Larkin mở cửa phòng hắn, hy vọng về một thời gian nghỉ ngơi, thanh bình và tĩnh lặng, nhưng thay vì sự yên bình thiêng liêng, hắn bị tấn công bởi một âm thanh không thể chịu đựng nổi.
Isaac, người hầu riêng của hắn, chăm chỉ làm việc và không nghe tiếng cửa mở. Làm sao ông ta có thể nghe được thứ gì khác với tiếng gầm rú của cái máy hút bụi chết tiệt đó cơ chứ? Larkin đóng sầm cửa; ông ta nghe được thứ đó.
Ông ta ngẩng đầu lên và tắt máy hút bụi. “Thưa ngài Larkin. Tôi không nghĩ ngài về sớm như thế.”
“Tất nhiên rồi.” Larkin nói khi hắn bước vào trong phòng.
Isaac ở tầm tuổi của Larkin, nhưng ông ta có vẻ già hơn cả chục tuổi. Ông ta quá gầy gò, mái tóc ông ta bạc trắng thay vì màu xám thanh lịch, và ông ta có những nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt và quanh miệng. Gương mặt ông ta ghi khắc những năm tháng nhọc nhằn của công việc người hầu. Đôi vai ông gập xuống và đôi tay biến dạng vì chứng viêm khớp. Vậy mà bây giờ, Larkin lại là người ở trong sự đau đớn, là người đang chết dần. Công bằng ở đâu cơ chứ?
Nhưng nếu hắn phải chết, hắn chắc chắn sẽ không để cho hắn chết một mình. Giống như mọi người khác trên chiếc tàu khốn kiếp này, Isaac cũng phải chết, ông ta chỉ chưa biết điều đó. Suy nghĩ như thế về người lao công làm cho hắn cảm thấy tốt hơn, thậm chí cơn đau đầu của hắn có vẻ dịu bớt.
“Lấy cho tôi vài viên aspirine và một ly nước.” Hắn nói, bước ngang qua phòng đến ghế sofa và rón rén ngồi xuống. Mọi sự chuyển động, mọi cơn đau nguyên vẹn, nhưng hắn không để cho nỗi đau đớn lộ ra xa hơn căn phòng này. “Tôi bị chứng đau đầu.” Hắn nói êm ái khi Isaac khuất bên trong phòng ngủ để tìm aspirine từ bộ Dopp của Larkin trong tủ. Xuyên qua cánh cửa mở, Larkin lưu ý chiếc giường gọn gàng ngăn nắp và nhận ra rằng công việc chán phèo của Isaac gần như đã hoàn tất. Tạ ơn Chúa.
(Dopp kit : Túi bằng da, giả da hoặc vải đựng đồ vệ sinh của nam khi đi du lịch, thường bao gồm : chất khử mùi, dao cạo, kem cạo râu, lược, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, nước hoa, thuốc... Thuật ngữ này có từ đầu thế kỷ 20, phổ biến vào thế chiến II khi binh lính được cấp Dopp kit. Và ngày nay thường được dùng như một món quà cho thiếu niên khi 18t.- Theo Wikipedia)
Isaac đã làm như ông được chỉ thị, như thường lệ, nhanh chóng mang đến hai viên aspirine và một chai nước.
“Ngài có muốn một chiếc ly và một ít đá không, thưa ngài Larkin?”
“Không, như vậy được rồi.” hai viên aspirine sẽ không thể làm giảm bớt cơn đau của hắn, nhưng hắn không muốn đánh thức sự ngờ vực của Isaac về tình trạng sức khỏe của hắn – mặc dù không chắc Isaac sẽ được cảnh báo, dù cho Larkin có yêu cầu cả lọ thuốc đi chăng nữa. Isaac không được thông minh cho lắm.
Sau khi nuốt aspirine, Larkin gắt gỏng, “Trở lại sau đó để hoàn tất công việc của ông.” Hắn không cần đưa lý do hoặc tạo ra một cái cớ. Isaac đơn giản tuân theo chỉ thị, như thường lệ. Ông ta lặng lẽ rời khỏi, mang cái máy hút bụi khốn kiếp đó theo cùng.
