“Lục hoàng tử?” Mộc Xuân Phong kinh hãi: “Tiêu Sắt, ngươi là Thiên Khải lục hoàng tử!” Mặc dù Tiêu Sắt từng nói mình là công tử của một nhà giàu tại Thiên Khải thành, thế nhưng không ngờ nhà giàu này lại giàu đến mức độ đó.
Chẳng trách hắn họ Tiêu.
Chẳng trách truyền nhân của Dược Vương cũng khám cho hắn!
Hơn nữa còn là lục hoàng tử trong truyền thuyết, từng được toàn bộ triều đình nhất trí cho rằng sẽ kế thừa ngôi báu.
Tiêu Sắt lại không buồn để ý tới hắn, chỉ lặng lẽ nhìn thủ lĩnh hải tặc mặc y phục màu trắng thanh thoát kia. Nam tử kia cũng cười khẽ, nhìn Tiêu Sắt.
Tư Không Thiên Lạc không nhịn được nói: “Trông hai người các ngươi thật giống nhau.”
Lúc này mọi người mới phát hiện hai người quả thật rất giống nhau. Chỉ có điều hải tặc áo trắng có vẻ lớn hơn vài tuổi, thần sắc cũng kiêu ngạo hơn một chút. Còn Tiêu Sắt luôn ra vẻ lười biếng, nhưng xem kỹ mặt mày, quả thật rất giống nhau.
Nam tử áo trắng phẩy nhẹ cây quạt: “Đã lâu không gặp.”
Tiêu Sắt nhẹ nhàng nâng tay, nói với ba vị thần tướng: “Miễn lễ, ta đã không còn là lục hoàng tử, xin đừng quỳ nữa.”
“Cũng đúng, không phải lục hoàng tử. Nghe đám người ngu xuẩn tới từ đất liền kia nói ngươi đã được phong làm Vĩnh An vương? Vĩnh An, Vĩnh An, lão già họ Tiêu kia chơi ẩn dụ quá nhỉ.” Nam tử áo trắng nói đầy ẩn ý.
“Vẫn hay hơn vua của vùng biển ngàn dặm gì đó. Ngươi vẫn tự luyến như vậy, tự đặt cho mình đâu có phải danh hiệu. Người như ngươi, tìm khắp thiên hạ cũng không ra được kẻ thứ hai.” Tiêu Sắt lắc đầu.
Nam tử áo trắng nhướn mày: “Ngươi quên mình rồi à? Giờ ngươi tên gì? Tiêu Sắt? Chậc chậc chậc, thật chua xót, không phải vừa tự luyến vừa khó nghe à?”
“Vương gia, khó khăn lắm hai huynh đệ mới gặp nhau, đừng đấu võ mồm nữa.” Tiết Đoạn Vân đứng đầu trong tam thần tướng, trước nay luôn nghiêm túc thận trọng nhưng lúc này khóe miệng cũng hơi mỉm cười.
Đám người Đường Liên, Tư Không Thiên Lạc cũng hiểu đám người đối diện là bạn không phải địch, thu binh khí lại, lục đục tới bên cạnh Tiêu Sắt. Mộc Xuân Phong hơi cau mày: “Vương gia? Đây là vị vương gia nào? Bạch Vương Tiêu Sùng, hay là Xích Vương Tiêu Vũ?”
“Hai người mà ngươi nói, một tên là người mù, một tên là người điên. Sao lại là ta được?” Nam tử áo trắng nhìn Mộc Xuân Phong.
Mộc Xuân Phong suy nghĩ một chút: “Trong triều hiện nay, giới trẻ chỉ có hai vị vương gia, những vương gia khác đều cùng bối phận với Minh Đức Đế, người trẻ nhất cũng hơn bốn mươi tuổi rồi. Lan Nguyệt Hầu coi như trẻ tuổi, nhưng phải gọi là hầu gia mới đúng chứ.”
“Chỉ có hai vị vương gia thôi à?” Nam tử áo trắng cười nói.
Mộc Xuân Phong lại cau mày suy nghĩ một hồi, rồi lắc đầu một cái.
“Ngươi từng nghe câu này chưa, là cha truyền con nối?” Nam tử áo trắng hỏi hắn.
Mộc Xuân Phong thuộc lòng sách luật, đương nhiên biết chuyện cha truyền con nối. Cha truyền con nối, còn gọi là vương gia mũ sắt, chỉ những vị vương gia có quân công cực cao mới có tư cách nhận vinh dự này, con trai trưởng của mình có thể thừa kế ngôi vương của mình mà không cần bị xuống làm hầu gia.
Trước đây Bắc Ly có bốn vị vương gia khai quốc cha truyền con nối, nhưng rất kỳ lạ, bọn họ không để lại hậu nhân. Cho nên đã lâu rồi Bắc Ly không có vương gia mũ sắt.
Cho đến thời Minh Đức Đế lên ngôi mới xuất hiện một vị vương gia có quân công cực cao, có tư cách trở thành vương gia cha truyền con nối!
Mộc Xuân Phong kinh hãi, đây mới thật sự là bất ngờ. Hắn dám cam đoan, nếu chuyện này được truyền về đất liền, mỗi người hiểu luật pháp của Bắc Ly đều kinh ngạc!
