Thanh Châu là cách gọi chung, chính xác phải gọi là Thanh Châu Cửu Thành, lần lượt là: Phúc Trạch, Hà Thụy, Lâm Viễn, Trường Hưng, Kim Tú, Vân Gian, Hưu Ninh, Mục Dã cùng với Bạch Thành. Chín tòa thành này tự mình cai trị, bên trên không có châu phủ mà trực thuộc Thiên Khải. Đơn giản là vì chín tòa thành này đại biểu cho toàn bộ tài sản của Thiên Khải. Chín thành này đều là thành buôn bán, nó bao phủ tới tám phần mười thương nghiệp của Bắc Ly, là trung tâm kinh tế của Bắc Ly.
Còn trong Thanh Châu Cửu thành, Vân Gian thành Mộc gia được coi là thế gia giàu có nhất Thanh Châu. Nhưng rốt cuộc Mộc gia có bao nhiêu tiền, rốt cuộc có phải người nhiều tiền nhất Thanh Châu hay không? Không ai biết. Nhưng hiện nay Mộc gia đã là người cầm lái thương hội Thanh Châu. Bọn họ chính là người giàu có nhất Thanh Châu trên danh nghĩa. Dưới trướng Mộc gia có rất nhiều sản nghiệp, đếm cũng không xuể. Trong đó có cả việc buôn bán dược liệu, hiện nay cũng là nhà buôn dược liệu lớn nhất Bắc Ly.
“Sao thuyền của Thanh Châu Mộc gia lại chạy tới đây?” Đường Liên cau mày: “Đây không phải thành trì lớn gì, đừng nói là Vân Gian Mộc gia, cho dù là bất cứ nhà giàu nào trong Thanh Châu Cửu Thành cũng không muốn tới nơi thế này.”
“Chỉ có một khả năng.” Tiêu Sắt suy nghĩ một lát rồi nói: “Bọn họ định ra biển.”
“Ra biển?” Đường Liên và Lôi Vô Kiệt nhìn nhau.
Trong biển có rất nhiều sản vật quý hiếm, đất liền không thể sánh nổi. Mộc gia là nhà buôn dược liệu lớn nhất Bắc Ly. Bọn họ vận dụng thuyền buôn khổng lồ như vậy chứng tỏ trên biển có được liệu trân quý, giá trị đủ để bọn họ điều động thuyền.” Tiêu Sắt nói.
“Nói vậy, chúng ta có thể đi nhờ thuyền bọn họ?” Lôi Vô Kiệt nhỏ giọng hỏi.
“Để mai xem lại.” Tiêu Sắt cầm một con cua lên nói: “Ăn no đã rồi tính.”
Đường Liên cũng tán thành: “Ăn no đã rồi tính.”
Ngày hôm sau, ba người bước ra khỏi quán trọ Quan Triều. Tiêu Sắt nhỏ giọng nói: “Quán trọ này đặt tên là Quan Triều mà lại cách biển xa như vậy. Quán trọ lại rõ là thấp, chẳng những không thấy được thủy triều còn chẳng nghe thấy tiếng sóng. Đúng là hữu danh vô thực.”
Lôi Vô Kiệt ở bên cạnh cười nhạt: “Tuyết Lạc sơn trang của ngươi hở tung tóe ra, nóc cũng thủng lỗ, bên ngoài tuyết rơi lớn, bên trong tuyết rơi nhỏ. Đúng là danh xứng với thực!”
Đường Liên ở bên cạnh cười nói: “So với Lôi đệ hơn nửa năm trước lần đầu gặp mặt, không chỉ kiếm pháp càng ngày càng lợi hại, công phu miệng lưỡi cũng càng lúc càng tăng tiến.”
“Không biết đã đóng cửa chưa.” Lôi Vô Kiệt nhỏ giọng nói tiếp.
Tiêu Sắt không nói gì, đi ra ngoài trước. Hiện giờ tiết trời đã sang thu lạnh, trong thành nhỏ cạnh biển như vậy, gió lớn lạnh lẽo, càng thêm buốt giá. Thân thể Tiêu Sắt vẫn rất yếu, mặc áo khoác màu đen lớn, mũ trùm kéo thấp, che khuất hơn nửa khuôn mặt. Đường Liên vẫn mặc bộ áo dài màu đen, nhẹ nhàng phong độ, dáng vẻ như con cháu thế gia. Chỉ có Lôi Vô Kiệt một năm bốn mùa lúc nào cũng mặc một chiếc áo mảu hỏa phượng hoàng, để lộ bắp thịt như có như không, trông như đang làm đỏm. Hắn lại nói là vì tu luyện nội công. Ba người như vậy đi trong thành Tiểu Ngư cạnh biển, thu hút không ít ánh mắt. Ba người cứ thế theo Lôi Vô Kiệt từ từ đi tới một chợ cá đầy tiếng rao hàng.
“Đến rồi đây.” Lôi Vô Kiệt cười nói.
“Ngươi tới rồi!” Một giọng nói vui vẻ hô lên, chỉ thấy phía xa trong một gian hàng bán cá, một cô gái da ngăm đen đứng dậy, nhảy tưng tưng vẫy tay với Lôi Vô Kiệt.
“Ánh mắt không tệ.” Tiêu Sắt nhẹ giọng nói.
Đường Liên gật đầu: “Ngươi nói rất đúng.”
“Im đi.” Lôi Vô Kiệt hạ giọng mắng hai người một câu rồi mỉm cười vẫy tay với Trân Châu: “Trân Châu cô nương, ta tới rồi.”
Trân Châu buông cá trong hàng xuống, chạy thẳng tới: “Ngươi thật giữ lời, nói sẽ đến sớm, cuối cùng đến còn sớm hơn hôm qua.”
