Trong gian nhà của quán trà là một cây đào. Giờ đang là tháng sáu, hoa đào đã rụng hết từ lâu, trên cây là từng quả đào lớn mọng nước. Đạo sĩ áo tím lười biếng đi trong sân, giơ tay hái một quả đào to xuống ngửi một cái rồi mỉm cười: “Năm xưa mãi vẫn không được ăn đào, không ngờ lại được ăn ở đây.”
Gương mặt của đạo sĩ trắng trẻo tuấn tú, bên hông dắt một thanh kiếm gỗ đào, đạo bào màu tím đón gió phấp phới, dáng vẻ tiên phong đạo cốt tới khó tả. Có người vốn định vào sân, sau khi thấy đạo sĩ đều cảm thấy mặc cảm đến khó tả, đứng ở đằng xa nhìn đạo sĩ xì xào bàn tán.
“Bây giờ nhìn lại mới thấy có chút dáng vẻ của Đạo Kiếm Tiên trong truyền thuyết.” Tạ Tuyên đứng trong gian phòng, mở cửa sổ nhìn về phía Triệu Ngọc Chân trong vườn, mỉm cười yếu ớt.
Sắc mặt quốc sư Tề Thiên Trần vẫn rất trầm ổn, nhìn Triệu Ngọc Chân hơi cau mày.
“Mà sao quốc sư lại rời khỏi Thiên Khải? Mọi người đều biết Triệu Ngọc Chân đã ba mươi năm không xuống khỏi núi Thanh Thành, ta lại biết quốc sư chắc cũng đã ba mươi năm không ra khỏi thành Thiên Khải.” Tạ Tuyên đột nhiên hỏi.
“Ta có một ước định với cố nhân.” Tề Thiên Trần đáp.
“Cố nhân? Ai?” Tạ Tuyên không hiểu.
“Chưởng giáo tiền nhiệm của núi Thanh Thành, Lữ Tố Chân.” Tề Thiên Trần chậm rãi nói.
Tạ Tuyên khôi phục tinh thần, gật đầu một cái: “Vậy hôm nay có tính là hoàn thành ước định không?”
Tạ Tuyên vẫy nhẹ phất trần, chỉ lắc đầu, không trả lời.
Trong vườn, Triệu Ngọc Chân cắn mạnh quả đào, nước quả chảy ra, hắn thỏa mãn ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Ngọt quá.” Sau đó lại hạ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không biết nếu năm đó ăn được đào thật, liệu có ngọt như vậy không?” Triệu Ngọc Chân phất tay một cái, thanh kiếm gỗ tên là Đào Hoa bay ra, lượn một vòng quanh cây đào. Mấy chục quả đào rơi lia lịa, ngón tay Triệu Ngọc Chân búng nhẹ, một luồng chân khí màu tím tản ra, đánh từng quả đào lớn ra ngoài, rơi xuống chỗ những người nghỉ chân bên ngoài khoảng sân này.
Có đứa trẻ bắt được quả đào, kinh ngạc hô: “Thần tiên thúc thúc!”
Còn có người thấy vậy cho là tiên nhân giáng thế, kích động tới mức quỳ sụp xuống đất.
Tạ Tuyên và Tề Thiên Trần mỗi người đều nhận được một quả đào. Tạ Tuyên cầm lấy đưa lên mũi ngửi một cái, sau đó cắn một miếng lớn. Tề Thiên Trần nhìn quả đào trong tay, vẫn trầm tư không nói gì.
“Quốc sư đang nghĩ gì vậy?” Tạ Tuyên hỏi.
“Đang nghĩ cây khô làm sao gặp xuân, xuân đi thu tới thế nào.” Tề Thiên Trần buồn bã nói.
Triệu Ngọc Chân ăn xong quả đào, thu hồi thanh Đào Hoa kiếm, đột nhiên đi tới bên cây đào, đưa tay nắm lấy thân cây. Chỉ thấy toàn bộ cây đào thay đổi với tốc độ mắt thường thấy được. Lá cây vốn xanh ngắt đột nhiên khô héo, lần lượt rơi xuống đất, cuối cùng toàn bộ cây đào hóa thành trơ trụi như giữa trời đông giá rét. Chỉ có điều, trong lúc mọi người kinh ngạc, cây đào lại mọc ra lá cây mới xanh biếc. Trên lá cây đó lại từ từ tỏa ra từng đóa hoa, hoa lại dần nở, hóa thành từng đóa anh đào rực rỡ dưới ánh ban mai.
“Cây héo gặp xuân đâm chồi lại, đâu ai hai lần tuổi thiếu niên.” Triệu Ngọc Chân nhẹ giọng ngâm nga, ánh mắt đầy hồi tưởng: “Lần đầu tiên ta chứng kiến hoa đào nở, vẫn còn là một thiếu niên.” Hắn xoay người nhìn về phía gian phòng.
Tạ Tuyên cũng nghiêng đầu nhìn theo, chỉ thấy Lý Hàn Y vốn đang nằm trên giường điều dưỡng đã tỉnh lại. Nhưng cô không còn vẻ hung dữ như vừa rồi, ánh mắt đầy ôn nhu. Cô cúi đầu, cũng nhìn Triệu Ngọc Chân.
Hơn mười năm chờ đợi, như chỉ trong chớp mắt, khoảnh khắc đã nở hoa.
“Tiểu tiên nữ.” Triệu Ngọc Chân nhẹ nhàng giơ tay, ngón tay của hắn phất lên, cánh hoa đào ngưng tụ trong tay hắn, cuối cùng từ từ biến thành hình một bộ quần áo: “Ta làm một bộ áo cưới độc nhất vô nhị cho nàng.”
“Làm vợ ta nhé.” Triệu Ngọc Chân cúi đầu, ngượng ngùng mà nho nhã.
