Dường như là càng nói tới những vấn đề có liên quan với mình thì Ôn Nhu lại càng bình tĩnh:
- Tôi hiểu được lời nói của cậu, tôi chỉ không hiểu là tại sao cậu lại gộp tôi vào cùng những người phụ nữ cậu thích mà thôi.
- Điều này, tôi không phải là đã nói rồi sao? Tôi thích tất cả của cô, nhưng tôi thích nhất là đôi chân của cô.
- Thích như vậy, giống như là rất rẻ mạt ấy nhỉ.
- Ấy, này, bác sĩ, kỳ thực loại thích này nó cũng chỉ là ấn tượng thiện cảm đầu tiên mà thôi, cô hẳn phải hiểu rõ điều này hơn tôi đúng không? Hơn nữa, điều này cũng chưa hẳn là như cái kiểu thích giữa nam và nữ, cô cũng không cần phải căng thẳng như vậy.
Ôn Nhu đột nhiên nắm lấy cái tay trộm cắp của Thường Nhạc đang sờ lên bắp chân của mình, bắt lấy cái tay này cáu giận nói:
- Như thế này thì sao có thể không căng thẳng? Bất kể nói như thế nào đều có thể thấy được rằng cậu chẳng có ý tốt đẹp gì.
Thường Nhạc cười khan hai tiếng:
- Ha ha, bác sĩ, cô hãy tin tưởng tôi, đây quả thực là ngoài ý muốn. Không, phải nói đây là bệnh nghề nghiệp mới đúng, giống tôi đã nói từ trước, tôi có một vài thói quen xấu như vậy, có đôi khi không thể khống chế được chính mình.
Ôn Nhu có chút dở khóc dở cười, cố ý cất tiếng nói lạnh lùng:
- Xem ra bệnh của cậu cũng không nhẹ đâu, Thường…tiên sinh!
- Ha ha, điều này thực cũng không thể trách tôi, nói đi cũng phải nói lại, điều này có là gì? Bác sĩ, là cô bảo tôi nghĩ sao nói vậy, có đúng thế không? Cô hãy đặt mình vào hoàn cảnh của tôi mà suy nghĩ một chút xem, khi nói đến chuyện thích cô, thật tình tôi không nhịn được làm ra một chút ngôn ngữ tay chân như thế, thật sự là khó kìm lòng nổi.
Thường Nhạc lộ ra vẻ mặt ủy khuất không tự chủ được nói:
- Tôi cũng rất bất đắc dĩ, dựa theo phong cách hành sự bình thường, sẽ không thẳng thắn như vậy… Hơn nữa, vừa rồi tôi cũng không tán tỉnh cô, cô cũng không cần phải căng thẳng như vậy, không phải sao?
- Nếu tay của cậu có thể an phận một chút, tôi đương nhiên sẽ không căng thẳng, nhưng…
- Được rồi, được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ hết sức khống chế, như vậy được chưa?
- Cho tới bây giờ, tôi đã phát hiện ra một nguyên nhân gây bệnh cho cậu, đó là rất khó làm cho người khác tin tưởng cậu. Hoặc là đôi khi cậu cũng không khống chế nổi chính mình, đây có thể coi như là chứng tổng hợp KX4.
- Ừ…
Thường Nhạc nhíu mày trầm tư một lát, cái mũi ngửi mùi thơm đến mê người trên cơ thể của Ôn Nhu truyền đến, không ngừng được nói:
- Rất có lý, rất có lý…Tuy nhiên xin cho hỏi cái chứng bệnh tổng hợp KX4 ấy là gì vậy?
- Cái này hơi khó giải thích, có thể nói đại khái là chứng cảm xúc dao động, chứng uất ức và chứng lo âu tổng hợp lại với nhau.
Thường Nhạc trợn trừng mắt:
- Có nghiêm trọng như vậy không? Không phải nói nam giới thời mãn kinh mới có bệnh này sao?
