“Ngươi giết được bao nhiêu người, ba trăm? Năm trăm? Hay là một ngàn?” Trần Hổ nhìn cô gái cầm thương qua lại giữa Lạc Thành quân, phẫn nộ quát. Lúc này Trần Hổ tóc tai bù xù, áo giáp vỡ nát, đã vài lần hắn lao lên muốn ngăn cản Tư Không Thiên Lạc, đều suýt nữa bỏ mạng dưới mũi thương của cô.
Tư Không Thiên Lạc nhẹ nhàng nhảy lên, xuất cước đá văng một binh sĩ lao về phía mình. Cô nhìn Trần Hổ, ánh mắt bình tĩnh: “Ngươi có thể thấy, ta không muốn giết người.”
Trần Hổ cười nhạt: “Trên chiến trường không ai vì sự nhân từ của đối phương mà nhân từ cả.”
“Vậy ta sẽ giết ngươi.” Thân hình Tư Không Thiên Lạc lóe lên, trường thương vung thẳng xuống.
Trần Hổ giơ trường đao lên đỡ, bị ép tới mức lún xuống đất, hắn cười thảm nói: “Không, ngươi đã không kịp rồi.”
Tư Không Thiên Lạc thu thương, cô cảm nhận được mặt đất đang rung khẽ, đám lính Lạc Thành quân giết tới đỏ cả mắt cũng dừng lại. Bọn họ đột nhiên quay đầu, thấy một đội nhân mã đang chạy về phía này.
Tiếp viện của Lạc Thành quân.
Tư Không Thiên Lạc nhíu mày, bởi vì vì viện quân không phải chỉ một ngàn người, mà ròng rã ba ngàn người.
Tướng sĩ cầm đầu dáng vẻ cực kỳ khôi ngô, gương mặt có một vết sẹo đao kéo dài khắp cả khuôn mặt, trông rất hung dữu. Hắn nhìn dáng vẻ chật vật của Trần Hổ, ché nhạo nói: “Nghe lính của ngươi nói nghiêm trọng như vậy ta còn tưởng gặp đại quân Nam Quyết chứ. Hóa ra là một con nhóc, một con nhóc thôi mà đánh Tật Phong doanh của các ngươi thành ra thế này à?”
Trần Hổ không để ý tới lời chế giễu của hắn, lau vết máu trên mặt: “Diêu Quân Đức, đừng coi thường cô ta.”
“Sức một người thì được đến đâu?” Diêu Quân Đức giơ tay vuốt cằm: “Có điều con bé này cũng xinh xắn thật. Đáng tiếc, cán chết đi!”
Tư Không Thiên Lạc thần sắc không hề thay đổi, cầm thương đứng vững ở đó. Chỉ có điều lúc này đối mặt với cô là ba ngàn bảy trăm binh sĩ trang bị hoàn hảo chứ không phải một ngàn người vừa rồi. Đây là khác biệt về bản chất, lần này, Tư Không Thiên Lạc chắc chắn sẽ chết.
“Đáng tiếc.” Trần Hổ than nhẹ, mấy lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc dưới mũi thương của Tư Không Thiên Lạc, đương nhiên hắn biết đối phương đang cố lưu thủ. Nhưng chuyện tới nước này, cho dù ngươi muốn để Tư Không Thiên Lạc chạy cũng không làm được.
Diêu Quân Đức hứng thú nhìn mũi Ngân Nguyệt thương tuyệt mỹ kia, tò mò nói: “Cô ta làm vậy là sao, định dùng sức mình mình đánh với ba ngàn quân của ta à? Còn không chạy? Ta thích đối thủ sợ hãi chạy trốn, sau đó phi ngựa qua người chúng, nhìn chúng hoảng sợ trợn tròn hai mắt chết đi. Kiêu ngạo như vậy đúng là chẳng thú vị gì cả.”
“Toàn quân bày trận.” Diêu Quân Đức thu lại vẻ lười biếng vừa rồi, gầm lên một tiếng.
Ba ngàn binh sĩ cùng gõ binh khí, tỏ ý đáp lời.
“Xung...” Diêu Quân Đức chậm rãi nói.
“Đợi đã!” Trần Hổ đột nhiên ngắt lời.
Diêu Quân Đức không vui: “Sao vậy?’
“Ngươi nghe xem.” Trần Hổ cau mày: “Có phải có tiếng động không?”
Toàn bộ mọi người im lặng, ai cũng cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển nhè nhẹ.
“Có quân đội đang tới gần.” Trần Hổ kết luận.
“Ba ngàn người hay bốn ngàn người?”Diêu Quân Đức hạ giọng nỏi.
“Có lẽ còn nhiều hơn.” Trần Hổ lo lắng đáp.
Ở phía xa, đoàn khách không mời mà đến từ từ để lộ hình dạnh của mình.
Trần Hổ lui lại vài bước: “Là... là chúng.”
Thanh thế của tiếng vó ngựa như nước thủy triều, toàn bộ mặt đất đều bị bọn họ giẫm nát, tiếng vó sắt gõ xuống đất như tiếng sấm rền trên bầu trời. Toàn bộ Bắc Ly chỉ có một đội quân có uy thế như vậy.