Lý Hàn Y nhẹ nhàng nhảy lên, từ cửa sổ gian phòng nhảy xuống.
Thật sự nhảy xuống, không dùng chút khinh công nào, vì cô muốn Triệu Ngọc Chân đỡ lấy mình.
Triệu Ngọc Chân mỉm cười, phất nhẹ cánh tay, từng cánh hoa đào tản ra, bay lên không, đỡ lấy Lý Hàn Y, hạ cô xuống đất. Cánh hoa đào bay lượn xung quanh cô, hóa thành một bộ áo cưới bằng hoa thật sự.
“Đẹp quá.” Triệu Ngọc Chân cười nói.
“Vì gặp chàng, cho nên mới đẹp.” Lý Hàn Y nhẹ nhàng đáp.
Tạ Tuyên trong gian phòng nghe vậy cũng thầm kinh ngạc,hắn và Lý Hàn Y coi như quen biết đã mười năm, nhưng có nằm mơ cũng không ngờ những lời này lại được thốt lên từ miệng cô. Hắn kinh ngạc nhìn người mà mình cho là đạo sĩ thối to mồm khoác loác, không khỏi cảm thán: “Hóa ra đạo sĩ này không lừa ta...”
Triệu Ngọc Chân nhẹ nhàng khoác tay Lý Hàn Y, dẫn nàng tới bên cây hoa đào, đột nhiên quỳ xuống trước tán cây.
“Mọi người nói kết hôn phải quỳ lạy cao đường. Cả đời ta chưa từng gặp cha mẹ, là sư phụ nuôi ta lớn lên. Sư phụ chôn ở núi Thanh Thành, ở phía đông.”
“Cha mẹ ta chôn tại Kiếm Tâm nhai ở Kiếm Trủng, cũng ở phía đông.” Lý Hàn Y nói.
Hai người nhẹ nhàng cúi đầu quỳ lạy.
“Biết thế xuống núi từ mấy năm trước rồi, cuộc đời ta chưa bao giờ có cảm giác sung sướng như giờ khắc này.”Triệu Ngọc Chân quay sang nhìn Lý Hàn Y, mỉm cười ôn nhu.
Lý Hàn Y lại thầm kinh hãi, vì cánh tay Triệu Ngọc Chân đang nắm lấy mình bỗng mất đi sức lực.
Mọi người đứng ngoài xem vốn đang ngây ngẩn trước cảnh tượng tuyệt thế này, nhưng giữa đám người bỗng vang lên tiếng hét kinh hãi.
Chỉ thấy cây hoa đào vốn đang hoa lá sum suê đột nhiên khô héo, toàn bộ thân cây mất sạch sinh khí, chỉ còn những cánh hoa đào vẫn nhẹ nhàng bay lượn quanh Lý Hàn Y.
Tạ Tuyên kinh ngạc nhìn Tề Thiên Trần, Tề Thiên Trần lại như sớm dự đoán được, khẽ thở dài.
Triệu Ngọc Chân xuất một kiếm nhập Thần Du, giết Đường môn tam lão, đánh lui Tô Xương Hà. Thế nhưng lực cắn trả của chiêu kiếm tuyệt thế đó còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng, hơn nữa khi ép Lê Hoa Châm còn dùng cạn Đại Long Tượng Lực cuối cùng. Khi Tề Thiên Trần thấy Triệu Ngọc Chân, hắn đã là đèn cạn dầu, chỉ còn lại một thân xác trống không. Năm xưa Tề Thiên Trần từng đáp ứng với Lữ Tố Chân sẽ có một ngày tới giúp Triệu Ngọc Chân độ kiếp, cho nên lần này hắn rời Thiên Khải thành, đáng tiếc, cuối cùng vẫn muộn một bước.
“Vô Lượng kiếp trong số mệnh, không thể phá.” Tề Thiên Trần nhẹ nhàng lắc đầu.
Triệu Ngọc Chân vẫn cười với Lý Hàn Y, chỉ có điều nụ cười đã mang chút mệt mỏi: “Đắc đạo thành tiên thì đã sao, cuộc đời này sống không uổng phí.”
“Triệu Ngọc Chân, chàng sao vậy!” Lý Hàn Y đỡ Triệu Ngọc Chân gần như ngã lăn trên mặt đất.
Triệu Ngọc Chân giơ tay vuốt nhẹ gò má Lý Hàn Y: “Tiểu tiên nữ, ta sắp chết rồi.”
“Nhưng trước khi chết, nàng đã thành vợ ta.”
“Cuộc đời này, nàng không được lấy người khác nữa đấy.”
“Đào hoa liêm ngoại khai y cục, liêm trung nhân bỉ hoa đào tú. Tiểu tiên nữ, ta rất vui vì cuộc đời này có thể gặp được nàng.”
“Tạm biệt.”
Hoa đào tàn lụi, gió tây thổi tới.
Lý Hàn Y ôm lấy Triệu Ngọc Chân đang từ từ nhắm hai mắt lại, gầm lên với trời: “Không!”
Thiên lôi đột nhiên giáng xuống, đánh thẳng lên Lý Hàn Y.
Mái tóc xanh của cô lập tức hóa thành màu tím, một thanh Đào Hoa kiếm, một thanh Thiết Mã Băng Hà, tiếng kiếm ngâm không ngừng.
Thi thể Triệu Ngọc Chân trong lòng Lý Hàn Y hóa thành tro bụi. Cô ngửa đầu, ánh mắt hiện lên sắc tím. Tạ Tuyên thầm kinh hãi, nhìn sang Tề Thiên Trần cũng đang lộ vẻ kinh ngạc như vậy, xác định đáp án trong lòng lẫn nhau.