Hai mắt Đường Liên sáng lên.
Tâm kiếm trong tay Lôi Vô Kiệt bỗng réo dài.
Thần sắc của ba vị thần tướng đều nghiêm nghị.
Nam tử áo trắng rất hài lòng với bầu không khí như vậy, hắn nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, mỉm cười nói: “Vua của vùng biển ngàn dặm, cái tên khó nghe như vậy đương nhiên không phải danh hiệu vốn có của ta. Ngươi đã đoán ra, vậy có thể gọi danh hiệu đó.”
“Lang Gia Vương.”
Vị vương tử oai hùng từng nâng huynh trưởng lên ngôi vị hoàng đế, chấn nhiếp Nam Quyết, đại đô hộ của Bắc Ly đánh đâu thắng đó, do có ý mưu phản mà bị diệt trừ. Trước khi hành hình khiến Thanh Long Thủ Hộ của Thiên Khải, Lý Tâm Nguyệt một mình một kiếm độc hiến tứ đại tổng quản, cùng với Tâm Kiếm một kiếm ép thẳng tới thiên tử. Cho dù đã qua bốn năm nhưng cái tên này vẫn khiến người ta kính nể.
Tuy hắn đã chết nhưng ai cũng biết, mặc dù vương phi của Lang Gia Vương mất sớm song vẫn để lại một đứa con cho Lang Gia Vương. Sau án mưu phản của Lang Gia Vương, người con này cũng biến mất không còn tăm tích, rất nhiều người nói là bị Minh Đức Đế bí mật xử quyết. Thế nhưng không ai chứng minh được chuyện này, mà Minh Đức Đế tuy xử tử Lang Gia Vương nhưng không khai trừ tước vị của hắn. Cho nên trên danh nghĩ, đúng là trên thế gian vẫn có một vị Lang Gia Vương.
Mặc dù chuyện này khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng thân là người có thể phát biểu ý kiến với chuyện này, Tiêu Sắt lại không phản đối. Ai cũng biết hắn có quan hệ rất tốt với Lang Gia Vương, đương nhiên quan hệ cùng con trai Lang Gia Vương cũng không quá tệ. Hắn chỉ ngáp nhẹ một cái, hắn vẫn luôn thích làm vậy, hờ hững ngắt đứt mấy trò thối hoắc của người khác.
Tư Không Thiên Lạc cũng ngáp một cái. Suy nghĩ của cô đơn giản hơn, cô không hiểu gì về triều chính, cũng chỉ nghe nói đến Lang Gia Vương mà thôi. Cô ngáp là vì thấy Tiêu Sắt ngáp, bản thân cũng thấy mệt mỏi mà thôi.
Nam tử tự xưng là Lang Gia Vương thần sắc hơi lúng túng, hắn hắng giọng một cái: “Có cần phải vậy không?”
Tiêu Sắt nhún vai một cái: “Muốn nói chuyện à?”
“Đương nhiên là nói chuyện rồi, chẳng lẽ ta lại đi cướp thuyền của ngươi thật à?” Nam tử áo trắng ‘bộp’ một tiếng gấp cây quạt xếp lại.
“Ta thấy sợ thật đấy, vua biển cả Tiêu Lăng Trần!” Tiêu Sắt cười nhạt.
“Lang Gia Vương! Lang Gia Vương!” Tiêu Lăng Trần bị Tiêu Sắt gọi tên thật, ảo não nói.
Hai người một trước một sau đi về phía mũi thuyền. Có lẽ Mộc Xuân Phong còn chưa phục hồi tinh thần sau tình cảnh này, không hiểu sao hoàng tử nổi tiếng nhất lại xuất hiện bên cạnh mình; lại không giải thích được vì sao gặp hải tặc cường hãn nhất trên biển, nhưng người đó lại tự xưng là hậu nhân của vị vương gia nổi tiếng nhất. Bên này còn có ba nam tử trung niên mặc áo giáp, nghĩ lại những câu chuyện trong truyền thuyết kia, chắc chắn là tam thần tướng của trung quân Bắc Ly rồi. Chuyện này thật sự... thật sự rất giống trong tiểu thuyết.
Đường Liên nhìn hắn một cái: “Hối hận vì dẫn chúng ta lên thuyền?”
Mộc Xuân Phong lắc đầu, tay hơi run run: “Không, chuyện này thật quá tuyệt vời! Chuyện này đáng để đem khoe với phụ thân!”
Tiêu Lăng Trần và Tiêu Sắt từ từ đi tới mũi thuyền. Hắn mở quạt xếp, Tiêu Sắt nhìn kỹ lại phát hiện trên đó viết bốn chữ to.
Vương tôn công tử.
“Bốn năm, đã bốn năm rồi không gặp.” Vị vương tôn công tử tự luyến này vung vẩy cây quạt xếp, cảm thán.
Tiêu Sắt gật đầu: “Thật ra ta từng lén lút đi tìm ngươi một thời gian, nhưng không phát hiện, ngươi chạy tới đây làm hải tặc?”
“Ta là vương giả trời sinh, nếu không làm vương hầu trên đất liền được thì tới biển rộng mênh mông này cũng tốt mà. Đâu có nhỏ hơn Bắc Ly của lão già họ Tiêu kia!”