lại có cảm giác mơ hồ là sẽ xảy ra chuyện gì đó. Hắn đặt quyển sách xuống, nhìn về phía Thương Sơn, cảm thấy một cơn gió đột nhiên lướt qua bên người, vừa quay đầu lại đã thấy Đường Liên đứng đó.
“Về rồi à?” Tiêu Sắt nhìn sang hắn một cái.
Đường Liên gật đầu: “Cùng là đệ tử của thành chủ Tuyết Nguyệt thành, sao mỗi ngày các ngươi đều được ở đây phơi nắng còn ta ngày ngày phải ra ngoài chạy ngược chạy xuôi. Lần này còn thiếu chút nữa mất cả mạng.”
“Ngươi là ai? Là đại sư huynh của Tuyết Nguyệt thành, sau này không khéo còn là thành chủ, mệt một chút khổ một chút cũng đúng thôi.” Tiêu Sắt mỉm cười vui sướng trước tai họa của người khác.
Đường Liên điểm nhẹ mũi chân, một mảnh ngói nho nhỏ bắn về phía Tiêu Sắt. Tiêu Sắt mỉm cười, nghiêng người sang một bên, thân thể lại lướt về phía trước một thước.
“Xem ra thời gian vừa qua Thiên Lạc không quên đốc thúc ngươi, khinh công càng lúc càng thần kỳ.” Đường Liên cười nói.
Tiêu Sắt đứng dậy phủi tro bụi trên người: “Đại sư huynh đừng có trêu ta, nếu ngươi thật sự muốn giết ta, chấn vỡ tất cả ngói trên nóc nhà này, sau đó thi triển Vạn Thụ Phi Hoa, ta chẳng còn chỗ nào mà trốn. Đúng rồi, lần này thiếu chút nữa mất mạng là do gặp cao thủ gì à?”
“Lần này gặp hai người quen cũ. ‘Nguyệt Cơ cười đưa thiếp, Minh Hầu giận giết người’, còn nhớ bọn họ không?” Đường Liên hỏi.
“Tí nữa thì bị bọn họ giết, sao lại không nhớ kia chứ?” Tiêu Sắt nói.
‘Minh Hầu vốn là con trai trưởng của lâu chủ Vọng Y lâu Tạ Liễu Y. Năm đó Vọng Y lâu chịu cảnh diệt môn, khi đó Minh Hầu bị đánh hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại mất đi ký ức đêm hôm đó. Hắn khổ sở tìm kẻ thù nhiều năm, cuối cùng nhận được đáp án ở chỗ Vô Tâm. Người tàn sát Vọng Y lâu chính là sư phụ của Minh Hầu, Thiên Tuyền lão nhân. Lần này Minh Hầu tới Thiên Tuyền các trả thù, nói rằng muốn huyết tẩy Thiên Tuyền các.”
“Kết quả ra sao?” Tiêu Sắt lại hoàn toàn không ngạc nhiên.
“Kết quả, Thiên Tuyền các bị hủy, Thiên Tuyền lão nhân bỏ trốn. Minh Hầu trọng thương rất nặng, được Nguyệt Cơ chạy tới cứu đi.” Đường Liên đáp.
Tiêu Sắt thở dài: “Đáng tiếc, kẻ bại hoại như Thiên Tuyền lão nhân nên cho một đao giết chết mới phải.”
Đường Liên không nói tiếp, nhìn sang phía Thương Sơn, đột nhiên nói: “Gần đây thằng ngốc kia thế nào rồi?”
“Không biết.” Tiêu Sắt lắc đầu.
“Không biết?” Đường Liên nhướn mày.
“Đã ba tháng ròng không xuống núi rồi, e rằng hôm Bách Hoa hội tự ý xuống núi nên bị cấm túc rồi. Ta không biết võ công, cũng không dám lên Thương Sơn kiếm hắn, sợ bị Kiếm Tiên cho một kiếm giết chết.” Tiêu Sắt suy nghĩ rồi nói.
“Thằng ngốc kia còn nói sau này ba người chúng ta cùng nhau phiêu bạt giang hồ, cũng như ba vị thành chủ Tuyết Nguyệt thành khi còn trẻ tuổi. Nhưng không biết lúc nào hắn mới học thành tài với được xuống núi.” Đường Liên lẩm bẩm.
Thương Sơn, đỉnh Vạn Hoa.
Kiếm Tiên Lý Hàn Y ngồi nhắm mắt trầm tư tại đó, danh kiếm Thiết Mã Băng Hà lặng lẽ nằm bên.
Hôm nay là tròn ba tháng ước định. Theo như ước định, hôm nay đệ tử của hắn Lôi Vô Kiệt sẽ tới thử kiếm với hắn, nếu kết quả khiến hắn hài lòng, như vậy hắn sẽ xuống núi tới Lôi gia bảo gặp mặt Lôi Oanh lần cuối. Còn lần trước Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên rời thành đã là bốn năm về trước.
