Một kiếm khách trông như con nhím đang chậm rãi cưỡi ngựa đi đường. Trên lưng cõng ba thanh kiếm, bên hông mang hai thanh, hai thanh đoản kiếm giấu bên chân. Bảy thanh kiếm này lần lượt là trọng kiếm Vô Vọng, khinh kiếm Biệt Ly, trường kiếm Phượng Hoàng, song kiếm Cú Mang và Kiếp Trần, kiếm ba xích Bàn Nhược và Nhất Mục. Đây là bảy thanh kiếm lão trủng chủ Kiếm Tâm trủng Lý Tổ Vương vừa rèn, tặng cho Lạc Minh Hiên đang nghiên cứu ván cờ Tiên Nhân Lục Bác. Thế nhưng sau khi nhận được kiếm Lạc Minh Hiên lại chẳng hề vui vẻ, chỉ vì trên đường trở về thành hắn có thêm một người đồng hành --
Tư Không Thiên Lạc.
Nếu nói Tuyết Nguyệt thành có ai khiến Lạc Minh Hiên sợ hãi, như vậy chỉ có ba. Một người đương nhiên là sư phụ của hắn, Doãn Lạc Hà. Doãn Lạc Hà là một sư phụ chịu nói lý, nếu Lạc Minh Hiên có gì bất mãn có thể tới tìm cô đánh cược một trận. Chỉ có điều hai người đánh cược bao lần nhưng Lạc Minh Hiên chưa một lần thắng. Một người khác là Đường Liên. Đường Liên thân là đại sư huynh của Tuyết Nguyệt thành, xưa nay luôn thưởng phạt phân minh, mọi việc đều làm việc theo quy củ. So với đại thành chủ Bách Lý Đông Quân khó thấy tung tích, nhị thành chủ Lý Hàn Y chỉ một lòng luyện kiếm, tam thành chủ Tư Không Trường Phong cởi mở ôn hòa; hắn còn giống thành chủ hơn. Lạc Minh Hiên với ai cũng cợt nhả, riêng với Đường Liên là chẳng có cách nào. Người cuối cùng đương nhiên chính là Tư Không Thiên Lạc. Trong tam thành chủ chỉ có Tư Không Trường Phong có một cô con gái, cho nên có thể nói Tư Không Thiên Lạc trưởng thành trong sự yêu thương chiều chuộng của toàn bộ Tuyết Nguyệt thành. Bất luận ba vị thành chủ hay những trưởng lão trong thành, thái độ với cô đều nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa. Cho nên Tư Không Thiên Lạc cũng chậm rãi xưng bá trong Tuyết Nguyệt thành, chỉ thích cầm thương đi khắp nơi đánh người. Trước khi gặp được Tiêu Sắt, đệ tử đồng lứa trong thành đều bị cô đánh bại, đương nhiên bao gồm cả Lạc Minh Hiên.
Lạc Minh Hiên vội vàng truyền tin về Tuyết Nguyệt thành. Lẽ ra phải cố đi càng nhanh càng tốt, thế nhưng Tư Không Thiên Lạc mà hắn phải ‘áp giải’ về lại có vẻ nửa muốn đi nửa không muốn đi. Cô chậm rãi vung vẩy roi ngựa, không giống như đang đi đường mà giống như để giải sầu.
“Sư tỷ, hay là chúng ta đi nhanh hơn đi...” Lạc Minh Hiên nhỏ giọng nói.
Tư Không Thiên Lạc đột nhiên quay đầu, hung hăng trừng mắt với hắn.
“Theo lời sư tỷ, mọi chuyện đều theo lời sư tỷ!” Lạc Minh Hiên lập tức cúi đầu khom lưng.
Tư Không Thiên Lạc quay đầu đi, đá nhẹ vào bụng ngựa, con ngựa mới miễn cưỡng chạy về phía trước vài bước. Tư Không Thiên Lạc lầm bầm: “Minh Hiên, ngươi nói xem quan hệ giữa Diệp Nhược Y và Tiêu Sắt ra sao?”
“Cái này ấy à...” Lạc Minh Hiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy phải xem Tiêu Sắt có thân phận gì. Diệp Nhược Y là con gái đại tướng quân. Tiêu Sắt nói bọn họ gặp nhau tại Thiên Khải. Ta đoán bọn họ gặp mặt trong phủ tướng quân. Nhưng hắn lưu lạc giang hồ như vậy xem ra không phải là con cháu quý tộc ở Thiên Khải, chắc là binh sĩ trong phủ tướng quân gì đó thôi. Cũng có thể là con trai quản gia gì đó cho nên mười mấy năm trước mới gặp Diệp Nhược Y.”
“Binh lính phủ tướng quân? Con trai quản gia?” Tư Không Thiên Lạc ngây ra một chút.
“Ngươi đừng nhìn tên Tiêu Sắt kia luôn ra vẻ quý tộc thanh thoát lạnh lùng, thật ra ta thấy hắn keo kiệt thôi. Chắc chắn là xuất thân từ gia đình nhà nghèo. Cùng là trẻ nhà nghèo phải lo việc nhà từ sớm, Tiêu Sắt tính toán nợ nần rõ như vậy, chắc chắn trước đây rất nghèo!” Lạc Minh Hiên nói như chém đinh chặt sắt nhưng thực chất chỉ đang nói bừa. Hắn thấy Tư Không Thiên Lạc luôn đối nghịch với Tiêu Sắt, chắc chắn rất ghét đối phương, cho nên lúc này vội vàng nói mấy lời chê bai hạ thấp Tiêu Sắt là hợp lý nhất. Nào ngờ đáp lại hắn chỉ là một cái lườm khinh bỉ của Tư Không Thiên Lạc.