Khi đã ở một mình, Larkin đi đến bộ Dopp của hắn, chộp lấy một nắm aspirin, hắn dồn hết vào miệng, nuốt xuống với những ngụm dài từ chai nước. Vào thời khắc này, có điều gì là quan trọng nữa đâu nếu như hắn kết liễu cuộc đời cùng một khối u? Đôi khi aspirin cũng đủ khiến cho cơn đau tan biến, và hắn cần điều đó bây giờ. Hắn chỉ cần vài phút khốn kiếp không đau đớn.
Chứng ung thư đã tàn phá hắn.
Tiếng gõ trên cánh cửa phòng của hắn đâm xuyên qua hắn giống như một lưỡi dao vào thái dương. Nếu Isaac quay lại, nếu Isaac trở về dù biết Larkin muốn ở một mình… Ông ta sẽ không thể còn sống mà nhìn thấy bom nổ được nữa.
Nhưng đó là Dean Mills. Larkin để cho Dean vào trong phòng, và nhẹ nhàng đóng cửa lại. Một tiếng đóng sầm sẽ làm dịu bớt đi một ít tâm trạng cáu kỉnh của hắn, nhưng âm thanh… hắn không thể chịu được tiếng ồn.
Dean nói, “Thưa ngài, đôi người có vài thắc mắc về việc trốn thoát sau khi…”
“Chúng ta không thảo luận về việc này.” Larkin gay gắt nói. “Mọi thứ đã được sắp xếp.”
“Nhưng…”
“Anh cho rằng tôi có thể bỏ qua khả năng nào hay sao?” Hắn ngắt lời.
“Không, thưa ngài.” Dean đáp, vẫn giữ điềm tĩnh như thường lệ.
Larkin không bao giờ bỏ qua bất kỳ khả năng nào.
Hắn cần sự giúp đỡ trong việc tiến hành kế hoạch của hắn, và bởi lẽ không người nào hắn đòi hỏi cho việc giúp hắn tự sát, hắn phải bịa đặt lý do cho sự hiện diện của họ và việc họ đang làm. Một nhóm nhân viên bảo an, những người đã giúp hắn mang bom lên tàu và lắp đặt chúng, đã nghĩ rằng sẽ có một vụ cướp trên biển khơi, trong hành trình quay lại San Diego. Họ tin rằng họ sẽ cướp bóc những người giàu có này tất cả nữ trang và tiền mặt rồi trốn thoát. Chỉ riêng nữ trang và tiền mặt không thể tạo nên một vụ trộm cắp đáng để bõ công như vậy, nhưng cộng thêm vào những tác phẩm nghệ thuật được tin rằng sẽ đem bán đấu giá, tất cả cộng dồn lại sẽ lên đến hàng triệu.
Một triệu chẳng đáng gì nhưng vẫn đủ để cám dỗ vài kẻ khờ dại.
Larkin quả quyết với họ rằng, hắn đã quan tâm đến tất cả các chi tiết. Họ sẽ lấy thuyền cứu hộ, rồi được đón bởi một chiếc thuyền lớn hơn sẽ đưa tất cả bọn họ đến Nam Mỹ. Ngay khi họ rời khỏi, bom sẽ được kích nổ, vì vậy sẽ không ai còn sống rời khỏi để nhận dạng kẻ cướp.
Kế hoạch đầy những lỗ hổng, nhưng điều đó không quan trọng, vì bomb sẽ được kích nổ trước vụ cướp dự kiến , không phải sau đó. Cho đến lúc này, hắn đã đối phó với bất kỳ câu hỏi nào mà hắn không thể trả lời được với sự quả quyết thoải mái hoặc tức tối và hắn vẫn đặt sự việc dưới sự kiểm soát. Những thằng ngốc này là ai mà tra vấn hắn? Cho đến lúc này, sức cám dỗ của món tiền thưởng lớn vẫn làm cho tất cả bọn chúng thỏa mãn.
