Thiếu Niên Ca Hành

Chương 224: U Hác ngư long

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Đường Liên vốn là đệ tử ưu tú nhất trong thế hệ này của Đường môn, cũng là đệ tử duy nhất của Đường Liên Nguyệt. Trước khi bước vào Tuyết Nguyệt thành hắn đã là cao thủ hiếm có trong giới trẻ, sau đó hắn gia nhập Tuyết Nguyệt thành, Bách Lý Đông Quân truyền thụ cho hắn nội công Thùy Thiên, quyền pháp Hải Vận, thân pháp Nhất Túy Thiên Lý cùng với chưởng pháp Tích Thủy Thành Uyên. Mặc dù đều là võ công hạng nhất nhưng sở trường của hắn vẫn là ám khí Đường môn. Theo Lôi Vô Kiệt thấy, mặc dù hắn từng dùng võ công của Bách Lý Đông Quân vài lần nhưng chỉ rất bình thường, không mấy xuất chúng.

Dường như nhận ra nghi vấn trong lòng hắn, Tiêu Sắt đột nhiên nói: “Đường Liên tính cách trầm ổn, thế nhưng võ công của Bách Lý Đông Quân lại chú trọng tiêu dao, hai bên không phù hợp, cho nên trước giờ Đường Liên tu luyện không đúng cách.”

“Còn giờ thì sao?” Lôi Vô Kiệt ngây ra hỏi.

Tiêu Sắt khoanh tay trong áo đáp: “Bây giờ Đường Liên muốn làm theo tâm, theo nội tâm chính nghĩa của mình bảo vệ Tuyết Nguyệt thành. Như vậy không thể không dứt bỏ tình nghĩa dưỡng dục của Đường môn. Xem ra hắn định bỏ qua võ công của Đường môn, chỉ tu luyện võ công của Bách Lý Đông Quân.”

“Nhưng chẳng phải ngươi nói tính cách đại sư huynh trời sinh trầm ổn, không thích hợp tu luyện võ công của đại thành chủ à?” Lôi Vô Kiệt không hiểu.

“Quyền vừa rồi của Đường Liên ra sao?” Tiêu Sắt hỏi ngược lại.

Lôi Vô Kiệt suy nghĩ một chút rồi đáp: “Rất mạnh, mạnh hơn những lần trước hắn dùng.”

Tiêu Sắt gật đầu: “Khi Đường Liên đã quyết định, hắn không còn là Đường Liên trầm ổn trước kia nữa. Tất cả đều trở nên bất đồng, huống hồ...”

“Huống hồ gì?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

“U Hác ngư long buồn bã kêu lên, bóng sao lại lay động, đêm trên biển dằng dẵng. Có người thấy là biển, có người lại thấy cảnh giới.” Tiêu Sắt chậm rãi nói: “Cũng như ngươi có thể dùng được chiêu kiếm Thiên Cảnh. Đó là sự khởi đầu, ít nhất trước khi ta trở lại Tuyết Nguyệt thành, ngươi sẽ nắm giữ Thiên Cảnh chân chính.”

“Nhưng hai vị sư phụ của ta...” Lôi Vô Kiệt ngây ra nói.

“Đúng vậy, ngươi có hai vị sư phụ rất tốt. Nhưng tự nhiên mới là sư phụ tốt nhất. Năm xưa Bách Lý Đông Quân mới mười chín tuổi đã rời khỏi sư môn du ngoạn bốn phương. Võ công của hắn được Tuyết Nguyệt thành dạy bảo, nhưng tâm cảnh hiện tại lại do bản thân tìm tới.” Tiêu Sắt nổi hứng thú hiếm thấy, nói thẳng ra.

Lôi Vô Kiệt gật đầu: “Ta biết, đây là sư phụ dẫn vào môn phái, việc tu hành lại do bản thân người. Tiêu Sắt, ngươi nói lằng nhằng một hồi cuối cùng chẳng phải đạo lý này ư?”

Tiêu Sắt hừ lạnh một chút, tỏ ý khinh thường câu tục ngữ này!

“Kiếm lên!” Lôi Vô Kiệt đột nhiên quát lớn, chỉ thấy Tâm kiếm rời vỏ bay thẳng lên mặt biển. Lôi Vô Kiệt tung người một cái, nắm lấy Tâm kiếm ngay trên mặt biển, mũi chân điểm nhẹ lên làn nước, tiếp đó lướt lên cao, trường kiếm vung lên, tạo thành một làn sóng trên biển.

“Đẹp thay đẹp thay, ta từng nghe người có khinh công tuyệt đỉnh có thể đi trên nước, nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến kỹ thuật thần sầu như Lôi huynh.” Một giọng nói văn nhã vang lên, Tiêu Sắt quay đầu lại, chỉ thấy Mộc Xuân Phong đi từ trong buồng ra, thấy cảnh này không nhịn được cảm thán.

Tiêu Sắt nhớ lại ngày ở Phật quốc Tây Vực, hòa thượng Vô Song cũng từng vận dụng thần thông Phi Thiên Đạp Lãng, cũng có uy thế như vậy. Lúc đó tên ấy còn nói Lôi Vô Kiệt có trái tim thuần khiết trời sinh, rất hiếm có. Chắc hôm nay Lôi Vô Kiệt thi triển được thần thông như vậy có liên quan tới Vô Tâm, lần sau gặp lại phải hỏi thử mới được.

