Kim Ngôn chưởng quỹ Điền Mạc Chi đứng trên sàn thuyền, nhỏ giọng nói.
Trên mặt biển vẫn sóng êm gió lặng, không thấy bất cứ dấu hiệu kỳ lạ nào, không khác gì so với lúc trước vừa đi vào biển. Nhưng tiếng cảm thán của Điền Mạc Chi lại như vừa vượt qua biên giới gì đó.
Lôi Vô Kiệt luyện kiếm mệt, đang ngồi đó nghỉ ngơi, tò mò hỏi: “Điền chưởng quỹ, biển cạn với biển sâu có gì khác nhau?”
“Trong biển sâu có quan binh.” Điền Mạc Chi nói đầy ẩn ý.
“Có quan binh?” Lôi Vô Kiệt không hiểu, đã vài ngày nay bọn họ không thấy một bóng người, thi thoảng thấy một số thuyền lớn đang bắt cá. Đại đa số thời gian nhìn khắp biển cả chỉ có một chiếc thuyền của bọn họ, nơi thế này lấy đâu ra quan binh?”
Điền Mạc Chi chỉ một hòn đảo đơn độc ở phía xa: “Thấy chứ, hòn đảo lẻ loi kia gọi là đảo Tuyệt Sinh. Trên đó giam giữ rất nhiều tội phạm cùng hung cực ác. Do một số nguyên nhân đặc thù, không thể xử tử bọn chúng cho nên nhốt lại trên hòn đảo đó. Trên đảo đó không có thuyền đi khỏi, mỗi tháng lại có thuyền quan đưa nước uống và lương thực tới, các binh sĩ trông coi tội phạm trên đảo cũng không thể rời khỏi, cho nên gọi là Tuyệt Sinh. Mỗi lần thấy nó ta đều biết đã đến biển sâu.”
“Nếu sợ đám tội phạm này rời khỏi đến vậy, chắc bọn họ đã phạm tội nặng, nhưng lại không nỡ xử tử, thế này là sao?” Lôi Vô Kiệt không hiểu.
“Bởi vì giữ bọn chúng lại vẫn còn hữu dụng.” Điền Mạc Chi lấy tẩu thuốc ra, chậm rãi nhả một ngụm khói. Trên biển không khí rất ẩm, hút một ngụm khói có thể khiến toàn thân khoan khoái hẳn lên. “Có kẻ trong miệng có tình báo quan trọng, có kẻ giữ lại sẽ kiềm chế được một số người, có kẻ bị người ta trả thù ném tới đây.”
Lôi Vô Kiệt gật đầu một cái: “Tiền bối, ngài biết nhiều chuyện thật. A, tiền bối, phía xa có thuyền tới kìa.”
“Biển sâu ẩn chứa rất nhiều bí mật khiến người ta kinh ngạc, cho nên thường không cho ngư dân bình thường đi vào, nhưng thuyền quan và một số thuyền của hộ buôn lớn vẫn có thể đi vào. Thấy một cái thuyền thôi mà, có gì đâu mà ngạc nhiên.” Điền Mạc Chi thản nhiên nói.
Từ nhỏ Lôi Vô Kiệt đã thích nghe những câu chuyện giang hồ, từ cao thủ tuyệt đỉnh trên bảng sát thủ đến Kiếm Tiên tuyệt thế trấn thủ tứ phương, còn có cao thủ ẩn giấu trong Thiên Khải thành có thể thay đổi triều đại. Thế nhưng những câu chuyện này rất ít khi liên quan tới trên biển. Cho nên câu chuyện mà Điền Mạc Chi kể khơi dậy lòng hiếu kỳ của hắn, đặc biệt là cảm giác chứng kiến hết mọi tang thương trong giọng nói của hắn, khiến trong lòng Lôi Vô Kiệt càng thêm ngứa ngáy khó chịu. Lôi Vô Kiệt lại hỏi: “Rốt cuộc trong biển sâu có bao nhiêu nơi mới lạ? Điển chưởng quỹ kể cho ta đi.”
“Không luyện kiếm nữa à?” Đường Liên đứng trên nóc thuyền cúi người cười nói.
Điền Mạc Chi chẳng hề để ý, mặc dù gương mặt vẫn giữ vẻ không quan tâm tới mọi việc nhưng vẫn kể chuyện: “Đi về phía đông ba trăm hải lý có một hòn đảo đá quý. Trên đảo đều là đá quý tuyệt đỉnh, mỗi viên đều được hình thành tự nhiên, chất lượng cực tốt, cho dù đưa tới Thanh Châu Cửu Thành cũng là bảo vật hiếm có. Nhưng xung quanh hòn đảo đó có rất nhiều đá ngầm, quan binh bảo vệ quanh đó. Thế nhưng cho dù là quan binh cũng không mấy người đi vào hòn đảo đó được. Cho dù ra khỏi hòn đảo đó cũng không mấy ai về được tới đất liền. Lòng người là thứ rất đáng sợ, cho nên quan viên bảo vệ quanh đảo cũng rất ít khi phái người vào đảo.”
