Minh Đức Đế từ từ tới bên cạnh Tiêu Vũ, lấy cây cung lông vũ từ tay hắn, nhẹ nhàng ước lượng một chút rồi nói: “Nghe nói ngươi bị bệnh, trẫm tới thăm ngươi một chút. Nhưng bị bệnh ba tháng mới khỏe, khỏe rồi là kéo được cây cung hai thạch này cơ à?”
“Chẳng phải bắn trượt ư?” Tiêu Vũ gãi đầu một cái.
“Ờ?” Minh Đức Đế vươn tay phải. Lê Trường Thanh lập tức đưa một mũi tên tới. Minh Đức Đế nhận lấy, lắp vào cung kéo căng, nhắm ngay giữa trán Tiêu Vũ.
“Phụ... phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi.... ba tháng nay nhi thần không bị bệnh, chỉ do phụ hoàng không có mặt...” Tiêu Vũ vội vàng quỳ xuống.
“Trẫm không ở đây, thì sao?” Minh Đức Đế cao giọng nói.
“Phụ hoàng không ở đây, lười vào triều.” Tiêu Vũ cúi đầu đáp.
Minh Đức Đế xoay người, tay khẽ buông ra, mũi tên kia lập tức xé gió bắn ra, xuyên qua tấm bia chính giữa, ghim lên cột nhà đối diện.
“Phụ hoàng bắn tên tuyệt quá!” Tiêu Vũ ở bên cạnh vừa vỗ tay vừa lén đứng dậy.
“Quỳ xuống!” Minh Đức Đế vứt cung sang một bên, gầm lên.
Tiêu Vũ lại lập tức quỳ xuống.
“Nếu không muốn vào triều, vậy đừng có vào triều. Từ nay ngươi ngồi yên trong phòng. Nghe nói Xích Vương của chúng ta rất nổi tiếng trong giới văn nhân tài tử Thiên Khải thành. Ngày mai tại Tàng Thư Lâu, Long Đồ Các đại học sĩ sẽ dẫn mười hai học sĩ tới phủ Xích Vương, không sửa chữa xong ‘Bắc Ly Triêu Lục’ thì đừng có ra ngoài.” Minh Đức Đế cúi đầu nhìn Tiêu Vũ đang quỳ dưới đất.
‘Bắc Ly Triêu Lục’ là sách sử của Bắc Ly, có điều trăm năm trước đã bị tổn hại phân nửa trong chiến loạn. Long Đồ Các sửa soạn lại bộ sách này đã vài chục năm, giờ lại bảo Tiêu Vũ phụ trách chuyện này, không sửa xong thì không được ra khỏi vương phủ? Vậy khác nào chết già trong vương phủ?
“Phụ hoàng... tha mạng!” Tiêu Vũ nức nở cầu xin.
“Nguyệt Ly, chúng ta đi!” Minh Đức Đế xoay người đi khỏi.
Thấy Lan Nguyệt Hầu, Tiêu Vũ vội vàng chạy tới ôm bắp đùi nói: “Hoàng thúc, hoàng thúc, người thay con van nài đi.”
Lan Nguyệt Hầu rút trường đao bên hông ra, lưỡi đao sáng như tuyết. Hắn cắm đao trước mặt Tiêu Vũ, khiến Tiêu Vũ sợ hãi rụt tay về. Lan Nguyệt Hầu cười khẽ: “Cháu nhỏ à, khi ta giám sát quốc sự, ngươi không buồn tới ngày nào, có thể coi là rất không nể mặt. Giờ lại tới chỗ ta nhờ vả, có phải hơi chậm không?”
“Hoàng thúc...” Tiêu Vũ tuyệt vọng nhìn Lan Nguyệt Hầu.
Lan Nguyệt Hầu thu đao vào vỏ, nhanh chóng đi theo.
“Đứa con vô dụng.” Minh Đức Đế cau mày.
“Đúng vậy, quá không ra hồn.” Lan Nguyệt Hầu cười đầy ẩn ý. “Ngay cả hoàng thúc ta cũng muốn thay hoàng huynh đánh hắn một trận.”
Ba người nhanh chóng rời khỏi phủ Xích Vương. Minh Đức Đế đi tới xe ngựa, nhẹ giọng nói: “Nguyệt Ly, ngươi cũng lên xe đi. Ta có chuyện cần nói với ngươi.”
“Hoàng huynh lại có chuyện phiền toái gì cần giao ta làm à?” Lan Nguyệt Hầu cười khổ một cái.
“Không tính là phiền toái.” Minh Đức Đế xua tay một cái: “Lên thì biết.”
Lan Nguyệt Hầu không biết làm sao, chỉ có thể vào xe ngựa theo.
Bên trong xe đốt hương, có cảm giác yên tĩnh an lành. Sau khi vào xe Minh Đức Đế ngồi yên tại chỗ, nhắm mắt dưỡng thần, không vội nói chuyện.
“Hoàng huynh, chúng ta về cung à?” Lan Nguyệt Hầu hỏi.
“Không, tới Khâm Thiên giám, gặp quốc sư.” Minh Đức Đế đáp.
“Quốc sư?” Lan Nguyệt Hầu kinh ngạc, không nói tiếp mà đổi đề tài: “Hoàng huynh vừa bảo có chuyện muốn nói với ta?”
