Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 38: Mặt dày đánh cược

- Vì sao?

- Bởi vì cô nàng kia chắc chắn không phải trinh nữ!

Huyết Hổ không e dè đáp.

Thường Nhạc lại ngẩn ngơ, kinh ngạc hỏi:

- Sao anh biết?

- Đoán đấy! Thiếu gia, cậu xem cô ta quyến rũ như vậy…

Huyết Hổ đúng lý hợp tình mà trả lời.

- Ừ, cũng đúng. Nhưng có nhiều chuyện anh không biết, câu dẫn vợ người cũng là chuyện vui mừng nhất cuộc đời, có thể đoạt được bạn gái của Mộ Dung Trường Thiên là chuyện không tệ nha…

Thường Nhạc rung đùi đắc ý, rất xúc cảm mà biểu đạt thủ đoạn:

- Tài nguyên tốt như vậy không thể lãng phí. Tố chất, tôi nói rất nhiều lần rồi, ra ngoài lăn lộn nhất định phải có tố chất, cần kiệm tiết kiệm cũng là một loại tố chất! Ôi, ai ngờ được có được mâm cơm, từng hạt cơm đều từ vất vả mà ra, danh hoa tuy có chủ, tôi tới nới lỏng đất… Ngàn vạn lần không thể phô trương lãng phí. Quyết định như vậy đi!

Nghe nói như vậy, Huyết Hổ trợn tròn mắt, Big Ben thì lại lộ ra ánh mắt hưng phấn, nước miếng từ trong mồm chó giọt giọt rớt xuống.

Lúc này, Thường Nhạc lại đưa ánh mắt hướng về phía Sở Phi Dương, kiêu ngạo chỉ vào thiếu nữ xinh đẹp nhỏ tuổi, không hiểu nói:

- Nhìn không ra, tên nhóc Sở Phi Dương này lại thích trẻ con? Khẩu vị thật kỳ lạ, lại còn là loli, cô nàng này vừa nhìn đã biết chỉ là học sinh sơ trung!

- Đúng vậy, quả thực là không bằng cầm thú! Câu dẫn trẻ con dưới 14 tuổi, tình tiết nghiêm trọng là có thể phán tử hình đấy, chúng ta ra ngoài lăn lộn cũng không muốn làm cái chuyện này, tên kia thật sự quá súc sinh rồi!

Huyết Hổ lòng đầy căm phẫn mắng.

Nụ cười trên mặt Sở Phi Dương đã không còn, vừa rồi còn đang chê cười Mộ Dung Trường Thiên, không ngờ Thường Nhạc đã lập tức chĩa đầu giáo về phía gã. Nhưng sức kiềm chế của Sở Phi Dương quả thực không tệ, đối mặt với ánh mắt của Thường Nhạc, chỉ cười nhạt một tiếng. Về phần trong lòng nghĩ cái gì, thì không biết được rồi!

Mộ Dung Trường Thiên tâm tình vô cùng sung sướng và nhìn Sở Phi Dương đang kinh ngạc, cứ năm mươi bước lại cười một trăm bước, điều này đã khiến lòng gã thăng bằng rất nhiều.

Trong tam công tử PB trên khán đài, cũng chỉ có Lý Lăng Tiêu là tâm tình tốt nhất, có thể đồng thời nhìn Mộ Dung Trường Thiên và Sở Phi Dương đè trên đầu mình chịu nhục, đây không thể không nói là một loại chuyện khiến nhân tâm đại khoái. Nhưng… nụ cười trên mặt gã rất nhanh liền cứng lại!

Chỉ thấy Thường Nhạc quay về phía khán đài lớp 11, ánh mắt nhìn thẳng Lý Lăng Tiêu, một tay chỉ lên trời, dựng lên thủ thế vô cùng phổ biến quốc tế!

Toàn bộ nhân dân thế giới chấn kinh!

Tất cả mọi người đều suy nghĩ xem vị Nhân Vương mới này rốt cuộc là chuẩn bị làm gì, cộng thêm cả Hoàng Dật Nhiên, một mình hắn muốn đơn đấu với Tứ đại công tử? Không khoa trương như vậy chứ, nhớ năm đó Tư Đồ Lôi Minh cũng không kiêu ngạo như vậy! Nếu nhất định phải cho mọi người một đáp án mà nói… thì nhất định là… Thường Nhạc không phải Tư Đồ Lôi Minh!

Ở đây chỉ có một người vô cùng tán thưởng mà chăm chú nhìn Thường Nhạc, người này chính là lão đại 15 tuổi của Quỷ Vũ – Lãnh Mạc.

Huyết Hổ bị ánh mắt xung quanh biến thành có chút tâm thần không yên, có chút một người kháng cự ảo giác của mấy nghìn người, nhưng gã rất nhanh liền trở nên hưng phấn, tràn đầy chờ mong hỏi:

- Thiếu gia, chúng ta triển khai hành động lớn chưa? Mẹ nó, sớm đã nhìn lũ rác rưởi này không vừa mắt rồi, tôi đây ngay lập tức đi bóp nát đám trứng chim khốn kiếp đó!

- Hành động lớn, cái gì hành động lớn?

Thường Nhạc giật mình, lập tức cười nói:

- Tôi chỉ là không ưa tiểu nhân Lý biến thái kia đắc ý tươi cười, muốn chọc tức nó tí thôi!