Lần sau gặp lại, trong lòng Tiêu Sắt nghĩ tới bốn chữ này, không khỏi cười khổ. Còn có lần sau gặp lại không?

Mộc Xuân Phong chứng kiến cảnh tượng này, hắn hắng giọng một cái: “Tiêu huynh, hai người bọn họ đã bắt đầu tu hành, tiếp theo tới phiên chúng ta.”

Tiêu Sắt quay đầu lại, buông tay nói: “Làm phiền rồi.”

Hai người trở lại trong khoang thuyền. Mộc Xuân Phong lấy một chiếc hộp gỗ giơ tay mở ra, chỉ thấy bên trong để một cuộn châm bạc, đủ loại hình dạng lớn nhỏ khác nhau. Hắn ngồi xuống đất nói: “Cởi quần áo ra đi.”

Tiêu Sắt cởi quần áo trên người, để lộ da thịt bên dưới.

Mộc Xuân Phong kinh hãi, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vết thương trên người Tiêu Sắt thật sự quá nhiều. Nó không như những vết chém giết của binh sĩ nơi sa trường, vết thương trên người Tiêu Sắt là vết châm của đại phu lưu lại. Một mũi kim nho nhỏ, nhưng chi chít khắp nơi, thê thảm tới không nỡ nhìn.

“Đây là dấu châm lưu lại cách đây không lâu?” Mộc Xuân Phong hỏi.

Tiêu Sắt gật đầu: “Đúng, khi đó sắp chết.”

Mộc Xuân Phong nhẹ nhàng chạm tay vão mắt kim, chân mày càng lúc càng nhíu chặt, cuối cùng thở dài một cái nói: “Quả thật là thần kỹ, ta không bằng hắn.”

“Người đó là đệ tử của Dược Vương - Tân Bách Thảo, sau này sẽ là chưởng môn của Dược Vương cốc.” Tiêu Sắt nói.

Mộc Xuân Phong bừng tỉnh: “Hóa ra là thế, là truyền nhân của Dược Vương cốc, chẳng trách có y thuật như vậy. Tiêu huynh, ta có một thỉnh cầu.”

“Thỉnh cầu gì?” Tiêu Sắt hỏi.

Mộc Xuân Phong nghiêm nghị nói: “Mấy tháng nữa chúng ta sẽ trở về Bắc Ly, nhờ ngươi ngươi tiến cử ta bái vị tiền bối đó làm thầy! Ta ngưỡng một Dược Vương cốc đã lâu, đáng tiếc Dược Vương - Tân Bách Thảo dao du khắp tứ hải, hành tung bất định. Có thể làm môn hạ của đồ đệ ông ấy, Xuân Phong cũng thỏa mãn rồi.”

Tiêu Sắt kinh ngạc, nhớ lại gương mặt đầy nghiêm túc khi chữa bệnh của cô bé Hoa Cẩm, cười một tiếng: “Không thành vấn đề.”

Mộc Xuân Phong thấy Tiêu Sắt đáp ứng sảng khoái như vậy, trong lòng vui mừng, tay vung nhẹ lên, ba mũi châm đã đâm vào người Tiêu Sắt: “Chúng ta bắt đầu hành châm thôi.”

Thời gian một nén nhang sau, Mộc Xuân Phong thu châm bạc lại, lau mồ hôi đầy đầu: “Ta biết thương thế nghiêm trọng, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng tới mức này. Với năng lực của ta, hai tháng thật sự là cực hạn, may là hôm đó không khoác loác linh tinh. Có điều chẳng hay vì sao không để vị thần y đó đi chung, chắc có thể kéo dài hơn ta một chút.”

Tiêu Sắt lắc đầu: “Đi biển cực kỳ nguy hiểm, người đó đã làm rất nhiều rồi, không thể mạo hiểm nữa.”

Mộc Xuân Phong gật đầu ra vẻ đã hiểu, sau đó lại nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Có một vấn đề không biết nên hỏi hay không. Vết thương trí mạng của ngươi là gần đây mới bị nhưng kinh mạch đã bị tổn thương tới vài năm. Ta to gan suy đoán, kinh mạch chắc bị người ta dùng nội lực đánh gãy, chẳng hay do người nào gây ra?”

Tiêu Sắt do dự một chút rồi nói: “Nộ Kiếm Tiên, Nhan Chiến Thiên.”

“Nhan Chiến Thiên?” Đương nhiên Mộc Xuân Phong từng nghe cái tên này.

“Đúng vậy. Hắn là người có công lực bá đạo nhất mà ta từng thấy. Hôm đó ta quyết đấu với hắn, chỉ chớp mắt đã thất bại. Hắn truyền kiếm kình vào cơ thể ta, khiến ta hôn mê bất tỉnh. Khi ta tỉnh lại, tuy sư phụ của ta cứu được tính mạng ta nhưng không trị được kinh mạch của ta.” Tiêu Sắt nói rất bình thản, nhưng trong lòng đầy oán hận.

“Không!” Mộc Xuân Phong trực tiếp ngắt lời hắn: “Không thể là Nhan Chiến Thiên!”