“Hòn đảo này rất hợp với Tiêu Sắt.” Lôi Vô Kiệt lẩm bẩm.
“Đi tiếp về phía bắc có một hòn đảo tên là Long Hỏa, đó là hòn đảo núi lửa. Khi núi lửa phun trào, dung nhao phun cao vài trăm trượng, dung nham rơi vào trong nước, gặp phải nước biển khiến lập tức bối hơi, hơi nước bốc lên khiến toàn bộ hòn đảo bị bao phủ trong hơi nước. Từ xa nhìn lại, khung cảnh đó thật đáng kinh ngạc, chẳng khác nào đi tới điểm cuối của bầu trời.” Ánh mắt Điền Mạc Chi lóe lên ánh sáng.
Lôi Vô Kiệt gật đầu: “Có cơ hội phải tới đó xem thử.”
“Cái này thì khó, có núi lửa cả trăm năm cũng không phun trào một lần, có núi lửa mỗi năm phun hai ba lần, không tính trước được. Nhưng có thể đi phía đông, có thể đi phía bắc nhưng tốt nhất không nên đi về phía nam.” Điền Mạc Chi lại nói.
“Vì sao?” Lòng hiếu kỳ của Lôi Vô Kiệt lại nổi lên.
“Nghe nói phía nam có quái vật biển, quái vật đó được gọi là quái xà chín đầu, nghe nói chỉ có một thân hình nhưng có chín cái đầu rắn. Thân thể nó lớn bằng một chiếc thuyền dài Tuyết tùng, có thể vặn đứt cột buồm. Tuy ta chưa từng thấy nhưng đúng là những thuyền buôn đi về phía nam hiếm có cái nào về được.” Điền Mạc Chi hít một hơi thuốc. “Ta có một người bạn từng đi về phía nam, hắn chỉ đi một đêm là quay về. Hắn không nói mình gặp quái vật biển nhưng khi trời tối hắn luôn nghe phía xa có tiếng quái vật gầm gừ. Tiếng gầm đó uy nghiêm đáng sợ, khiến hắn sợ hãi lập tức quay thuyền trở về. Phía nam không có thuyền quan cho nên cũng có thuyền buôn không giấy thông hành lén lút đi về phía nam. Thỉnh thoảng cũng có kẻ trở về cũng là lấy hạt dẻ trong lò lửa, cửu tử nhất sinh, hơn nữa đa số lén lút chạy về đất liền, không nói chuyện biển phía nam nữa, cho nên vùng biển phía nam rất thần bí.”
“Còn phía tây thì sao? Phía tây có chuyện gì không?” Lôi Vô Kiệt vội vàng hỏi.
Điền Mạc Chi ngây ra một hồi, sau đó nhìn Lôi Vô Kiệt, ánh mắt như nhìn một thằng ngốc. Lão buông tẩu thuốc xuống, chỉ về phía tây: “Tiểu huynh đệ, ngươi nhìn phía tây đi.”
Lôi Vô Kiệt quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt.
“Phía tây chính là nơi chúng ta đi tới. Nơi đó không có biển, chỉ có đại lục, gọi là Bắc Ly! Quê hương của ngươi!” Điền Mạc Chi liếc mắt khinh bỉ.
Lôi Vô Kiệt lập tức đỏ mặt.
Điền Mạc Chi thở dài, gương mặt nghiêm túc trở lại: “Nhưng bất luận đảo núi lửa hay quái vật biển đều không đáng sợ. Biển rộng mênh mông, đáng sợ nhất lại là lòng người.”
“Lòng người?” Lôi Vô Kiệt nhớ lại câu chuyện về Điền Mạc Chi mà Tiêu Sắt đã từng kể, không khỏi nhíu mày.
“Biển rộng mênh mông, trên một chiếc thuyền một người thay lòng, toàn bộ thuyền đều phải chôn theo.” Điền Mạc Chi lẩm bẩm.
Chiếc thuyền mà Lôi Vô Kiệt vừa nhìn thấy càng lúc càng gần. Lôi Vô Kiệt nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên chiếc thuyền đó treo một lá cờ lớn, trên cờ là một con chim diều hâu giương cánh, có điều con diều hâu kia không có đầu.”
“Thật kỳ quái.” Lôi Vô Kiệt lẩm bẩm.
Điền Mạc Chi lại biến sắc: “Nguy rồi.”
Chỉ nghe một tiếng gầm vang lên, một mũi tên xé gió bay tới, bắn thẳng về phía Lôi Vô Kiệt. Thanh thế của mũi tên cực lớn, lực cánh tay của người giương cung không nhỏ, khiến Lôi Vô Kiệt nhớ lại “Trường Cung Truy Dực, Bách Quỷ Dạ Hành’. Nhưng bây giờ nào phải ngày xưa, mũi tên đó không lọt được vào mắt Lôi Vô Kiệt.
Lôi Vô Kiệt vung tay, chém rơi mũi tên đó: “Đây là cái gì?”
Điền Mạc Chi hít một hơi lạnh: “Vừa rồi quên nói với ngươi, trên biển ngoại trừ quan binh và thương nhân, còn có hải tặc.”