“Hôm nay ngươi cũng tới chợ bán cá à?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
“Ta bán cá giúp ca ca.” Trân Châu cười nói: “Hôm nay ta giữ lại con cá chấm xanh tốt nhất cho ngươi. Lát nữa ngươi mang về đi, không lấy tiền của ngươi.”
Đường Liên nghe vậy mỉm cười nhìn Tiêu Sắt: “Hôm nay không phải ăn cua nữa rồi.”
Tiêu Sắt kéo mũ trùm xuống nói: “Còn chẳng bằng ăn cua. Ta cược mười lượng bạc, Lôi Vô Kiệt không biết làm cá.”
Khóe miệng Đường Liên nhếch lên: “Nhưng ta biết.”
Trân Châu tò mò quan sát hai người, lại tò mò hỏi: “Lôi Vô Kiệt, đây là hai vị bằng hữu của ngươi à?”
“Đúng, vị này tên là Đường Liên, là sư huynh của ta. Vị này tên là Tiêu Sắt, là...” Lôi Vô Kiệt dừng lại một chút.
“Chủ nợ.” Tiêu Sắt lạnh lùng nói thay hắn.
“Cũng là hảo huynh đệ của ta, tổ tiên của chúng ta kết giao đời đời. Lần này ra ngoài du lịch, muốn ngắm cảnh sắc tuyệt mỹ trong cõi đời này. À đúng rồi.” Lôi Vô Kiệt lấy cái gương bạc trong lòng ra, đưa sang: “Đây là cái gương đã hứa với ngươi hôm qua.”
“Ồ.” Trân Châu hưng phấn nhận đấy: “Cái gương này đẹp quá.”
Tiêu Sắt hừ lạnh một tiếng, khẽ mỉm cười.
“Tiếc là hơi nhỏ.” Trân Châu nhỏ giọng nói thêm.
Chân Tiêu Sắt lập tức mềm nhũn.
“Đợi ta ra biển về sẽ mua cho ngươi một cái lớn.” Lôi Vô Kiệt nói xong quay sang nhìn chiếc thuyền lớn đang đậu gần đó: “Đúng rồi, Trân Châu cô nương, cô có biết lai lịch chiếc thuyền này không?”
Tiêu Sắt quan sát cẩn thận chiếc thuyền rồi nhẹ giọng nói: “Dài bốn mươi bốn trượng, rộng mười tám trượng. Thuyền có bốn tầng, chín cột buồm trên thuyền có thể treo mười hai cánh buồm. Mỏ neo nặng vài ngàn cân, phải có ít nhất hai trăm người mới có thể vận hành chiếc thuyền này. Không sai, là thuyền dài Tuyết Tùng. Lá cờ này đúng là Phượng Hoàng Vu Phi.”
“A, Lôi Vô Kiệt, vị bằng hữu này của ngươi biết nhiều về thuyền thật!” Trân Châu tò mò nhìn Tiêu Sắt.
“Hắn chỉ đọc trong sách thôi, chưa thấy thật bao giờ. Nghe thì khiếp đấy chứ thực chất cũng là con vịt cạn cả thôi.” Lôi Vô Kiệt lập tức phá đám: “Người trên cái thuyền kia xuống chưa?”
“Đã xuống rồi, nói là thuyền buôn từ Thanh Châu tới, có giấy thông hành, muốn vào biển sâu tìm dược liệu. Mấy hôm nay họ vẫn chiêu mộ ngư dân, nói muốn mời tận sáu mươi người. Lần này lên đường phải đi bốn tháng ròng. Ban đầu mọi người cũng không muốn đi, nhưng có người nói trả hai mươi lượng vàng, tương đương với mươi năm thu nhập của một nhà đánh cá bình thường. Hơn nữa còn trả vàng trước rồi lên thuyền sau, mọi người nghe xong đều phát điên cả rồi.” Trân Châu nói: “Cho nên ngươi nhìn xem, trong chợ cá không có thanh niên trai tráng nào cả. Ca ca ta cũng tới bên tuyển người rồi.”
Lôi Vô Kiệt nhìn xung quanh một lượt, quả nhiên không thấy thanh niên trai tráng nào bán cá. Tiêu Sắt khoanh tay trong áo: “Hai mươi lượng vàng, việc này e là không dễ làm.”
“Đúng vậy. Nghe nói tới tận trưa cũng chỉ có hai ba người được chọn, còn lâu mới kiếm đủ sáu mươi người. Nghe nói ngư dân ở các cảng lớn gần đây cũng nghe tin, đều đang tới đây.” Trân Châu nói.
“Chọn người ra sao? Xem bản lĩnh đáp cá à?” Đường Liên hỏi.
“Cái này ta cũng không biết, không thì để ta đi hỏi cho?” Trân Châu hưng phấn nói.
“Được, chuyện thú vị như vậy, đương nhiên chúng ta phải tham gia chứ.” Lôi Vô Kiệt nói.
“Được rồi. Tiểu Thúy, trông hàng giúp ta một lúc nhé, ta đi một lúc rồi về.” Trân Châu quay lại nói với cô bé trong gian hàng rồi tung tăng dẫn ba người về phía chiếc thuyền lớn.
Bốn người đi tới chỗ cầu cảng mà con thuyền đang neo đậu, thấy mọi người quây thành một vòng lớn. Trong vòng là mạnh mẽ một đại hán để trần nửa người trên, cầm một cái gậy dài, đầu gậy có một vòng bạc, đang đi từ từ trong vòng. Bốn người tò mò tiến tới vài bước, lúc này mới phát hiện chỗ mọi người vây quanh đã được chặn bằng ván gỗ. Đại hán kia đứng trong vòng, đối diện với hắn là một con rắn có vệt màu vàng kim.