Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 63: Địa Bàn Của Tao Phải Nghe Tao

--Hoàng tiên sinh không tin chúng tôi sao?

Lưu Mãnh lạnh lùng liếc Hoàng Phiêu Nhiên một cái, lỗ mũi hừ ra hai luồng khí lạnh, nhìn vẻ mặt buồn bực của Hoàng Phiêu Nhiên, ngạo nghễ nói:

-Kẻ hèn mọn này được cho là cấp bậc C-1, đáp án này Hoàng tiên sinh có vừa lòng không?

Hoàng Dật Nhiên như con gà mổ thóc vội vàng gật đầu, sợ đắc tội loại cao nhân này, trong lòng lại ân cần thăm hỏi phụ nữ cả nhà tên này mấy trăm lần.

Giống như có chút kính sợ Hứa Quy Lâm, Lưu Mãnh lại bổ sung một câu:

-Về phần Hứa tiền bối, vậy thì càng sâu không lường được rồi, ít nhất cũng là C-3 trở lên…

-Nào có nào có, Lưu huynh quá khách khí rồi.

Hứa Quy Lâm có chút khiêm tốn bật cười ha hả, thịt béo trên mặt lại không tự chủ mà đắc ý lay động.

-Hai vị quả nhiên là cao nhân, tại hạ kính ngưỡng hai vị như nước sông cuộn cuộn…

Hoàng Phiêu Nhiên nịnh bợ hàng loạt, những lời nịnh vô sỉ gì cũng đều dùng cả rồi, còn vô sỉ hơn Cao Tiếu ba lần, nịnh hót khiến cho hai tên bại hoại cặn bã cười ha hả, còn thật sự cho rằng bọn chúng là vô địch thiên hạ. Mãi đến khi hai tên bại hoại cặn bạ đều tâm tình vô cùng sảng khoái, Hoàng Phiêu Nhiên mới giả bộ khiêm nhường hỏi han:

-Vãn bối rất tò mò, ở trong nước không biết có cao thủ siêu cấp cấp độ S và A không?

Hoàng Phiêu Nhiên nói ra những lời này với tâm trạng tràn ngập mong chờ, nếu chẳng may hai người này thất bại, sau này gã còn có thể mời đại cao thủ trong truyền thuyết.

-Cấp độ S?

Lưu Mãnh cười ha hả, giống như gặp chuyện buồn cười nhất thế kỷ này, rất đồng tình nhìn Hoàng Phiêu Nhiên nói:

-Thôi, người không biết không có tội, nước ta ít nhất năm trăm năm nay đã không còn xuất hiện nhân vật truyền kỳ cấp S nữa rồi!

Dừng một chút, Lưu Mãnh nói tiếp:

-Về cao thủ cấp độ A, nghe nói Tổ trưởng tiền nhiệm Tổ Siêu năng đã đạt đến cảnh giới khủng bố này, vài gia tộc thần bí trong nước cũng có cao nhân như vậy, nhưng không được tính là nhiều. Lưu mỗ tôi dám lớn tiếng nói rằng, trong nước tuyệt đối không có trên mười người dị năng cấp độ A! Cao thủ cấp độ B Lưu mỗ lúc trước có biết một vị, là Tổ trưởng Tổ Siêu năng hiện giờ, nghe nói vài vị Phân đội trưởng cũng có thực lực gần cấp độ B…

Hoàng Phiêu Nhiên làm ra bộ dáng mê hoặc, nhưng trong lòng cảm thán cặn bã quả nhiên là cặn bã, cơ mật như vậy cũng dám nói ra, xem ra câu "có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ" quả nhiên là thực lý không thể thay đổi thiên cổ.

Bỗng dưng, một tiếng than vãn kéo dài như từ phương xa bay tới, truyền vào tai mọi người ở đây. Sau thanh âm này là tiếng thở dài mang theo đùa cợt:

-Chậc chậc, ba vị thật hăng hái, ngày tốt cảnh đẹp như này ngồi đây phẩm trà nói chuyện cao thủ trong thiên hạ, thật sự khiến người khác ghen tị…!

Thanh âm này quả nhiên vô cùng quỷ dị, giống như ở chỗ rất xa, lại giống như ngay cạnh ba người, làm cho người ta hết hồn.

Nói lời lương tâm, thanh âm của người đến rất có từ tính, hơi khàn khàn, còn có một loại sức hấp dẫn độc đáo hấp dẫn nữ tính. Nhưng theo giọng điệu nói chuyện kỳ quái đó và từ thanh âm này mà phán đoán, người nói chuyện hẳn là người tuổi còn rất trẻ.

-Kẻ nào?

Lưu Mãnh hét lớn, tinh quang trong đôi mắt tam giác bắn ra mãnh liệt.

Hoàng Phiêu Nhiên thì cả kinh, khắp người toát mồ hôi lạnh, phải biết rằng biệt thự này có tầng tầng phòng vệ, người kia sao lại có thể xông vào như chốn không người?

Hứa Quy Lâm thì ngưng thần nhắm mắt lại, đôi tai heo dựng lên một chút, hết sức chăm chú lắng nghe động tĩnh bốn phía.

-Ba vị, không cần phải phiền phức như vậy? Làm ra vẻ giống cao thủ trong truyền thuyết làm gì, mở to mắt nhìn kỹ một chút, tôi ở ngay bên cạnh các người…

Tiếng nói trào phúng này vừa dứt, sự việc khiến người ta không thể tượng tưởng được đã xảy ra, một gã thiếu niên mặc trang phục màu đen đang nhàn nhã ngồi bên trong đình hóng mát, cách ba người chưa đầy hai thước… Người này giống như hóa ra từ không khí, thân ảnh mơ hồ dần trở nên rõ ràng, khiến người ta cảm thấy áp lực vô tận, một luồng sát ý đập vào mặt.

