Hai bóng người một trắng một đen lao nhanh trên đường, chính là hòa thượng Vô Tâm và Minh Hầu bị Nộ Kiếm Tiên đuổi giết mấy trăm dặm.
“Ta đường đường là giáo chủ Ma giáo, lại bị một người một kiếm đuổi tới không dám thở mạnh, đúng là mất mặt.” Vô Tâm ngừng lại, rốt cuộc cũng phải thở hổn hển từng hơi một. “Không chạy nữa, chạy hết nổi rồi, chạy hết nổi rồi.”
Minh Hầu đứng lại, cắm thanh đao lớn như cánh cửa trước mặt, cảnh giác nhìn xung quanh.
“Đừng nhìn nữa, Minh Hầu.” Vô Tâm vỗ vai Minh Hầu. “Tên kia là con quái vật, chỉ có hắn tìm thấy chúng ta, chúng ta không tìm thấy hắn đâu.”
“Tiểu tử, giờ mới biết tự hiểu lấy mình à?” Một người cao to mặc áo khoác đen, đội mũ trùm đầu, tay cầm kiếm lớn từ từ bước lên sườn núi, nói rất chậm rãi.
“Kiếm thuật của tiền bối thiên hạ vô song, vãn bối mặc dù là kỳ tài hiếm thấy trên đời nhưng vẫn kém mấy năm tu luyện.” Vô Tâm cố tình than thở.
“Tiểu tử, lại định giở trò gì?” Nhan Chiến Thiên ấn Phá Quân kiếm xuống, trầm giọng nói. Dọc con đường này Nhan Chiến Thiên biết mình đã có vài cơ hội giết chết Vô Tâm và Minh Hầu, nhưng Vô Tâm giảo hoạt khó lường, mỗi lần đều cưỡng ép trốn thoát trong đường tơ kẽ tóc.
Vô Tâm giơ tay, một con bồ câu đậu xuống tay hắn. Hắn mỉm cười: “Bằng hữu của ta nói với ta, sẽ có người tới cứu ta.”
“Ồ? Ai cơ?” Nhan Chiến Thiên ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Trong khi Vô Tâm đang nói, hắn cũng cảm thấy một luồng khí tức đáng sợ đang tới gần bọn họ.
“Có lẽ cũng là một vị Kiếm Tiên.” Vô Tâm nhẹ nhàng hất tay, khiến con bồ câu bay lên, thần sắc đột nhiên thay đổi, bỗng kéo Minh Hầu sang một bên, quát lớn: “Lui!”
Một thanh kiếm xé rách vạt áo của hắn. Người Vô Tâm nói là tới cứu mình không ngờ lại đâm một kiếm về phía hắn. Đôi chân Vô Tâm vận công lực Thần Túc Thông tới mức tận cùng mới khó khăn lắm tránh né được chiêu kiếm này. Nhưng kiếm này không hề dừng lại, ánh đỏ lóe lên, lại có thêm một thanh kiếm đánh về phía Nhan Chiến Thiên.
Nhan Chiến Thiên được gọi là Nộ Kiếm Tiên, kiếm thế vốn bá đạo nổi danh, đương nhiên khinh thường chiêu kiếm đột nhiên xuất hiện này, nâng thanh Phá Quân kiếm dễ dàng chặn lại. Nhưng hắn lại cảm thấy uy thế trên thân kiếm như dời núi lấp bể, chỉ một kiếm đã ép mình lui lại bảy bước.
Kiếm khách dừng lại, Nhan Chiến Thiên lui liền bảy bước, chống kiếm xuống đất, mũ trùm trên đầu đứt thành hai nửa, rơi trên mặt đất, để lộ một gương mặt đầy những vết kiếm.
“Hóa ra dung mạo đáng sợ như vậy, hèn gì ngày nào cũng đội mũ trùm.” Vô Tâm chặc lưỡi lắc đầu: “So sánh ra, vị cô nương này thật có phong thái thiên nhân.”
Một bộ áo trắng, một thanh hàn kiếm, một thanh kiếm đỏ, mái tóc tím yêu dị. Nữ kiếm khách từ trên trời giáng xuống xinh đẹp tới mức khiến người ta thán phục.
“Lý Hàn Y.” Nhan Chiến Thiên kinh hãi thốt lên cái tên này.
Tên tuổi Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên quả thực khiến nhiều người kinh hãi nhưng trong số đó tuyệt đối không có Nhan Chiến Thiên. Chỉ có điều Nhan Chiến Thiên chưa từng thấy Lý Hàn Y như vậy. Trong Ngũ Đại Kiếm Tiên, kiếm pháp của Lý Hàn Y nổi tiếng nhẹ nhàng phiêu dật, nhưng chiêu kiếm vừa rồi tràn ngập thô bạo cương mãnh.
“Tẩu hỏa nhập ma.” Nhan Chiến Thiên nhìn mái tóc tím của Lý Hàn Y, trầm giọng nói.
“Đúng là tẩu hỏa nhập ma.” Vô Tâm kéo Minh Hầu lui lại từng bước một. “Năm xưa Triệu Ngọc Chân tẩu hỏa nhập ma, phải nhờ chưởng giáo tiền nhiệm của núi Thanh Thành Lữ Tố Chân kết hợp với Tửu Tiên - Bách Lý Đông Quân mới ngăn cản được. Nộ Kiếm Tiên tiền bối, nếu ngươi có thể một mình bắt Lý Hàn Y lại, coi như danh hiệu đệ nhất thiên hạ thuộc về ngươi.”