“Chắc là thanh mai trúc mã rồi.” Tư Không Thiên Lạc lại tự nói với mình, rồi đột nhiên hỏi một câu: “Vậy ngươi cảm thấy ta với Diệp Nhược Y, ai xinh đẹp hơn.”
Trong đầu Lạc Minh Hiên thầm nghĩ, trả lời câu này có liên quan tới việc mình có thể dẫn Tư Không Thiên Lạc về thành thuận lợi hay không. Hắn cân nhắc một lúc rồi mới trả lời: “Diệp cô nương thân thể yếu ớt, tự có một vẻ đẹp bệnh tật. Vẻ đẹp này được các thế hệ người đọc sách tôn sùng. Nhưng chúng ta là con em giang hồ, không thích cái đó mà thích...”
“Cái gì?” Tư Không Thiên Lạc lạnh lùng nói.
“Cái này...” Lạc Minh Hiên không biết nên nói tiếp thích cái gì, chẳng lẽ lại bảo thích con cọp cái dã man tàn bạo như ngươi? Hắn càng nghĩ càng lo lắng, từng hạt mồ hôi lớn như hạt đậu đổ xuống. Cuối cùng hắn vỗ đùi, cao giọng nói: “Dù sao thì sư tỷ đẹp là được rồi! Diệp Nhược Y là vẻ đẹp thế tục, sư tỷ là vẻ đẹp giang hồ. Rất... rất đặc biệt!”
“Đi!” Rốt cuộc Tư Không Thiên Lạc không buồn để ý tới hắn nữa, vung roi quay đầu ngựa chạy về.
“Thiên Lạc sư tỷ!” Lạc Minh Hiên muốn đuổi theo nhưng Tư Không Thiên Lạc xuất một thương ép hắn lui lại. Hắn vội vàng lên ngựa, cuối cùng sau một hồi đứng yên tại chỗ cân nhắc, cảm thấy nhiệm vụ báo tin trên người mình quan trọng hơn một chút, bèn thở dài vung mạnh roi ngựa, tiếp tục chạy theo hướng về Tuyết Nguyệt thành. Đại sư huynh ơi, không phải ta không muốn nghe lời sư huynh, nhưng sư huynh cho ta hai mệnh lệnh, ta chỉ có thể giải quyết mệnh lệnh quan trọng hơn trước đã!
“Sao người ta thì là vẻ đẹp của phái nữ, ta lại là vẻ đẹp của giang hồ? Ai mà thích vẻ đẹp của giang hồ cơ chứ!” Tư Không Thiên Lạc tức giận không thôi, thúc ngựa phóng nhanh tới. Cô không hề có địch ý với Diệp Nhược Y, thậm chí trước kia còn rất thích vị khách ôn hòa này. Cô cũng không để ý tới chuyện Diệp Nhược Y và Tiêu Sắt quen nhau từ trước, nhưng hai người gặp nhau ở Tuyết Nguyệt thành đã vài lần nhưng không nhận nhau, chắc chắn trong chuyện này còn ẩn tình gì đó.
Tư Không Thiên Lạc có nghĩ thế nào cũng không thông, cô cũng nhận ra chuyện này có liên quan tới việc Tiêu Sắt làm trước khi mở Tuyết Lạc sơn trang. Quãng thời gian đó cứ như trống rỗng, chỉ nghe mang máng hắn nói mình từng ở Thiên Khải thành. Cô đang suy nghĩ, đột nhiên thấy xa xa xuất hiện một bộ áo xanh quen thuộc, trong lòng không khỏi vui mừng. Thế nhưng nhìn kỹ lại thấy rất kỳ quái, đám người Lôi Vô Kiệt hoàn toàn không rõ tăm hơi, chỉ có bộ áo xanh đó nằm dưới tán cây, không hề nhúc nhích.
“Tiêu Sắt!” Tư Không Thiên Lạc gọi lớn một tiếng nhưng không ai đáp lại. Cô đi tới vài bước, thấy trên chiếc áo xanh kia dính không ít máu. Tư Không Thiên Lạc kinh hãi, nhảy từ trên ngựa xuống, cầm Ngân Nguyệt thương chạy thẳng tới bên cạnh, lúc này mới thấy rõ. Trong lòng cô không khỏi kinh hãi, chỉ thấy Tiêu Sắt toàn thân đẫm máu, quần áo rách rưới, nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.
“Tiêu Sắt, Tiêu Sắt! Ngươi sao vậy!” Tư Không Thiên Lạc vội vàng cúi người, giơ tay thăm dò hơi thở của Tiêu Sắt, vẫn còn thở. Cô bình tĩnh hơn, hỏi: “Sao chỉ có mình ngươi, những người khác đâu?”
Tiêu Sắt nghe tiếng, tay co quắp một cái, sau đó mở mắt đầy khó nhọc, hơi thở mong manh: “Chúng ta bị Ám Hà mai phục, những người khác... những người khác chết cả rồi!”