-Cuồng đồ lớn mặt, ăn một quyền của Lưu mỗ!

Lưu Mãnh hét to một tiếng, một quyền mạnh mẽ đánh vào thiếu niên mặc đồ đen. Tốc độ của quyền này nhanh không thể tưởng tượng, còn chớp động lên những tia sáng quái dị, quang mang đó không phải là ánh lửa mà ngược lại giống như cái hàn điện hàn kim loại ánh ra những ánh sáng khiến người ta chói mắt mê muội trong nhất thời, mơ hồ còn có những tiếng vang bùm bùm từ trong ánh lửa.

Không ai nhìn thấy người thiếu niên ra tay như nào, chỉ cảm thấy hắn giống như trong nháy mắt đã múa một điệu múa lộng lẫy.

Một tiếng kêu đau đớn vang lên, Lưu Mãnh lảo đảo lui lại mấy bước, âm vụ trên mặt có kinh ngạc và không phục.

Trái tim của ba người Hoàng Phiêu Nhiên đều không nhịn được chấn động kịch liệt, thủ đoạn của người kia rốt cuộc là mạnh đến mức độ nào?

Lưu Mãnh đang định tiếp tục phát uy, đã thấy Hứa Quy Lâm đột nhiên khoát tay, ra hiệu cho gã đừng hành động thiếu suy nghĩ.

-Cần gì chứ, sao phải khổ như vậy, sao cứ nhất định phải đánh chứ? Mọi người đều là phần tử trí thức.

Thiếu niên áo đen tà tà dựa vào cái cột trong đình hóng mắt, vô cùng trách trời thương dân cảm than, u quang màu tím trong con ngươi thâm thúy đột nhiên chớp động. Nguồn tại http://Trà Truyện

-Thường Nhạc?

Hoàng Phiêu Nhiên kinh hô một tiếng, gã cuối cùng đã thấy rõ tướng mạo người đến. Đối với người này, gã đã vô lần nghiên cứu qua tư liệu ở Sở Cảnh sát, tiếc rằng hồ sơ của Thường Nhạc gần như trắng bóc, không thấy có gì cả.

Theo bản năng lui về sau hai bước, trốn phía sau Hứa Quy Lâm mập mạp, Hoàng Phiêu Nhiên không dấu được hoảng sợ trên mặt, ấp a ấp úng nói:

-Sao… sao có thể, mày… mày không phải ở…

-Tao không phải ở thành phố J sao? Đúng không?

Thường Nhạc mím môi, đường môi giống mũi đao sắc bén, đường cong trên khuôn mặt dịu dàng lập tức có một loại hơi thở dương cương nói không nên lời, còn có ý tứ bất cần đời khiêu khích, nói tiếp:

-Chẳng lẽ bản thiếu gia không thể về nhà thăm người thân?

Lời này khiến ba người ở đây vô cùng nghẹn lời, Hứa Quy Lâm tốt xấu gì cũng coi như đã từng trải qua mưa gió để nhìn thấy cầu vồng, bất động thanh sắc cười nói:

-Vị này chính là Nhạc thiếu gia?

-Liên quan cái chim gì đến mày!

Thường Nhạc liếc mắt nhìn Hứa Quy Lâm một cái, nhìn cũng lười nhìn, đem ánh mắt dừng trên mặt Hoàng Phiêu Nhiên, lạnh lùng cười khẩu nói:

-Có đôi khi tôi rất nghi ngờ chỉ số thông minh của mày, sao có thể lăn lộn đến vị trí bây giờ chứ? Lần sau nếu muốn đối phó với bản thiếu gia, nhờ các người trước hết nghĩ vài phương pháp có tính kiến thiết được không?

Ba người đều biến sắc, nhất là Hứa Quy Lâm, dù con cáo già này công phu hàm dưỡng không tệ, nhưng bây giờ cũng tức giận lên đến mức trăm độ rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng tất sát kỹ. Gã không ngờ tới mình muốn quy củ giang hồ khách sáo với đối phương một chút, lại bị người ta vô tình bỏ qua.

Âm thầm nhìn Lưu Mãnh một cái hai người chuẩn bị đồng thời ra tay, tranh thủ để trong một chiêu bắt lấy nhóc con cuồng vọng này.

-Tôi vừa nói rồi, mọi người đều là trí thức, sao phải động thủ chứ?

Liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý đồ của hai người này, Thường Nhạc rất nho nhã cười cười, phối hợp cùng chính là khuôn mặt tà khí kia, một loại ma lực không cần chiến mà cũng khuất phục được,

-Các vị nhất định đã quên một chuyện, thành phố C là địa bàn của tao…

-Địa bàn của mày? Ha ha ha, giọng điệu thật ngông cuồng…

Lưu Mãnh cười ha hả, bạch quang quỷ dị chói mắt càng ngày càng mạnh mẽ, gã bất cứ lúc nào đều có thể bộc phát ra một kích trí mạng.

Trong gió đêm hiu hiu, Thường Nhạc gạt ra vài sợ tóc che khuất ánh mắt, trên mặt vẫn là nụ cười như có như không, âm thanh lại phóng xuất ra áp lực vô hình:

-Đổi lại lời nói hợp mốt mà nói, địa bàn của tao tao làm chủ!

-Chịu chết đi!

Hứa Quy Lâm và Lưu Mãnh đồng thời hét lớn một tiếng, theo hai bên trái phải đồng thời đánh tới.