Có chín quả bomb, tất cả được lắp đặt cẩn thận để đưa con tàu và tất cả hành khách của nó chìm sâu vào lòng đại dương. Khi đến thời điểm, những kẻ cướp dự kiến sẽ tháo chốt những trái bom. Một cặp trong họ, bao gồm Dean, nghĩ rằng họ có những nút điều khiển cho những trái bomb đó, nhưng thực ra, chỉ Larkin mới có những nút bấm thật sự. Hắn sẽ chọn lựa khoảnh khắc chính xác cho cái chết của riêng mình… và cái chết của quá nhiều những kẻ ngốc giàu có, những kẻ hoặc được thừa kế tiền bạc, hoặc, giống như con chồn cái Redwine, trúng giải sổ số khốn kiếp. Những kẻ khờ dại ngu ngốc. Không ai trong số họ phải tự kiếm ra tiền, phải làm việc cật lực như hắn. Họ không xứng đáng có chúng. Họ không xứng đáng để được sống.
…
Sau tất cả những rắc rối mà Jenner đã gây ra cho anh tại bữa trưa, Cael không nghĩ đến hai lần về việc khóa cô vào ghế chiều hôm đó, và cô cũng không yêu cầu anh đừng làm. Cô đã biết nhiều hơn. Cô vẫn có vẻ rất hài lòng với bản thân, khi anh khôi phục và cài đặt những thiết bị của anh để anh có thể nắm bắt bất kỳ dữ liệu điện tử nào từ phòng của Larkin trong lúc anh và Jenner ở trên khoang, đi loanh quanh và ăn trưa với những người bạn mới.
“Yoga ư, cái mông của tôi ấy.” Anh làu bàu dưới hơi thở.
“Gì cơ?” Cô hỏi ngọt ngào. “Em không nghe rõ.”
Anh không đáp, nhưng ngồi xuống bên những thiết bị của anh. Larkin ở trên khoang một khoảng thời gian, nên không có nhiều công việc cần đuổi kịp. Cael quan sát người hầu phòng riêng của Larkin dọn dẹp, sắp đặt gường ngủ, hút bụi. Những thứ gây náo động. Rồi Larkin đến.
Sự trao đổi giữa Larkin và người hầu của hắn là nói chuyện, ở mức độ cá nhân. Nói chung, Larkin là một kẻ đầu phân… Một kẻ đầu phân đang nạp phân bằng aspirin. Cael đã lưu ý hắn thường nâng niu đầu của hắn khi hắn ở một mình. Hắn bị bệnh chăng? Hay chỉ là chứng nhức đầu?
Rồi Dean Mills đến, và điều đó làm cho Cael hứng thú hơn. Trốn thoát? Frank Larkin có cái quái quỷ gì ‘trong tay’? Trừ ‘của quý’ của hắn, dĩ nhiên rồi. Larkin đã lập kế hoạch biến mất sau cuộc gặp gỡ ở Hilo chăng?
Cael tháo tai nghe, khôi phục lại đường dây điện thoại trong phòng từ cặp đựng tài liệu khóa chặt của anh, và tái kết nối nó giống như mỗi lần anh gọi phục vụ phòng. Anh quay số, và với giọng nói điềm tĩnh, yêu cầu thêm dầu gội đầu, vào lúc thuận tiện của người hầu phòng.
“Điều gì sắp xảy ra hay sao?” Jenner hỏi khi anh tháo dây và một lần nữa khóa chúng vào trong cặp tài liệu.
“Không có gì.” Anh đáp.
“Thật không, trông anh có vẻ đang lo lắng về điều gì đó.”
Anh phớt lờ cô và đi vào phòng khách, ngay khi Bridget gõ cửa, và cô ấy vào liền sau tiếng gõ cửa đó. Cô mang đến vài chai dầu gội nhỏ trên tay.
