“Thiên Khải Tứ Thủ Hộ.” Lô Ngọc Địch nhẹ nhàng đánh giá thanh trường thương trong tay: “Khi còn bé ta cũng từng nghe qua một số truyền thuyết hay ho. Vị trí Thanh Long là Lý Tâm Nguyệt trong Kiếm Tâm hữu nguyệt đúng không. Kiếm trong tay ngươi chắc là danh kiếm hạng tư thiên hạ, Tâm kiếm.”
Lôi Vô Kiệt mỉm cười nhìn hắn: “Ngươi nên thấy vui vì có cơ hội này, được đánh một trận truyền thuyết!”
“Đúng vậy. Đánh một trận truyền thuyết.” Lô Ngọc Địch tung người nhảy lên, cầm trường thương bổ một thương về phía Lôi Vô Kiệt. “Đại đệ tử Vô Song thành, Lô Ngọc Địch, vô cùng vinh hạnh được nghênh tiếp kiếm này!”
Trường kiếm của Lôi Vô Kiệt vừa xuất, kiếm như du long, một kiếm đã đỡ lấy trường thương của Lô Ngọc Địch.
Hắn vẫn ở yên tại chỗ bất động, Lô Ngọc Địch lại không nhanh không chậm lui về hai bước.
“Ta muốn nói vài lời. Đầu tiên, cùng là người dùng thương, ngươi không được tới mấy phần của Thiên Lạc sư tỷ, còn so tam sư thúc ta thì kém tới vài ngàn lần.”
Lô Ngọc Địch không giận mà cười: “Còn lời nào nữa?”
“Cùng là đại sư huynh, ngươi kém Đường Liên sư huynh của ta quá nhiều!” Lôi Vô Kiệt lại xuất kiếm, kiếm khí như nước thủy triều, sương trắng tung hoành.
Lô Ngọc Địch lại bị đánh trúng liên tục lui lại phía sau, kinh ngạc nói: “Kiếm pháp này! Không ngờ ngươi đã bước vào Tự Tại Địa Cảnh. Một năm trước ngươi còn cách Kim Cương Phàm Cảnh một đoạn cơ mà.”
“Cho nên Tuyết Nguyệt thành mới là giang hồ đệ nhất thành, còn Vô Song thành chỉ có thể đứng sau lưng chúng ta!” Lôi Vô Kiệt ngạo nghễ nói. Hắn đã bước vào giang hồ hơn một năm, tuy trước nay không phải người kín đáo nhưng cũng không phải người bộc lộ mọi tài năng của mình. Thế nhưng, hôm nay hắn lại khác.
Bởi vì, những người này muốn tới giết Tiêu Sắt!
“Chỉ bằng các ngươi mà cũng đòi đoạt lại thiên hạ đệ nhất?” Lôi Vô Kiệt giơ kiếm chém xuống: “Đúng là nói nhảm!”
Lô Ngọc Địch bị ép cho không ngừng lui lại phía sau, nhưng hắn không hề bối rối. Thiên phú võ học của hắn không được tốt, trong các đệ tử đồng lứa ở Vô Song thành, ngoại trừ Vô Song, ít nhất còn ba người có võ học trên hắn, nhưng hắn vẫn được các đệ tử trong thành tôn kính. Bởi vì từ trước đến nay hắn làm việc luôn trầm ổn tự nhiên, rất nhiều cao thủ cảnh giới trên hắn nhưng đều chết trên tay hắn. Trường thương trong tay hắn cuốn lên, cho dù thế công của Lôi Vô Kiệt như thủy triều, có vẻ chiếm tiên cơ nhưng lại không thể làm tổn thương tới hắn chút nào.
“Ngươi dùng thương pháp gì đây, thương pháp rùa đen à?” Lôi Vô Kiệt cười lạnh nói.
Trường thương của Lô Ngọc Địch vẽ một vòng tròn: “Ngươi nói đúng rồi đấy, thương pháp của ta tên là Huyền Vũ thương. Không giỏi về công mà chuyên về thủ.”
“Bày trận!” Lúc này Lô Ngọc Địch đã hiểu cho dù Lôi Vô Kiệt thể hiện thực lực Tự Tại Địa Cảnh nhưng thực chất vẫn lưu thủ. Hắn gầm lên một tiếng, mười mấy đệ tử Vô Song thành cùng rút kiếm bên hông ra. Hơn mười người này không ngờ cùng là kiếm sĩ, hơn mười thanh trường kiếm cùng được rút ra, lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo.
Lôi Vô Kiệt chống kiếm xuống đất: “Không đánh lại thì chơi quần chiến à?”
Hơn mười kiếm sĩ không để ý tới lời giễu cợt của hắn, nhảy tới, bao vây Lôi Vô Kiệt.
Lôi Vô Kiệt giơ tay móc lỗ tai, búng nhẹ một cái: “Ta ghét nhất là kiếm trận. Côn Luân Kiếm Tiên từng nói, kiếm, cô độc đức độ. Kiếm là cô độc, kiếm khách cũng là cô độc. Kiếm trận là kéo bè kéo phái, không đủ tư cách.”
Lô Ngọc Địch cười nói: “Ta nghe nói Kiếm Tâm trủng cũng có kiếm trận gia truyền?”
“Kiếm trận ngàn người của Kiếm Tâm trủng là để bảo vệ thánh địa kiếm trủng vững như thành đồng vách sắt. Cái thứ hoa lá cành của ngươi có thể sánh được sao?” Lôi Vô Kiệt khinh thường nói: “Coi trọng mình quá đấy.”
Lô Ngọc Địch lại cười: “Trong tình báo của ta, ngươi không phải tên lắm mồm thích khiêu khích người khác như vậy.”
