Hà Khứ Hà Tòng, hai người xoay người xuống ngựa, chắp tay thi lễ với Lôi Thiên Hổ: “Lôi bảo chủ, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Hân hạnh được gặp hai vị, chẳng hay gần đây thân thể của Lý lão gia tử có mạnh khỏe không?” Lôi Thiên Hổ cười nói.
“Lão gia tử vẫn khỏe, nhưng đường xá xa xôi, cuối cùng không thể đích thân tới, mong Lôi bảo chủ chớ trách.” Hà Khứ tiến lên nói.
“Không sao. Lý lão gia tử phái hai vị tới, Lôi mỗ đã hết sức vinh hạnh rồi, mời vào trong ngồi.” Lôi Thiên Hổ nói.
Hà Tòng quan sát xung quanh một hồi, hạ giọng nói: “Sao không thấy tiểu trủng chủ?”
Lôi Thiên Hổ nghe được bèn hỏi: “Tiểu huynh đệ đang tìm ai à?”
Hà Khứ đáp thay em trai: “À, lần trước lão trủng chủ tạm biệt cháu ngoại, rất nhớ mong, thế nhưng...”
Lôi Thiên Ngân ở bên cạnh nghe vậy đầu óc mơ hồ: “Cháu ngoại của Lý lão gia tử... ai vậy?”
Lôi Thiên Hổ biết ẩn tình nghi hoặc: “Vô Kiệt, hắn gặp Lý Tổ Vương lão gia tử rồi à?”
“Đúng vậy, bọn họ bị Ám Hà đuổi giết, đã vào Kiếm Tâm trủng tránh né một chút.” Hà Khứ đáp nhưng không nói chuyện Lôi Vô Kiệt đã kế thừa Tâm kiếm.
“Ám Hà.” Lôi Thiên Hổ cau mày trầm giọng nói: “Vô Kiệt còn chưa về Lôi gia bảo.”
“Chẳng lẽ...” Hà Khứ trong lòng căng thẳng, trầm ngâm nói.
“Hai vị cứ vào trong phòng ngồi trước đã, mấy ngày trước ta đã phái môn hạ đệ tử ra ngoài tìm hắn, tới giờ vẫn chưa có tin tức gì truyền về. Chắc là đi đường chậm trễ, không sao đâu.” Lôi Thiên Hổ nói.
Hai anh Hà Khứ Hà Tòng nhìn nhau, tuy trong lòng vẫn lo lắng nhưng dù trong cũng đang trong buổi tiệc, không tiện nói chuyện này, bèn chắp tay đi vào phòng khách. Đệ tử Lôi môn tiếp khách dẫn bọn họ tới bàn chính, người duy nhất trên chiếc bàn đó là Ôn Lương mỉm cười chào bọn họ: “Chào hai vị thiếu hiệp Kiếm Tâm trủng.”
“Hân hạnh? Chẳng hay vị thiếu hiệp này là?” Hà Khứ đáp lễ nói.
“Tại hạ Ôn Lương, tới từ Lĩnh Nam Lão Tự hào Ôn gia.” Ôn Lương nho nhã lễ phép đáp.
“Ôn gia... Hân hạnh hân hạnh.” Hà Khứ mỉm cười kéo Hà Tòng ngồi đối diện Ôn Lương. Hai người bọn họ lớn lên trong Kiếm Tâm trủng từ nhỏ, không hiểu nhiều đối với chuyện đối nhân xử thế trên giang hồ nhưng cũng nghe qua một số truyền thuyết giang hồ. Bọn họ cũng nhớ được một số điểm quan trọng khi hành tẩu giang hồ, một trong số đó là...
Tuyệt đối đừng ngồi cạnh người Ôn gia!
Ôn Lương gãi đầu một cái: “Miệng thì nói hân hạnh mà hành động thì thành thực quá nhỉ?”
Lôi Thiên Hổ vẫn cung kính đứng ngoài cửa.
Lôi Thiên Ngân nhìn ánh mặt trời chói chang trên đầu, buồn bã nói: “Không đến nữa, e là quá giờ lành mất rồi.”
Trong danh sách khách khứa còn hai phái chưa tới. Đường môn và Tuyết Nguyệt thành.
“Ta thấy rõ ràng là Đường môn không nể mặt Lôi gia bảo, vốn không định tới đây.” Trong phòng khách có người xì xào bàn tán.
“Ta thấy chưa chắc đã đơn giản như vậy, chẳng phải Tuyết Nguyệt thành cũng chưa tới ư? Không khéo là hai bên móc nối với nhau rồi, đại đệ tử Tuyết Nguyệt thành hiện nay xuất thân từ Đường môn, có lẽ Đường môn đã thuyết phục được Tuyết Nguyệt thành, định bài xích Lôi gia bảo.” Có người nói.
“Thế sao người của Ôn gia lại tới?” Bên cạnh có người hỏi hắn.
“Ngươi không xem xem Ôn gia phái ai tới. Ngươi có nghe nói tới người này không?” Người kia kinh thường nói.
Ôn Lương nghe được, quay lại hứng thú nhìn người kia: “Ngươi chưa nghe nói tới ta?”
Người kia bị ánh mắt của Ôn Lương làm cho sợ hết hồn nhưng vẫn ương ngạnh nói: “Chưa từng.”
“Đương nhiên rồi, ta chưa từng đi lại trên giang hồ, làm sao ngươi nghe nói tới ta được.” Ôn Lương cười một tiếng, giơ ống tay áo, một con bò cạp màu đỏ đi lên ngón tay hắn: “Tiêu Hoa, ra nào, để vị huynh đài này làm quen với ta.”