- Bây giờ còn chưa chẩn đoán chính xác, sao cậu phải căng thẳng? Nói không chừng do cậu trưởng thành quá sớm nên mới mắc bệnh này.
- Hả hả, hình như cô chưa căng thẳng mà tôi đã căng thẳng rồi. Bác sĩ, căn cứ tinh thần chăm sóc người bị thương, không bằng hãy để cho cô căng thẳng đi?
Vừa nói tay Thường Nhạc lại nhẹ nhàng vuốt ve lên ngực Ôn Nhu lại còn rất vô sỉ xoa nắn mấy lần.
Ôn Nhu nhăn mày nổi lên đôi mi thanh tú, lại một lần nữa lôi bàn tay của Thường Nhạc ra, thở mạnh ra một hơi nói:
- Đứng đắn một chút, tất cả chúng ta đều không cần căng thẳng. Bây giờ, trở lại chủ đề lúc ban đầu, tiếp tục nói đi, cậu tự nhận mình là người có chỗ biến thái, cũng chính là cậu có những chỗ đặc biệt không giống người thường như tôi nói …Cậu từ từ nói, tôi nghe.
- Ồ, Được! Nhưng những chỗ đặc biệt của tôi có rất nhiều, cô có thể tiếp nhận không? Hoặc là nói, cô có tin tưởng vào lời nói của tôi hay không?
Ôn Nhu lộ ra nụ cười chuyên nghiệp:
- Nhìn những biểu hiện trước mắt của cậu, cậu được cho là thành thực, cho nên tôi lựa chọn tin tưởng cậu. Bác sĩ tin tưởng bệnh nhân của mình cũng là chuyện không có gì đáng trách. Về phần có thể tiếp nhận sở trường đặc biệt của cậu hay không, còn chờ cậu nói xong mới có thể có kết luận chính xác.
Thường Nhạc hít thở sâu một hơi, mãn nguyện thay đổi tư thế nằm, cảm nhận cặp đùi của Ôn Nhu mềm mại co giãn với bộ dạng sẵn sàng chấp nhận bất cứ giá nào nói:
- Được rồi, tôi hiện tại vẫn duy trì quan hệ mờ ám với ít nhất mười cô gái, điều này có tính là biến thái hay không?
- Có một chút, tuy nhiên có thể lý giải, trên thế giới, đàn ông giống anh có rất nhiều.
- Bác sĩ, cô nói như thế tôi có thể yên tâm rồi, ban đầu tôi vốn có một chút áy náy như, thi thoảng còn có chút mâu thuẫn. Nếu mỗi người phụ nữ trên thế giới này đều giống như bác sĩ Ôn, khéo hiểu lòng người như vậy, thì thật là tốt biết bao.
- Cảm ơn lời khích lệ của cậu, mời tiếp tục.
- Nếu tôi nói là tôi đá bóng có chút biến thái, người trong đội thanh niên quốc gia tôi đều không để vào mắt, cô tin không?
- Tôi tin.
- Nếu tôi nói tôi chơi bóng rổ cũng rất biến thái, bạn cùng lứa tuổi bình thường đều không phải là đối thủ của tôi, cô tin hay không?
Ôn Nhu cúi đầu liếc mắt nhìn kỹ Thường Nhạc một cái, nói:
- Tôi tin.
- Nếu tôi nói tôi đánh bi-a cũng hơi biến thái, tuyển thủ cấp quốc gia cũng chưa chắc đánh thắng được tôi, cô tin không? Nguồn tại http://Trà Truyện
- Tôi cũng tin!
Ôn Nhu nói xong hít sâu một hơi.
- Nếu tôi nói tôi đánh gôn cực kỳ giỏi, tôi thường xuyên trình diễn đánh một gậy mà vào lỗ ngay, cô tin hay không?
Ôn Nhu giơ hai tay lên ấn ấn vào bộ ngực của mình, lúc này mới nói:
- Tôi tin.
- Nếu tôi nói tôi lái xe rất biến thái, bất kể là xe thể thao hay là xe máy tôi đều đạt tiêu chuẩn cấp thế giới, cô tin hay không?