Lý Hàn Y ngẩng đầu, đôi mắt màu tím vừa yêu mị vừa nguy hiểm. Cô vung nhẹ cánh tay, thanh kiếm lạnh lẽo Thiết Mã Băng Hà, thanh kiếm ấm áp Đào Hoa lơ lửng hai bên cô. Cô nhìn Nhan Chiến Thiên chậm rãi nói: “Nhan Chiến Thiên.”
“Lý Hàn Y, sao ngươi lại tới đây? Sao lại biến thành như vậy?” Nhan Chiến Thiên hỏi.
“Tô Xương Hà đang ở đâu?” Ánh mắt Lý Hàn Y đầy vẻ hung ác, kiếm khí trong hai thanh kiếm rục rịch như nước thủy triều.
Nhan Chiến Thiên xiết chặt thanh kiếm Phá Quân trong tay, cau mày: “Tô Xương Hà của Ám Hà? Ngươi tìm hắn làm gì?”
Mái tóc tím của Lý Hàn Y bay phấp phới, sát khí bừng lên trên người: “Ta muốn giết hắn!”
Hai thanh kiếm lập tức bay ra, bắn thẳng tới Nhan Chiến Thiên. Nhan Chiến Thiên hừ lạnh một cái, giơ kiếm lên đỡ, Phá Quân kiếm vẫn chưa rời khỏi vỏ. Mặc dù kiếm thế của Lý Hàn Y rất bá đạo, nhưng hắn vẫn muốn tìm thời cơ thích hợp nhất dùng Nhất Nộ Bạt Kiếm của mình.
“Mấy hôm nay sao vậy? Mới gặp một Kiếm Tiên xong lại gặp một người nữa. Mọi người nóng lòng tập hợp à? Trừ tên Lạc Thanh Dương ra, còn lại gặp gần hết rồi.” Một giọng nói nho nhã đột nhiên vang lên. Vô Tâm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thư sinh trung niên cõng theo rương sách, bộ quần áo màu trắng đã dính đầy bụi đất, dáng vẻ rất chật vật; đang đứng tại đó.
“Thư sinh chết tiệt?” Nhan Chiến Thiên bị hai thanh kiếm của Lý Hàn Y ép cho lui lại nhưng nghe giọng nói kia vẫn cả kinh, nghiêng đầu nhìn sang.
“Đại ma đầu!” Thư sinh cười một tiếng, đáp lời.
“Nho Kiếm Tiên tiền bối?” Vô Tâm nhận ra, bèn hỏi.
“Thiếu chủ Ma giáo cũng tới, gần đây võ lâm trung nguyên thật náo nhiệt.” Nho Kiếm Tiên Tạ Tuyên lập tức nhận ra thân phận của hắn.
“Được rồi, được rồi. Nếu ba vị Kiếm Tiên đã gặp nhau tại đây, vãn bối không quấy rầy nữa. Xin từ biệt tại đây, mong sau này có ngày gặp lại.” Vô Tâm vội vàng mở miệng cáo biệt, kéo Minh Hầu xoay người bỏ chạy.
“Hả, cứ thế mà đi à?” Tạ Tuyên ngây ngốc.
Nhan Chiến Thiên kia hừ lạnh một tiếng mắng: “Sao tên Diệp Đỉnh Chi kia lại sinh ra một đứa con trai không có tiền đồ như vậy!”
“Nhan Chiến Thiên tiền bối có tiền đồ, có giỏi thì ngươi đuổi đi!” Xa xa vang lên tiếng cười đáp lời của Vô Tâm.
“Tiểu tử thối!” Nhan Chiến Thiên tức giận rút thanh kiếm Phá Quân trong tay ra.
Nhất Nộ Bạt Kiếm!
Chỉ trong chớp mắt hai thanh kiếm Thiết Mã Băng Hà và Đào Hoa đã bị đánh bay, Lý Hàn Y nhảy thẳng tới, nắm lấy song kiếm chém thẳng về phía Nhan Chiến Thiên.
Tạ Tuyên vung tay một cái, Vạn Quyển Thư giấu trong rương sách bay ra, ngăn trước mặt Lý Hàn Y.
“Nhan Chiến Thiên, tuy chuyện liên thủ với ngươi rất nhục nhã. Thế nhưng Lý Hàn Y đã nhập ma, nếu đơn đả độc đấu hai chúng ta đều không phải đối thủ của cô ấy. Hiện giờ biên pháp duy nhất là hai người chúng ta hợp lực, áp chế ma tính của cô ấy. Cũng như Lữ Tố Chân và Bách Lý Đông Quân năm xưa.” Tạ Tuyên nói.
“Làm sao làm được?” Nhan Chiến Thiên bị ép tới mức liên tiếp bại lui, tuy không muốn thừa nhận nhưng với sức mình hắn đúng là không địch nổi Lý Hàn Y hiện tại.
“Trên đường đuổi theo cô ấy ta luôn xem sách, tới vừa rồi mới tìm ra.” Tạ Tuyên vừa lấy Vạn Quyển Thư ra giúp Nhan Chiến Thiên ngăn cản thế kiếm của Lý Hàn Y, vừa lấy một quyển sách cổ cũ nát ra. “Trong sách có nói khi tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch nghịch chuyển, khí huyết tăng vọt, công lực cao hơn trước đây tới vài lần. Nhưng chuyện này như uống rượu giải khát, lúc nào cũng có thể bùng nổ mà chết. Phương pháp phá giải là đầu tiên ngắt đứt ý thức, ngừng chân khí lại, rồi...”
“Ta hiểu rồi.” Nhan Chiến Thiên tức tối quát lớn, ngắt đứt Tạ Tuyên đang vội vàng giở sách. “Nói tóm lại chỉ có một câu thôi.”