Mọi người vây quanh Diệp Nhược Y hai mặt nhìn nhau. Lôi Vô Kiệt nắm lấy bả vai Đường Liên la lớn: “Đại sư huynh, chẳng phải các ngươi cùng về Đường môn à? Chẳng phải ngươi nói sư phụ ngươi có cách chữa cho cô ấy à? Sao giờ lại thành như vậy?”
Đường Liên lắc đầu, tránh né đề tài này: “Nói ra thì dài lắm, giờ mau nghĩ cách chữa cho Diệp cô nương đã rồi tính. Tiêu Sắt, Bồng Lai đan của ngươi có tác dụng không?”
“Vô dụng.” Tiêu Sắt cau mày, đáp rất đơn giản.
“Vô dụng?” Lôi Vô Kiệt kinh hãi: “Sao lại vô dụng.”
“Bồng Lai đan có thể giúp giữ mạng của cô ấy nhất thời, nhưng tâm mạch của cô ấy đã bị tổn thương như vậy, y thuật không thể cứu nổi. Cô ấy chống đỡ được tới giờ là nhờ một luồng chân khí giữ mạng.” Tiêu Sắt đưa tay bắt mạch Diệp Nhược Y, thần sắc kinh ngạc: “Luồng chân khí này...”
“Ra sao?” Đường Liên hỏi.
“Như ánh sáng của băng nguyên, trong âm hàn mang theo chút ấm áp.” Tiêu Sắt suy nghĩ một chút rồi nói.
Lôi Vô Kiệt vội vàng la lên: “Tiêu Sắt, giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn tâm tư lấy ví dụ!”
“Các ngươi cũng biết người đó.” Đường Liên nói.
“Ai?” Tiêu Sắt ngạc nhiên.
“Hòa thượng Vô Tâm.” Đường Liên chậm rãi đáp.
Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt đều kinh ngạc nhìn nhau: “Hắn về rồi à?”
“Đúng vậy, hơn nữa công lực còn lợi hại hơn trước. Nếu ta đoán không sai, ít nhất đã bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh.” Đường Liên nói.
Lôi Vô Kiệt vừa bước vào Tự Tại Địa Cảnh, thấy hơi thất bại, lại hỏi: “Thế sao hắn không đi theo? Nếu có hắn có thể cứu mạng Diệp cô nương rồi!”
Đường Liên nhớ lại vị kiếm khách mặc áo đen, có vẻ lo lắng nói: “Chúng ta gặp một kiếm khách kỳ quái, người mặc áo khoác màu đen, đội nón lá, cầm một thanh kiếm lớn tới khác thường. Vô Tâm tạm thời kiềm chế hắn nên ta mới có thể mang Diệp Nhược Y đi trước được.”
Mọi người bị giọng nói của hắn làm cho kinh ngạc, Tư Không Thiên Lạc lên tiếng hỏi đầu tiên: “Tiêu Sắt, ngươi biết hắn à?”
“Ta không biết hắn.” Tiêu Sắt dừng một chút, nhưng câu sau hắn nói hoàn toàn không liên quan tới câu trước. “Nhưng ta chắc chắn sẽ giết chết hắn.” Nói xong hắn quay lại, cúi người nhìn Diệp Nhược Y, nhẹ nhàng thở dài.
Lôi Vô Kiệt khôi phục tinh thần: “Tiêu Sắt, ngươi than thở nỗi gì, mau nghĩ cách đi.”
Tư Không Thiên Lạc nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng bước tới: “Tiêu Sắt, ngươi lại vận dụng trận Lưu Chuyển kia à? Ngươi sẽ chết đấy!”
“Không đâu. Lần này ta mượn chân khí của Lôi Vô Kiệt, Lôi Vô Kiệt luyện Kiếm Tâm quyết của Kiếm Trủng, ta sẽ dùng kiếm tâm bù đắp cho tâm mạch không trọn vẹn!” Tiêu Sắt nắm chặt lấy tay Lôi Vô Kiệt, một tay khác nhẹ nhàng đặt lên ngực Diệp Nhược Y.
“Tiêu Sắt, ngươi để tay vào đâu thế!” Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc cùng hét lên.
“Im đi!” Gương mặt Tiêu Sắt biến sắc, hai người lập tức im lặng, Lôi Vô Kiệt chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể lập tức như thủy triều trút ra ngoài, chảy về phía lòng bàn tay Tiêu Sắt. Gương mặt Tiêu Sắt đỏ lên, thân thể lập tức bành trướng. Hắn ngộ được trận Lưu Chuyển trong quyển sách không tên mà Nho Kiếm Tiên tặng cho, có thể khiến nội lực vận chuyển mà không chạm tới ẩn mạch. Giờ phút này hắn định mượn Kiếm Tâm quyết của Lôi Vô Kiệt ngăn chặn thương thế của Diệp Nhược Y. Trước đây Vô Tâm cũng từng dùng võ công tương tự, trên một con sông lớn chữa cho Lôi Vô Kiệt bị Tử Y Hầu đánh bị thương.
