Ngoài các treo một dải lụa trắng, đong đưa theo làn gió, mang đầy vẻ xơ xác tiêu điều và lạnh lẽo thê lương. Với quy củ của Ám Hà, có chết vài sát thủ cũng không đáng treo lụa trắng rêu rao như vậy, bọn họ phải vô tình, tổ chức tế lễ vong nhân quá khác lúc thường.
Nhưng lần này người chết lại khác, Tạ gia Tạ Thất Đao. Trong một buổi tối mà mười năm qua người trong Ám Hà luôn gọi là ‘Huyết Dạ’, Tô gia,Tạ gia, Mộ gia và đại gia trường, tất cả các cao thủ thế hệ trước đều chết trong buổi tối hôm đó, chỉ có Tạ Thất Đao còn sống. Đối với sát thủ trong Ám Hà, mặc dù Tô Xương Hà mới là đại gia trường, nhưng Tạ Thất Đao mới là người có bối phận cao nhất. Huống hồ...
“Gần đây chắc đám người Tạ gia không yên tĩnh nhỉ?” Một người mặc áo đen đứng ngoài Tinh Lạc Nguyệt Ảnh các, hắn đeo một chiếc mặt nạ quỷ màu đỏ máu, mái tóc dài rối tung, đáng sợ tới khó tả.
Hai người canh ngoài các, một ngồi trên bậc thang hút thuốc, từ từ nhả khói, một người khác tay cầm trường đao, lưng ưỡn thẳng, ánh mắt sắc bén.
“Ngay tên yêu quái này cũng ra, xem ra lần này xảy ra chuyện lớn rồi.” Nam tử hút thuốc lạnh nhạt nói.
Nam tử cầm trường đao cười lạnh: “Lần trước cả đại gia trường cũng ra tay, đương nhiên là chuyện lớn rồi. Lần này gia chủ Tạ gia bỏ mạng, nếu đại gia trường vẫn không chịu lấy thủ đoạn thật sự của mình ra, e rằng người của Tạ gia sẽ không đáp ứng.”
Lúc này cửa Tinh Lạc Nguyệt Ảnh các từ từ bị đẩy ra. Một người áo đen vóc dáng cao ráo đi từ trong ra ngoài. Nam tử áo đen nghiêng người tránh sang một bên, hơi cúi mình. Nam tử đang hút thuốc cũng không còn vẻ lười biếng, buông tẩu thuốc xuống vuốt cằm.
Gia chủ Tô gia, Tô Mộ Vũ.
Hắn đứng đối diện với nam tử đeo mặt nạ, như đối mặt với cái bóng trong hồ nước. Điểm khác biệt duy nhất là một người đeo mặt nạ, một người không.
“Ngươi đến rồi.” Tô Mộ Vũ nhẹ giọng nói.
“Đúng vậy, ta đến rồi.” Nam tử đeo mặt nạ cười nói: “Gia chủ ba nhà cùng động thủ vẫn không hoàn thành được nhiệm vụ, thật khiến người ta tiếc nuối. Hiện giờ không thể không phái tên ác quỷ ta ra, giúp Tạ Thất Đao đòi mạng.”
Nam tử hút thuốc ánh mắt thoáng hiện vẻ tức giận, giả bộ muốn đứng dậy.”
“Tạ Ngự.” Nam tử cầm trường đao đột nhiên bước tới vài bước, đặt sống đao lên vai hắn: “Đừng để ý tới tên điên này.”
“Tên điên?” Nam tử đeo mặt nạ cười lớn: “Ha ha ha ha, đúng, ta là kẻ điên.”
“Đại gia trường đang đợi ngươi, vào đi.” Tô Mộ Vũ xoay người bước vào trong Tinh Lạc Nguyệt Ảnh các. Nam tử đeo mặt nạ vào theo.
“Vừa rồi ngươi định động thủ à?” Nam tử cầm đao hỏi.
Nam tử tên Tạ Ngự đáp: “Ừ, mặc dù ta là người giữ các của Tinh Lạc Nguyệt Ảnh các, nhưng ta cũng là người của Tạ gia, hắn sỉ nhục gia chủ, đáng chết.”
“Ngươi không phải người xúc động như vậy mới đúng?” Nam tử cầm trường đao lắc đầu nói.
Tạ Ngự kinh ngạc: “Đúng vậy, vừa rồi đột nhiên ta cảm thấy tâm thần rối loạn, không nhịn được muốn xuất quyền. Vừa rồi đột nhiên thấy tức giận, nhưng giờ lại chẳng hiểu gì cả.”
“Là hắn cố ý dẫn ngươi động thủ.” Nam tử cầm trường đao thở dài: “Ngươi nhìn vào mắt hắn phải không?”
Tạ Ngự cả giận: “Đúng là kẻ điên.”
“Chu Ảnh đoàn, Khôi. Đại gia trường thật sự lôi thủ đoạn ra rồi.” Nam tử cầm trường đao lạnh nhạt nói: “Có điều một kẻ điên như vậy có đáng tin cậy không?”