“Tôi nghĩ Larkin che dấu thứ gì đó ngoài cuộc gặp ở Hilo.” Anh nói với giọng thấp. Jenner càng biết ít chừng nào càng tốt.
“Chẳng hạn như?” Bridget đi vào khu vực phòng ngủ và Cael theo sau. Cô ấy quay sang bên trái, vào phòng tắm và đặt những lọ dầu gội xuống. Anh liếc nhìn Jenner, người đang ngồi trên ghế bị khóa lại và bực bội, xương sống vươn thẳng, biểu lộ vẻ hiếu kỳ công khai. Bridget ra khỏi phòng tắm và nhìn Cael, thắc mắc về sự yên lặng của anh. Anh hất đầu ra hiệu về phía Jenner, và một ánh thấu hiểu lóe lên trong mắt Bridget.
Jenner cũng nhận ra điều đó, và cô không thích một chút nào. “Tôi đã lún sâu vào việc này giống như hai người. Cô tranh luận khi Cael và Bridget quay lại phòng khách. “Sâu hơn ấy chứ.” Cô nói đuổi theo họ. “Và tôi còn không có đến một lựa chọn về nó.”
Bridget cười toe toét và Cael khẽ nhắm mắt lại. Anh bước xa khỏi cánh cửa và hạ thấp giọng xuống hơn nữa. Nói sự thật cho cô biết ư? Điều đó giống như tin tưởng vào một cậu nhóc vị thành niên lái xe ngang qua đất nước ngay sau ngày lấy được bằng lái. “Để Sanchez tiếp tục chú ý Dean Mills và bất kỳ người nào khác trong đội mà hắn gặp gỡ thường xuyên.”
“Anh đã nghe được điều gì?” Bridget hỏi.
“Phản bội tổ quốc không phải là thỏa thuận duy nhất mà Larkin sẽ thực hiện.” Anh nói cho cô điều anh đã nghe về sự “trốn thoát” và mọi điều khác Larkin đã nói. Khi anh kết thúc, anh nghe một tiếng đập mạnh, một âm thanh vỡ vụn, rồi một tiếng đập mạnh khác. Anh đông cứng. Nhất định không. Cô sẽ không. Ôi, quỷ thật, anh cố lừa phỉnh ai đây? Dĩ nhiên cô sẽ.
Anh quay đầu và cô ở đó, vụng về di chuyển và kéo lê chiếc ghế nặng nề theo cùng, đi qua ô cửa giữa hai phòng.
“Tôi đã thấy biểu hiện trên nét mặt anh.” Cô nói, ngồi xuống chiếc ghế cứ như thể sự sắp xếp của nó là hoàn toàn bình thường. “Đừng mong tôi ở yên trong bóng tối trong khi anh tập hợp quân đội.” Cô nheo mắt vào anh. “Tôi có cần phải lo lắng về điều gì đó hoặc ai đó ngoài anh không? Điều đó tệ như thế nào?” Nhìn từ anh qua Bridget và trở lại lần nữa, cô thêm, “Tôi chưa thấy thứ vũ khí nào từ các vị, và tôi nghĩ nếu các vị có chúng, tôi phải có. Anh có cần trợ giúp không?”
“Tôi không cần sự giúp đỡ của em.” Anh nhấn mạnh, “Và tôi không cần vũ khí.” Mặc dù, chết tiệt, anh ao ước có một cái ngay lúc này.
Cô khịt mũi. Phải, anh đã dọa dẫm cô, chắc chắn rồi. “Vậy hãy nói cho tôi biết, nếu tôi thoát khỏi sự kiểm soát, anh sẽ giết tôi với một cái kẹp giấy sao?”
Điều đó hoàn toàn có thể, nhưng anh không nghĩ cô cần phải biết điều đó. “Tôi tiến hành với những gì có sẵn khi tôi cần phải làm.”