Chỉ thấy Diệp Nhược Y vẫn luôn nhắm mắt ngủ say đột nhiên rên lên một tiếng.
“Có tác dụng rồi! Có tác dụng rồi!” Lôi Vô Kiệt vui vẻ nói.
Sắc mặt Tiêu Sắt vẫn tím bầm, nhìn Diệp Nhược Y, cánh tay run rẩy.
Trong lòng Đường Liên thầm kinh hãi nói: “Không tốt. Xem dáng vẻ Tiêu Sắt hình như bản thân không gánh được chân khí Kiếm Tâm quyết của Lôi Vô Kiệt. Cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì kinh mạch cũng đứt lìa từng khúc mà chết.
Tiêu Sắt cắn răng, đột nhiên xuất chưởng đẩy Lôi Vô Kiệt ra. Hắn nâng tay trái, chân khí màu đỏ sậm trong tay đột nhiên ngưng kết thành hình một thanh trường kiếm. Tiêu Sắt giơ cao thanh trường kiếm bằng chân khí đó lên, đột nhiên ấn xuống, cắm toàn bộ thanh kiếm vào trong ngực Diệp Nhược Y.
Diệp Nhược Y chợt mở mắt, gầm lên một tiếng, hất tung mọi người xung quanh ra ngoài. Trước ngực cô lấp lánh ánh sáng đỏ, đôi mắt đầy đau đớn.
“Tiêu Sắt, sao lại như vậy?” Lôi Vô Kiệt kinh hãi nói.
Tiêu Sắt cắn răng nhìn Diệp Nhược Y: “Ta biết rất đau đớn, nhưng nếu là cô chắc chắn không vấn đề!”
Ánh mắt Diệp Nhược Y từ từ bình tĩnh lại, ánh sáng đỏ trước ngực dần ảm đạm. Cô nhìn Tiêu Sắt, ánh mắt mang vẻ xa cách lâu ngày mới gặp lại: “Mãi vẫn không có thời gian nói với ngươi một câu. Lâu rồi không gặp.”
Tiêu Sắt gật đầu một cái, đi tới,đẩy nhẹ lên người Diệp Nhược Y. Diệp Nhược Y ngã thẳng về phía sau, nằm xuống giường, nhắm hai mắt lại.
“Sao rồi?” Lôi Vô Kiệt vội vàng tới hỏi.
“Không sao, cô ấy ngủ thôi.” Tiêu Sắt đáp.
“Chiêu vừa rồi của ngươi thật thần kỳ. Quả thật là... vô cùng kỳ diệu! Bệnh của Diệp cô nương được chữa rồi à?” Lôi Vô Kiệt nhìn Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt lắc đầu: “Giam chính của Khâm Thiên giám còn chẳng thể chữa khỏi bệnh này, làm sao ta chữa được đây. Chỉ tạm thời áp chế thương thế của cô ấy mà thôi.”
“Tiêu Sắt.” Rốt cuộc Tư Không Thiên Lạc không nhịn nổi nữa mở miệng hỏi ra nghi vấn trong lòng mình: “Ngươi và Diệp cô nương quen nhau từ trước à?”
Tiêu Sắt từ từ đi ra ngoài, không nói gì.
“Dường như ngươi hiểu rất rõ về bệnh tình của cô ấy, hơn nữa nếu vừa rồi ta không nghe lầm, cô ấy nói...” Tư Không Thiên Lạc do dự một hồi rồi vẫn nói ra: “Đã lâu không gặp?”
Lôi Vô Kiệt cũng phản ứng lại, nhìn Tiêu Sắt với vẻ khó hiểu.
Chỉ mình Đường Liên thần sắc mập mờ không rõ, nhìn Tiêu Sắt đầy ẩn ý.
“Đúng vậy, chúng ta quen nhau từ nhỏ.” Tiêu Sắt ngửa đầu lên nhìn bầu trời, nhẹ giọng nói.
Mười năm trước, thành Thiên Khải, phủ tướng quân. Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt. Thiếu niên quần áo trắng toát nhanh nhẹn tuấn tú đi lang thang trong phủ, gặp một cô bé ngồi trên xe lăn. Đôi mắt của cô bé trống rỗng, ngồi trong sân nhìn về phương xa, miệng nhỏ giọng ngâm nga một bài đồng dao không biết tên. Thiếu niên thấy cô bé bèn dừng bước, từ từ đi tới trước mặt cô, giơ tay ra nói: “Đến đây nào, đứng lên.”
Cô bé ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên, đôi mắt thiếu niên trong trẻo mà sáng ngời.
“Ta biết rất đau đớn, nhưng nếu là cô chắc chắn không vấn đề!” Thiếu niên mỉm cười nói với cô, nụ cười vô cùng ấm áp ôn hòa.
Khoảnh khắc đó con ngươi vô thần của cô gái bắt đầu có ánh sáng. Khoảnh khắc đó cô bé nắm lấy tay thiếu niên, cũng bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới của mình.
Năm đó, Tiêu Sùng chín tuổi, Diệp Nhược Y bảy tuổi.