- Tôi vẫn còn tin.
Đồng tử của Ôn Nhu đang dần dần co lại.
- Nếu tôi nói tôi đánh nhau rất cừ, một trăm tám mươi đại hán không thể động vào được thân thể của tôi, cô tin không?
Ôn Nhu nhìn nhìn thân hình hơi có chút gầy yếu của Thường Nhạc, chần chờ nói:
- Tôi không chắc lắm.
- Ôi!
Thường Nhạc thở ra một hơi thật dài, lại nói:
- Còn nữa, gần đây tôi thường hay nằm mơ, mơ thấy mình có bộ phận nào đó dài 50 km, thường xuyên dùng bộ phận này để khủng bố tập kích, có một lần rõ ràng còn dùng thứ này làm công cụ kết nối với người ngoài hành tinh.
- Bộ phận gì thế?
- Là bộ phận đó…
- Rốt cuộc là bộ phận gì?
- Chính là bộ phận đó mà.
- Bộ phận đó rốt cuộc là bộ phận nào à?
- Dù sao cũng chính là bộ phận đó.
Ôn Nhu khuất phục, bất đắc dĩ nói:
- Bây giờ tôi lại phát hiện cậu có một căn bệnh nữa, không cần nghĩ nhiều, cậu nói tiếp đi.
Thường Nhạc đột nhiên lộ ra vẻ mặt đùa dai, có vẻ gian tà cười nói:
- Nếu tôi nói, những lời tôi vừa nói đều là lừa cô, cô tin không?
- Cậu…
Ôn Nhu hiện tại chỉ có một ý tưởng, đó chính là làm thịt thằng nhóc này.
- Bác sĩ, đừng như vậy, tinh thần chuyên nghiệp một chút được không? Tôi hay nói đùa, nhưng những lời tôi vừa mới nói đều là sự thật.
Ôn Nhu dùng một loại ánh mắt rất cổ quái nhìn nhìn Thường Nhạc, giọng điệu dần dần bình tĩnh trở lại:
- Được rồi, mời cậu tiếp tục.
- Bác sĩ, nếu tôi nói hôm nay tôi tới đây khám bệnh là thứ yếu, tôi chỉ muốn tìm cô để hoàn toàn thả lỏng tâm cơ nói chuyện phiếm cô có tin không?
- Tôi tin, tôi cũng đã nhìn ra. Tuy nhiên tôi sẽ không trách cậu, một số ít người bệnh thật ra họ cũng không có bệnh tâm lý gì, chỉ là bởi vì thân phận của bọn họ phải đối mặt với nhiều áp lực, rất nhiều điều không thể nói với người khác, kể cả những người thân thiết nhất. Cho nên bọn họ chọn cách tìm bác sĩ tâm lý tín nhiệm để nói, sau khi nói xong sẽ rất thoải mái. Giảm bớt áp lực tâm lý, những chuyện như thế này cũng là chuyện rất bình thường ở đây.
- Ha ha, quả nhiên là bác sĩ tâm lý, nói chuyện phiếm với cô thật sự rất khiến người khác rất vui vẻ.
Ôn Nhu nhìn đồng hồ đeo tay hỏi:
- Thường tiên sinh, vậy cậu đã nói xong chưa?
-Ấy, cũng tạm ổn.
- Vậy có cần tôi giám định, tâm lý biến thái của cậu là như thế nào không?
- Đương nhiên, đương nhiên cần, đây cũng là một nguyên nhân chủ yếu nữa mà tôi đến đây. Tốt nhất cô làm ra một văn bản, chứng minh tôi không có tâm lý biến thái, ha ha.
- Thường tiên sinh, dưới tình huống chưa chẩn đoán chính xác, tôi không thể viết xác nhận chẩn đoán bệnh chứng được.
- Điều đó có thể ngầm hiểu là tôi còn phải tiếp tục điều trị?
- Thường tiên sinh, cậu rất thông minh.