Bridget cố nén cười, và trong nỗ lực làm chệch hướng cuộc tranh luận, cô nói nhẹ nhàng, “Bất cứ điều gì đều có thể. Samson* đã giết chết cả ngàn người bằng xương hàm của một gã ngốc.”
(*Samson : Một chiến binh huyền thoại trong kinh thánh cựu ước được Thiên Chúa ban cho sức mạnh vô địch. Bí mật nằm ở râu và tóc của ông. Khi ông tiết lộ bí mật này cho người vợ yêu và cũng là gián điệp do kẻ thù sắp đặt, Dalilah đã cắt râu và tóc của ông khi ông đang ngủ. Mất sức mạnh, ông bị bắt, bị đâm mù mắt và bị hành hạ, chế nhạo tại đền thờ Dagon. Tại đây ông cầu xin Chúa ban cho ông sức mạnh lần cuối cùng, ông xô đẩy các trụ cột và phá sập đền thờ, chôn vùi bản thân và kẻ thù.)
“Quả là một trùng hợp ngẫu nhiên.” Jenner la lên, rồi giật mạnh đầu cô về hướng của Cael. “Chúng ta có thể dùng của anh ấy.”
Mắt của Bridget gần như lồi ra ngoài trong cuộc vật lộn kềm giữ tiếng cười. “Tôi đã hứa giữ cho những người đàn ông của chúng tôi được an toàn.” Cô nói, điều đó còn nhiều hơn cách cô nên nói trước mặt Jenner, và gần như lao khỏi bản lề cửa trong sự gấp rút của cô để thoát ra khỏi phòng trước khi cô không thể kìm nén được nữa.
Cael chùi một bàn tay qua mặt anh, che dấu vẻ mặt của riêng anh. Anh phải cười, hoặc phải giết cô. Cô nghĩ anh đã lo lắng sao? Larkin đã bán những thứ bảo mật cho Bắc Triều Tiên, có thứ gì đó khác nữa ngoài thứ đã tiến hành, và trong lúc ấy, anh phải thỏa thuận với cô. Tại sao anh phải lo lắng?
Anh thật sự không thích ý tưởng rằng Jenner có thể đọc được biểu hiện của anh quá dễ dàng đến mức cô chỉ nhìn vào anh và ngay lập tức nhận ra thứ gì đó không đúng. Đâu có vẻ gì như thể anh đang chạy loanh quanh trong nỗi hoảng loạn; anh đã lo lắng, nhưng trong tầm kiểm soát. Phần lớn người ta cho rằng anh có gương mặt không biểu cảm của dân chơi bài xì phé. Thật không may, cô không phải là phần lớn người ta.
“Em không có vai trò gì trong việc này.” Cuối cùng anh nói, “Vì vậy đừng đòi hỏi. Tôi sẽ nói với em mọi điều em cần biết.”
“Không đâu, anh chỉ nói với tôi mảnh nhỏ xíu nào anh nghĩ tôi cần biết, điều đang diễn ra cho đến lúc này là không có gì hết.”
Cô không còn sợ anh nữa, anh nhận ra, và nếu như cô chưa từng có ý nghĩ không mong muốn thì giờ đã có. Cô đã lo lắng cho bạn cô, nhưng nỗi sợ hãi đã biến mất. Đó là một vấn đề, vì lẽ chỉ có nỗi sợ hãi mới thật sự giữ được cô trong giới hạn. Anh không cho rằng anh thật sự có thể đe dọa cô với sự tổn hại về thể xác, ít nhất cũng không thật sự đủ để làm cô tin vào điều đó, bởi vì anh phải đi xa hơn anh mong muốn để làm được điều gì giống như thế - ít ra là với cô. Nhưng anh đã không giữ chìa khóa cho sự hợp tác của cô.
Anh nói mát, “Thêm một từ nữa, và em sẽ không được nói chuyện với Syd hôm nay.”
Cô đã biết anh đủ rõ để nhận ra anh không lừa gạt, và cô giữ môi cô đóng chặt.