“Ừ.” Minh Đức Đế vẫn nhắm mắt, tay khoanh trong áo, mũi hít một hơi, sau khi ngửi được mùi đàn hương mới chậm rãi nói: “Lần này ta tới Tây Vực nghe được một chuyện.”
“Là chuyện thiếu chủ Ma giáo về nước à?” Lan Nguyệt Hầu suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Chuyện này trước đây Cẩn Tiên đã báo cho ta, ta và quốc sư đã bàn bạc. Dù sao trước đây cũng đã ước định, nếu cứ cưỡng ép giữ lại không cho đi, khả năng Ma giáo lại vén màn tranh đấu sẽ rất lớn. Một đứa trẻ mười bảy tuổi có thể gây nên bao sóng gió cơ chứ. Huống chi...” Minh Đức Đế không nói tiếp.
“Chuyện đóhoàng huynh không cần nói với ta. Ta có nghe cũng coi như chưa từng nghe.” Lan Nguyệt Hầu cười một tiếng.
“Nhưng lần này ta tới Tây Vực còn nghe được một số chi tiết, những điều này Cẩn Tiên không nói với ta.” Minh Đức Đế lại nói.
“Ồ? Có lẽ là tổng quản chưởng hương cảm thấy không cần thiết.” Lan Nguyệt Hầu vẫn thờ ơ.
“Không, rất quan trọng.” Minh Đức Đế mở mắt trầm giọng nói: “Đi chung với thiếu chủ Ma giáo còn có hai thiếu niên. Một người y phục màu đỏ, tên là Lôi Vô Kiệt.”
“Người của Lôi gia bảo?” Lan Nguyệt Hầu kinh ngạc: “Lôi gia bảo cấu kết với ma giáo ư?”
“Không phải cấu kết gì cả, chuyện này tất cả giang hồ đều có liên quan. Chỉ có điều, cái tên này rất quen thuộc với trẫm.” Minh Đức Đế chậm rãi nói: “Lôi Vô Kiệt.”
“Lôi Vô Kiệt?” Lan Nguyệt Hầu cau mày suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Chưa từng nghe nói.”
“Cái tên này là trẫm đặt.” Ánh mắt Minh Đức Đế vẫn nhìn về phía trước như đang hồi tưởng. “Thiên hạ hữu đạo, thế thượng ngũ đao, phổ thiên thịnh thế, tái vô kiệt ngao giả.”
“Khi hắn còn bé, ta từng bế hắn.”
Lan Nguyệt Hầu đột nhiên hiểu ra: “Con trai Lôi tướng quân và Lý thủ hộ?”
“Ừ.” Minh Đức Đế cười một tiếng: “Là đứa trẻ rất thông minh, có điều khi hắn còn rất nhỏ đã bị cha mẹ đưa khỏi Thiên Khải, không ngờ cuối cùng lại về Lôi môn.”
“Người còn lại thì sao?” Lan Nguyệt Hầu bỗng thấy rất hiếu kỳ.
“Một người khác tên là Tiêu Sắt.” Minh Đức Đế trầm ngâm nói.
“Tiêu Sắt? Họ Tiêu?” Lan Nguyệt Hầu suy nghĩ một hồi: “Cái tên này thì đúng là chưa từng nghe rồi.”
“Đây cũng là lần đầu tiên trẫm nghe được.” Minh Đức Đế nói.
“Hả?” Lan Nguyệt Hầu đột nhiên cảm thấy bầu không khí trong xe trở nên nặng nề.”
“Ngươi thay trẫm đi một chuyến. Tuy rằng từ bỏ đã lâu nhưng trong lòng vẫn mang chút mong đợi, đẫu cho cơ hội mong manh nhưng vẫn hy vọng có thể thử đôi chút.” Khi Minh Đức Đế nói ra những lời này giọng nói không mang đầy khí thế quân vương như vừa rồi, ngược lại có vẻ uể oải.
“Thần đệ hiểu.” Lan Nguyệt Hầu gật đầu.
“Đi đi.” Minh Đức Đế nhắm hai mắt lại, vung nhẹ tay.
Lan Nguyệt Hầu đứng dậy định đi, Minh Đức Đế lại lại gọi hắn: “Cho dù gặp được Lôi Vô Kiệt, hay người khác đúng như trẫm mong đợi, đều thay trẫm nói một câu.”
“Trẫm hổ thẹn.”
“Rõ.” Lan Nguyệt Hầu bước ra khỏi xe ngựa, tung người nhảy sang con tuấn mã của mình đang chậm rãi đi theo xe ngựa, bộ y phục vàng kim lóng lánh dưới ánh mặt trời. Hắn vuốt thanh trường đao bên hông cười nói: “Hình như đã lâu rồi không bước vào giang hồ.”
Hắn quay đầu lại, xe ngựa đã đi tới Khâm Thiên giám, quốc sư Tề Thiên Trần tay cầm phát trần đang đứng ngoài cửa nghênh đón thánh giá.
“Đúng là thần tiên, tốc độ đi đường chẳng khác nào cưỡi gió, ngày đi ngàn dặm. Đâu như chúng ta phải vung roi thúc ngựa.” Lan Nguyệt Hầu vẫy cây roi, áo bào phất phới trong làn gió.