Đạo Kiếm Tiên - Triệu Ngọc Chân, Nho Kiếm Tiên - Tạ Tuyên cùng với Sát Phố kiếm - Lôi Oanh đều là người thành danh đã lâu nhưng gần đây lại đột nhiên xuất hiện. Lý Hàn Y thầm thở dài một tiếng, nhốt mình trong Tuyết Nguyệt thành bao năm như vậy, cuối cùng vẫn phải ra ngoài ư?
Lôi Vô Kiệt cầm theo Thính Vũ chậm rãi bước lên núi. Ba tháng này mỗi ngày Lý Hàn Y vẫn dạy kiếm như trước nhưng chỉ là dạy bằng lời nói, chưa từng thi triển một chiêu kiếm nào với hắn. Hắn biết, lần tiếp theo bọn họ thử kiếm sẽ là ba thang sau. Còn một tháng trước, Lý Hàn Y rời khỏi gian nhà tranh lên mười chín ngọn núi của Thương Sơn luyện kiếm, để Lôi Vô Kiệt ở lại hàng ngày khổ tu cạnh gian nhà tranh. Mãi tới một tuần trước, Lôi Vô Kiệt đột nhiên thu kiếm, cũng học theo sư phụ bắt đầu nhắm mắt suy tư.
Ẩn kiếm phong lôi, bạt kiếm bát phương! Đây là thuật rút kiếm mà Kiếm Tiên Lý Hàn Y truyền thụ!
“Nhưng giờ mình đã có tư cách để thử kiếm với Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên chưa?” Lôi Vô Kiệt nhìn thanh kiếm trong tay, bỗng ngây người. Ngoại trừ Thần Du Huyền Cảnh huyền diệu khó lý giải nổi, đã gần như thành tiên thành phật, cao thủ nhất phẩm chia làm ba cảnh giới, Kim Cương Phàm Cảnh, Tự Tại Địa Cảnh, Tiêu Dao Thiên Cảnh. Có người nói khi Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên mười chín tuổi đã bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh, hiện giờ đã lên tới đỉnh điểm trong Tiêu Dao Thiên Cảnh, chỉ thiếu vài bước là lên tới nửa bước Thần Du Huyền Cảnh. Còn bản thân thậm chí còn chưa chạm tới ranh giới cao thủ nhất phẩm, nhìn khắp các đệ tử trẻ tuổi của Tuyết Nguyệt thành, chỉ có Đường Liên coi như chính thức bước vào Kim Cương Phàm Cảnh, Tư Không Thiên Lạc vẫn còn thiếu một bước. Dùng một thanh kiếm dưới Kim Cương Phàm Cảnh quyết đấu với một kiếm của Kiếm Tiên Tiêu Dao Thiên Cảnh, kết quả liệu có giống như ngay trước lên Đăng Thiên các không? Một chiêu kiếm là bị đánh ngã? Rốt cuộc mình bây giờ có thể sánh được với chiêu kiếm mà mình và Lý Phàm Tùng liên thủ không?
Đánh không lại cũng phải đánh thôi. Lôi Vô Kiệt cười khổ gãi đầu. Thường nghe trong núi có bốn mùa, Lôi Vô Kiệt chậm rãi đi lên, hắn cũng không vội. Đi từ chân núi hơi nóng bức đi tới sườn núi vẫn có muôn hoa đua sắc ấm áp như xuân Lôi Vô Kiệt nghỉ ngơi một lúc lâu rồi mới tiếp tục leo núi, đi thẳng lên đỉnh núi luôn khiến người ta cảm thấy hiu hiu giá lạnh. Thấy Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên mặc áo trắng ngồi trên đỉnh núi chẳng khác nào tiên nhân, Lôi Vô Kiệt đứng lại cúi đầu hành lễ.
Lý Hàn Y vẫn nhắm mắt, chậm rãi nói: “Ngươi đến rồi.”
Lôi Vô Kiệt gật đầu: “Sư phụ, ta tới thực hiện ước định.”
Lý Hàn Y vẫn nhắm mắt, không nói gì.
Lôi Vô Kiệt đột nhiên cầm kiếm, chuôi kiếm lấp lóe sấm sét, vẻ tiêu sái tự tại vừa rồi lập tức biến mất, trong đôi mắt tràn ngập lệ khí. Hắn trầm giọng nói: “Ta có ba kiếm, xin ngài chỉ giáo.”
Thiết Mã Băng Hà vốn đang lặng lẽ nằm bên cạnh đột nhiên ngâm vang, cuối cùng Lý Hàn Y cũng mở mắt, nói rất từ tốn: “Được!”