Trong Tinh Lạc Nguyệt Ảnh các, nam tử tên Khôi’ nhìn bóng lưng Tô Mộ Vũ, chậm rãi nói: “Bây giờ ta có ít nhất hai mươi cách có thể giết chết ngươi.”
Tô Mộ Vũ vẫn bước đi không nhanh không chậm, cũng không nói gì.
Khôi cười lạnh một tiếng: “Ngươi từng là Khôi, mọi người đều nói ngươi từng là vua sát thủ của Ám Hà, ta vẫn rất muốn giao thủ với ngươi. Nhưng sát thủ không giao thủ, phân thắng bại là phải rõ sinh tử. Đại gia trường không cho ta ra tay, thế nhưng càng lúc ta càng không nhịn nổi.”
Tô Mộ Vũ vẫn không quay đầu, thậm chí không phát ra âm thanh nào.
Khôi vẫn nói không ngừng: “Hắn luôn nói ta là tên sát thủ lắm lời, ngươi là tên sát thủ câm. Hai đời Khôi nhưng lại có thói quen hoàn toàn bất đồng. Nghe nói năm xưa đại gia trường tiền nhiệm muốn ngươi kế thừa vị trí của hắn, ngươi trả ơn cứu mạng nên nhường chức đại gia trường ra? Nếu ta là ngươi, ta sẽ không làm vậy.”
Cuối cùng Tô Mộ Vũ cũng dừng bước, chậm rãi xoay người, thần sắc không đổi, giọng nói bình tĩnh: “Im miệng.”
“Ngươi tức à?” Giọng nói của Khôi đầy ngạc nhiên và vui mừng, hắn vẫy tay một cái, một thanh đoản kiếm đã xuất hiện trong tay.
Tô Mộ Vũ nhíu mày: “Nơi này là Tinh Lạc Nguyệt Ảnh các.”
“Ta biết, đại gia trường ở đây phải không. Yên tâm, ngay khi ta giết chết ngươi, hắn sẽ ngăn ta lại.” Khôi tung người nhảy tới, cầm đoản kiếm đánh về phía Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ xua tay, hai ngón tay kéo lại, đâm về phía trước, phóng ra một luồng kiếm khí lạnh lẽo. Đoản kiếm của Khôi va chạm với kiếm khí, lập tức ngưng lại. Tô Mộ Vũ nghiêng người lướt tới bên cạnh hắn, ngón tay điểm nhẹ ba cái lên thanh đoản kiếp. Đoản kiếm gãy thành ba khúc, ngón tay Tô Mộ Vũ vung lên, khiến một mảnh kiếm bay tới đâm vào mặt Khôi.
“Tới hay lắm!” Khôi giơ tay nắm lấy mảnh kiếm này, bàn tay hơi dùng sức, mảnh kiếm bị bóp thành bột.
“Khôi, dừng tay. Không được quá đáng với gia chủ Tô gia.” Một giọng nói mang chút uy nghiêm vang lên.
Khôi lập tức lui lại phía sau một bước, khom lưng: “Đại gia trường.”
“Ta biết ngươi muốn thử đao, không cho ngươi đi cùng chấp hành nhiệm vụ lần này nên trong lòng ngươi đang rất bất mãn.” Đại gia trường bước từng bước một về phía hắn.
“Nếu là Khôi, chắc chắn nhiệm vụ lần này không phải tay trắng đi về.” Khôi nói.
“Không, lần này ta không về tay trắng. Lôi môn và Đường môn đã bị thương nặng, hai nhà trở mặt thành thù, hơn nữa còn giết chết Triệu Ngọc Chân, khiến Tiêu Sở Hà trọng thương. Chúng ta làm vậy là đủ rồi.” Đại gia trường chậm rãi nói: “Tuy nhiên vẫn có một số hậu hoạn, cho nên lần này cần ngươi ra tay giúp ta.”
Khôi cúi đầu nói: “Xin nghe lệnh đại gia trường.”
“Điều động tất cả Chu Ảnh, bao gồm cả chính ngươi. Giúp ta giết một người.” Đại gia trường trầm giọng nói.
“Tất cả Chu Ảnh? Một người?” Giọng nói của Khôi đầy kinh ngạc.
“Chẳng phải ngươi luôn muốn thử đao ư, chẳng phải luôn cảm thấy người ta bảo ngươi giết không đủ mạnh à? Lần này chắc chắn ngươi sẽ hài lòng.” Đại gia trường hạ giọng cười nói: “Cô ta tên là Lý Hàn Y, đứng trong Ngũ Đại Kiếm Tiên, tay cầm danh kiếm hạng ba thiên hạ - Thiết Mã Băng Hà.”
“Đa tạ gia trường!” Khôi cao giọng đáp, tiếp đó lại mỉm cười âm trầm. Tiếng cười lạnh lẽo vang vọng trong Tinh Lạc Nguyệt Ảnh các phủ đầy lụa trắng, mang theo cảm giác đáng sợ tới khó tả.