“Tam Vĩ Độc Hạt (bò cạp ba đuôi)!” Có người kinh hãi hét lên.
Tam Vĩ Độc Hạt, một chích mất mạng.
Người kia chỉ tay vào Ôn Lương, cánh tay run rẩy: “Ngươi... ngươi định giết người trong Lôi gia bảo à.”
“Đâu có, Tiểu Hoa của ta rất ngoan, nó sẽ nghe lời ta, ngoan ngoãn đi theo ngươi. Chờ khi ngươi ra khỏi Lôi gia bảo, trở lại nhà mình, chuẩn bị ngủ một giấc thật say, nó sẽ cắn ngươi một cái.” Ôn Lương mỉm cười nhìn người kia: “Sau đó...”
“Có người tới!” Đột nhiên có người hô lên, mọi người vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài, Ôn Lương cũng thu hồi con bò cạp màu đỏ, nhìn ra bên ngoài với vẻ hứng thú.
Chỉ thấy một chiếc xe ngựa dừng lại, người cầm roi là một thiếu niên khoảng mười bốn tuổi. Hắn xuống ngựa, cung kính chờ một bên.
Có người vén màn che xe ngựa, từ trên xe bước xuống, tuổi chừng ba mươi, thân hình cao gầy.
“Đường Hoàng?” Có người nhận ra hắn.
“Người quản lý việc dạy dỗ đệ tử ngoại phòng của Đường môn, Đường Hoàng? Đường môn phái người quan trọng như vậy tới? Ngoại trừ mấy vị lão gia tử ra, hiện giờ trong Đường môn người có địa vị cao nhất chắc chỉ có Đường Hoàng?” Có người kinh ngạc cảm thán.
“Xem ra Đường môn không dám thất lễ với Lôi gia bảo.”
Ai ngờ sau Đường Hoàng lại có hai người xuống.
“Hai người này là...” Có người hỏi.
“Một người là Đường Huyền dùng độc số một tại Đường môn, một người là Đường Thất Sát truyền nhân găng tay Thiên Yết của Đường môn, đều là người người quản lý việc dạy bảo đệ tử ngoại phòng.” Ôn Lương thản nhiên nói: “So với bọn họ, Ôn gia chỉ phái một mình ta, đúng là có hơi thất lễ.”
Ba người kiệt xuất nhất trong đồng lứa của Đường môn cùng hiện thân tại Anh Hùng Yến của Lôi gia bảo. Đối với người vốn là kẻ thù truyền kiếp như họ, đây không khác gì nể mặt bằng trời. Thế nhưng sau khi ba người xuống xe chỉ nghiêng người đứng đó, không hề có ý tiến tới chào hỏi Lôi Thiên Hổ.
“Ồ? Chẳng lẽ trong xe ngựa vẫn còn ai à?” Ôn Lương xoay chén rượu trong tay, trầm ngâm nói.
“Chẳng lẽ có ai trong Đường môn tam lão tới?” Trong đám người có kẻ xì xào bàn tán.
Lôi Thiên Hổ đột nhiên cất bước, đi tới trước xe ngựa, nhưng cũng không chào hỏi đám người Đường Hoàng mà chỉ ngẩng đầu nhìn xe ngựa.
Trong xe có một giọng nói già nua chậm rãi vang lên: “Thiên Hổ, chờ ta hút xong điếu này rồi xuống ngay.”
“Không sao.” Lôi Thiên Hổ cười một tiếng, cứ thế cung kính đứng giữa mặt trời chói chang, đợi hết thời gian hút điếu thốc.
Cuối cùng tấm màn che của xe ngựa cũng được vén lên, một ông lão người mặc áo bào đen, thân hình cao lớn hiện lên trước mắt mọi người.
Giang hồ hiện nay là do Tuyết Nguyệt thành, Vô Song thành chia đôi thiên hạ, Ngũ Đại Kiếm Tiên tung hoàng giang hồ, thiếu niên anh hùng xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Nhưng vẫn có một số người, cho dù là thành chủ Tuyết Nguyệt thành Bách Lý Đông Quân, Cô Kiếm Tiên Lạc Thanh Dương gặp mặt cũng phải cung kính gọi một tiếng tiền bối.
Kiếm Tâm trủng Lý Tổ Vương coi như một người. Ông lão từ trên xe ngựa đi xuống đương nhiên cũng là một người khác.
Đường môn, Đường lão thái gia.
“Thiên Hổ, đợi có lâu không.” Đường lão thái gia mỉm cười đưa tẩu thuốc trong tay cho thiếu niên đánh xe.
“Lão thái gia đích thân tới, có chờ một ngày một đêm cũng không sao.” Lôi Thiên Hổ đáp.
“Được, lễ phép hơn cha ngươi nhiều.” Đường lão thái gia cười một tràng dài, không nhiều lời, trực tiếp đi qua bên cạnh Lôi Thiên Hổ, dẫn ba người Đường Hoàng vào trong phòng.
Lôi Thiên Ngân vội vàng phản ứng lại, hô lớn: “Đường môn, Đường lão thái gia dẫn theo sư phụ ngoại phòng Đường Hoàng, Đường Huyền, Đường Thất Sát tới dự tiệc!”
Mỗi người của Đường môn tới đây đều xứng được báo danh hiệu hoàn chỉnh.
“Đây mới thật là Anh Hùng Yến.” có người cảm thán.