Diệp Tự doanh.
Không có bốn ngàn cũng chẳng đến ba ngàn, chỉ có một ngàn người. Nhưng khác với Lạc Thành quân, đay là một nhánh kỵ binh hạng nặng. Bọn họ mặc giáp nặng lưng đeo song đao, mỗi lần xuất hiện đều là ác mộng trong lòng kẻ địch! Diêu Quân Đức nhập ngũ đã lâu, đương nhiên biết Diệp Tự doanh đáng sợ đến mức nào, cho dù có ba ngàn Lạc Thành quân cũng không dám tùy tiện đối đầu với họ.
“Làm thế nào bây giờ?” Trần Hổ nhỏ giọng hỏi.
Diêu Quân Đức thu hồi vẻ mặt ngạo mạn vừa rồi, nghiêm túc nói: “Không thể động binh với Diệp Tự doanh được, ta không chọc nổi tên Diệp Khiếu Ưng kia. Diệp Tự doanh cũng rất khó đối phó, cứ giảng hòa trước đã. Cùng là quân đội Bắc Ly, lẽ nào lại đánh nhau thật tay?”
Một ngàn người kia chạy thẳng từ bên mé tới, chớp mắt đã đến trước mặt. Ban đầu Diêu Quân Đức và Trần Hổ liều mạng suy nghĩ xem nên giảng hòa với Diệp Tự doanh như thế nào, mồ hôi đã chảy đầu đầu. Thế nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện có điểm không đúng.
Diệp Tự doanh có vẻ không định dừng lại!
Bọn họ muốn, xông trận?
“Bày trận, bày trận! Phòng ngự!” Cuối cùng Diêu Quân Đức cũng tĩnh ngộ, hắn rút trường đao hét lớn: “Bọn họ định xông trận!”
Hắn muốn giảng hòa, nhưng có vẻ Diệp Tự doanh không muốn ngồi xuống nói chuyện, vừa tới đã lập tức xông trận! Cũng là giết người! Đây chính là tác phong của Diệp Tự doanh. Chỉ có điều Lạc Thành quân không ngờ bọn họ đối mặt với quân đội Nam Quyết đã vậy, đối mặt với quân đội Bắc Ly cũng chẳng khác gì.
Thế nhưng Lạc Thành quân dù sao cũng là tinh nhuệ, nhanh chóng chuẩn bị phòng ngự xong xuôi. Còn một ngàn Diệp Tự doanh đã lao tới trước mặt bọn họ.
“Phá trận!” Thiên phu trưởng cầm đầu gầm lên trời, một ngàn binh sĩ cùng rút song đao trên lưng ra, gầm lên với trời. Khí thế đó như kinh động cả đất trời, khiến vài binh sĩ Lạc Thành quân nhát gan lập tức ngất xỉu.
Thống soái trung quân Bắc Ly Diệp Khiếu Ưng là người đứng đầu quân ngũ Bắc Ly, có mười vạn binh sĩ dưới quyền, nhưng Diệp Tự doanh chân chính chỉ có hai ngàn người. Mà những người trở thành một trong số hai ngàn đó đều là binh sĩ sống sót qua sa trường, một người có thể địch được trăm người!
“Xé tan chúng ra!” Thiên phu trưởng cầm đầu nghiêm nghị quát.
Ngàn người vung mạnh song đao xông thẳng vào, phòng thủ có vẻ vững như tường đồng vách sắt kia lập tức bị xé ra một lỗ hổng. Đường đường Lạc Thành quân, nhưng trước mặt bọn họ chẳng khác nào dê con chuẩn bị làm thịt.
“Chém tướng!” Thiên phu trưởng quay đầu ngựa, một mình xông về phía Lạc Thành quân.
“Chỉ bằng ngươi?” Diêu Quân Đức ghìm cương ngựa quay đầu lại nhìn thiên phu trưởng xông tới, vung mạnh thanh đao nặng trong tay.
Đao vung lên.
Đầu rơi xuống.
Thiên phu trưởng của Diêu Quân Đức nắm lấy cái đầu rớt xuống, thúc ngựa đi tới bên cạnh Tư Không Thiên Lạc, hô dài: “Về trận!”
Diệp Tự doanh vừa xung phong càn quét khiến Lạc Thành quân tán loạn, nhanh chóng thu đao trở về, bảo vệ xung quanh thiên phu trưởng và Tư Không Thiên Lạc.
“Là viện binh của ngươi.” Thiên phu trưởng thần sắc lạnh lùng, vung cái đầu trong tay lên, một bóng người màu xanh lục bay ra từ giữa những kỵ sĩ mặc giáp nặng đeo song đao, giơ tay nhận lấy cái đầu này.
Cô mới là thống lĩnh thật sự của Diệp Tự doanh.
Diệp Nhược Y nhận cái đầu Diêu Quân Đức mà thiên phu trưởng ném sang, thúc ngựa quay đầu lại, giơ cái đầu lên cao. Cô vận hết chân khí, đối mặt với ba ngàn Lạc Thành quân, chỉ nói một chữ.
“Lui!”
Các bạn eii, Uyên vẫn nhận lì xì từ đây tới tết âm lịch năm sau luôn ạ TT^TT