“Ở bên cạnh cái tên thích châm chọc người ta lâu lâu, thành ra lây một số thói quen không tốt.” Lôi Vô Kiệt lắc đầu: “Ta vốn là thiếu niên khiêm tốn lễ độ nhiệt huyết biết bao.”
“Ngươi đang kéo dài thời gian.” Lô Ngọc Địch chậm rãi nói.
Lôi Vô Kiệt bị nói toạc suy nghĩ trong lòng, tức giận nói: “Mười mấy người các ngươi đánh một mình ta, còn không cho ta kéo dài thời gian?”
“Vô dụng thôi. Ngoại trừ Vô Song thành chúng ta ra, còn rất nhiều người muốn tính mạng của hắn. Ngươi làm trễ nải thời gian của chúng ta chỉ đổi lại là người khác tới giết hắn.” Lô Ngọc Địch nói: “Ít nhất Vô Song thành chúng ta còn để hắn chết có tôn nghiêm.”
“Có bao nhiêu người muốn giết hắn thì có bấy nhiêu người muốn cứu hắn.” Lôi Vô Kiệt xiết chặt kiếm trong tay, nhìn kiếm trận không có ý tốt trước mặt: “Hơn nữa chỉ một mình ta đã cản được mười mấy người rồi! Để hắn chết có tôn nghiêm, ngươi biết nếu hắn nghe câu này của ngươi, hắn sẽ trả lời ra sao không?”
Lô Ngọc Địch nhướn mày: “Trả lời như thế nào?”
Lôi Vô Kiệt thu kiếm, ưỡn thẳng lưng, phát ra một chữ rõ rành rành: “Xì!”
“Khởi trận!” Lô Ngọc Địch quát lên chói tai.
Mười mấy thanh trường kiếm hành động theo tiếng hô của hắn.
Khác với thương pháp Huyền Vũ chỉ thủ không công của Lô Ngọc Địch, kiếm trận lần này tấn công ác liệt không ngừng nghỉ.
Âm hiểm tới cực điểm.
Cũng tàn nhẫn tới cực điểm.
Hầu như mỗi chiêu mỗi thức đều là để giết chết đối phương.
“Thứ này vốn được chuẩn bị cho tên bằng hữu của ngươi, nhưng nếu ngươi đã nóng lòng muốn chết.” Lô Ngọc Địch cười lạnh nói: “Vậy tiễn ngươi lên đường trước.”
Tuy kiếm pháp của Lôi Vô Kiệt mạnh mẽ, nhưng đối mặt với hơn mười người vây công cùng một lúc, hắn dần dần lực bất tòng tâm, trên người cũng bắt đầu xuất hiện vết thương. Hắn nhìn vạt áo bị cắt đứt, cười một tiếng: “Nếu tên kia ở đây chắc chắn sẽ nói. Bộ quần áo phượng hoàng lửa rõ tốt mà lại bị chà đạp như vậy.”
“Ngươi sắp chết rồi.” Lô Ngọc Địch nhẹ giọng nói.
“Đúng vậy. Nhưng cho dù ta có chết cũng là chết vì bằng hữu!” Lôi Vô Kiệt đột nhiên nâng kiếm gầm lớn, mười mấy thanh trường kiếm trước mặt lập tức rời khỏi tay chủ, bay thẳng lên trời. Lôi Vô Kiệt cầm kiếm vung mạnh xuống, mười mấy thanh trường kiếm chém thẳng xuống đầu.
Khoảnh khắc đó, kiếm khí của Lôi Vô Kiệt mạnh mẽ tới mức Lô Ngọc Địch thầm sợ hãi.
Những kiếm sĩ của Vô Song thành vừa rồi còn chiếm thượng phong, lúc này trường kiếm tuột tay, sau đó lại bị trường kiếm dồn dập đầu đả thương, thắng bại lập tức đảo điên!
“Ngươi biết thế nào là Tâm kiếm thực sự không?” Lôi Vô Kiệt đứng trong gió, áo đỏ phấp phới: “Chính là kiếm tâm cường thịnh có thể lệnh cho vạn kiếm. Kiếm của bọn họ sợ ta, cho nên vốn không phải đối thủ của ta.”
Lô Ngọc Địch nắm trường thương, cau mày không nói gì.
“Ta đã dùng lá bài tẩy, nhưng ta biết, nếu các ngươi thật sự muốn giết Tiêu Sắt, ít nhất cũng phải phái người kia tới.” Lôi Vô Kiệt nhìn về phía xa, đợi bóng người cõng hộp kiếm, hắn đợi ngày bọn họ gặp lại đã rất lâu rồi.
Đúng là đằng xa có một người tới, nhưng không phải người hắn tưởng tượng.
Người kia để râu dài, thân hình kiên cường như cây tùng, tay cầm một thanh kiếm không vỏ, nhưng đoạn mũi kiếm đã đứt lìa.
Nhất kiếm đoạn thủy, thiên giang tuyệt lưu.
Năm xưa bọn họ từng gặp mặt, người này còn xuất một kiếm với Lôi Vô Kiệt. Lúc đó Lôi Vô Kiệt chỉ tiếp một kiếm này đã hôn mê bất tỉnh.
“Sư phụ.” Lô Ngọc Địch cúi đầu nói.
Lúc này Tống Yến Hồi đang nhìn Lôi Vô Kiệt, như đang suy nghĩ: “Nửa bước Tiêu Dao?’
Lôi Vô Kiệt ngạc nhiên một hồi, sau đó học theo giọng điệu của hắn trả lời: “Nửa bước Kiếm Tiên?”