- Bác sĩ Ôn, xin cho phép tôi mạo muội hỏi một câu, cái gọi là tiếp tục trị liệu này, có phải là một trong các thủ đoạn mà các cô quen dùng để mời chào khách hàng? Nếu tôi làm một thẻ VIP, thì có tiếp tục trị liệu hay không đều không sao cả. Như vậy tôi nghĩ có phải là cô muốn kiếm cớ để tiếp tục gặp tôi hay không?
Một bên ngón tay của Ôn Nhu hơi run rẩy, cô giật mình hỏi:
- Taị sao cậu lại nghĩ như vậy?
- Hôm nay tôi đều nói thật với cô, bây giờ tôi nói thêm một câu rất thật nữa. Bởi vì trước đây tôi theo đuổi các cô gái tôi cũng thường xuyên dùng chiêu vừa rồi của cô. Cho nên, cô vừa rồi khiến tôi cảm thấy rất thân thiết, một loại ảo giác giống như mối tình đầu ấy, ha ha.
Mặt Ôn Nhu hơi đỏ lên, một tay để ở gần cổ Thường Nhạc giật giật, nhìn qua giống như là muốn hung hăng bóp cho Thường Nhạc một cái.
Cũng may một câu nói của Thường Nhạc đã phá vỡ đi không khí trầm mặc:
- Bác sĩ, chúng ta tiếp tục đi vào chủ đề chính nha.
- Được! Mời cậu tiếp tục.
- Nếu tôi nói tôi có bản lĩnh đã gặp qua là không thể quên, đã nhìn qua thì đều nhớ kỹ, cô có tin hay không?
- Tôi tin.
Ôn Nhu hạ quyết tâm, phải hiểu thật rõ toàn diện con quái vật này.
- Nhưng, đôi khi tôi lai quên đi một số chuyện mà người bình thường không thể quên, chính là loại thần kinh tương đối lớn, tỷ như đi ra ngoài mà quên không đi tất hoặc là đôi khi mặc ngược cả quần áo, cô có tin không?
Ôn Nhu lộ ra một ý hiểu tươi cười, nói:
- Tôi tin, trên phương diện tâm lý học, loại này là rất bình thường, anh còn chưa được tính là mất trí nhớ.
- Ầy, còn nữa, kỳ thực những điều tinh thông khác thì không tính, nhưng tôi tinh thông ít nhất năm loại nhạc khí, điều này làm cho tôi rất không giống người bình thường, làm sao bây giờ?
Ôn Nhu quăng đến một ánh mắt chất vấn, hỏi:
- Ở đây có một chút nghi vấn cần anh giải thích một chút, như lời anh nói, "tinh thông" rốt cuộc là như thế nào. Tỷ như anh chơi đàn ghi-ta xuất sắc? Hay là chỉ trình độ của anh vô cùng cao siêu, đã đạt đến tiêu chuẩn cấp đại sư?
Thường Nhạc trừng mắt nhìn, chậm rãi nói:
- Là tới cấp đại sư hay không thì tôi không biết, tuy nhiên trong đất nước này cái gọi là danh gia tôi còn không để vào mắt, bằng lương tâm tôi, tôi có thể nói, tôi cảm thấy được trình độ bọn họ còn không bằng tôi.
-Chuyện này.
Ôn Nhu mở to đôi mắt đẹp, tuy rằng cô không phải là nhạc sĩ gì, nhưng trong ấn tượng của mình, tinh thông được đến năm loại nhạc khí, đại sư cấp thế giới cũng chưa có đến vài người.
Thường Nhạc ngước mắt nhìn Ôn Nhu cười hỏi:
- Cô không tin.
- Đúng vậy, tôi thật sự không tin tưởng lắm.
- Ồ, Điều này rất đơn giản.
Thường Nhạc nằm không nhúc nhích, tay sờ soạng, lấy ra một chiếc kèn ác-mô-ni-ca ở trên bàn công tác của Ôn Nhu, trên mặt lộ ra một nụ cười bất cần đời.