- A, không hành động gì ngài còn cần giả bộ xấu xa như vậy sao?

Huyết Hổ lại một lần nữa trợn tròn mắt, trong ấn tượng của gã Thường Nhạc luôn tính trước làm sao, sao lúc này lại khác thường như thế? Nhưng gã vẫn mơ hồ cảm thấy, Thường Nhạc nhất định là đang thực thi âm mưu quỷ kế gì. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m

Thường Nhạc tiêu sái vuốt vuốt tóc, cười nói:

- Sợ cái gì, anh có phải là ngày đầu quen tôi đâu? Không biết tôi trước nay đều chảnh như vậy sao? Người không trâu bò uổng thiếu niên, bản thiếu gia liền biểu diễn cho bọn chúng xem, có bản lĩnh thì lao xuống đánh tôi đi!

- Nói cũng phải, rất có lý, rất có lý!

Huyết Hổ dùng sức gật đầu.

Người không nên xuất hiện lại xuất hiện, Hoàng Dật Nhiên và mấy cầu thủ dự bị ở bên ngoài sân nhanh chóng bước tới.

Đối với sự xuất hiện nổi bật của Thường Nhạc, Hoàng Dật Nhiên sớm đã cực kỳ phẫn nộ, khiêu khích nói:

- Nhóc, dám đánh cược không?

Cuối cùng đã lộ ra cái đuôi hồ ly rồi! Thường Nhạc mờ ám cười một tiếng, trận đấu này là hỏa mù, lấy thắng thua của trận đấu để đánh cược mới là thứ Hoàng Dật Nhiên muốn? Thường Nhạc dám khẳng định, thứ dùng để đánh cược kia tuyệt đối rất biến thái. Nếu liên đội lớp 10 thua, Hoàng Dật Nhiên tất nhiên sẽ ra chiêu số bắt đàn ông sinh con bằng lỗ đít để đối phó Thường Nhạc… Đương nhiên, điều kiện tiên quyết phải là Thường Nhạc nguyện thua cuộc.

Bất động thanh sắc, Thường Nhạc lạnh nhạt nói:

- Đánh cược gì?

Hoàng Dật Nhiên mừng thầm trong lòng, ra vẻ bình tĩnh nói:

- Đây là đánh cược giữa hai người chúng ta, không liên quan gì với đội viên bọn họ. Ai thua, xế chiều hôm nay sau khi tan học sẽ phải trần truồng chạy một vòng quanh trường? Là đàn ông thì cá cược với tao!

- Sao có thể như vậy, quá là không văn hóa rồi, mọi người đều là người có văn hóa!

Thường Nhạc giả bộ khiếp sợ, nhìn hơi có vẻ thất vọng về Hoàng Dật Nhiên, đột nhiên lại cười lớn:

- Nhưng mày đã muốn chơi lớn, không bằng như này…

Hoàng Dật Nhiên ngây dại, Huyết Hổ ngây dại, mấy cầu thủ dự bị của liên đội lớp 11 đứng sau lưng Hoàng Dật Nhiên cũng ngây dại, mà ngay cả Big Ben cũng ngây dại… Thường Nhạc này đánh cược, thật quá vô sỉ rồi!

Hung hăng cắn chặt răng, Hoàng Dật Nhiên bình tâm, làm ra một bộ dạng bằng bất cứ giá nào nói:

- Được, mọi người ở đây đều có thể làm chứng, ai giở trò

bất lương sẽ là con rùa khốn kiếp!

- Ok, ai giở trò là đồ khốn kiếp!

Thường Nhạc cười gật đầu, nhìn lướt qua mấy tên cầu thủ dự bị của liên đội lớp 11, ánh mắt sửng sốt nói:

- Các người đến lúc đó phải nhớ rõ mà làm chứng đấy!

Mấy tên cầu thủ đó đột một cái trong lòng, thầm nghĩ người này không phải là uy hiếp mình khiến mình chỉ hươu bảo ngựa chứ? Dù sao bọn họ vừa mới ra mắt Thường Nhạc công tử PB gây hấn cực độ, tự nghĩ mấy người bên mình thêm cả Hoàng Dật Nhiên cũng không đủ để Thường Nhạc tàn phá, không khỏi kinh sợ toát mồ hôi lạnh.

Thường Nhạc lại chẳng quan tâm những thứ đi, đi thẳng tới căn cứ trên khán đài của lớp 10 – 4, Lâm Quai Quai đã sớm ở đó nghển cổ trông mong rồi.

- Anh không ra sân sao?

Lâm Quai Quai thật cẩn thận hỏi, trong suy nghĩ của cô, Thường Nhạc có thể là thật sự không biết đá bóng.

Thường Nhạc vênh mặt ngồi xuống bắt chéo chân, cà lơ phất phơ tựa người vào vai Lâm Quai Quai, cười nói:

- Xem đã rồi nói, ha ha.

Hoàng Dật Nhiên ở bên ngoài sân đang làm nóng người, có vẻ như đang chuẩn bị ra sân, vì lần đánh bạc này, gã nhất định không thể thua. Trước mắt điểm số trên sân bóng là 2:1, liên đội lớp 11 dẫn trước, bởi vì lúc trước Thường Nhạc đại xuất danh tiếng khiến rất nhiều người đều không để ý mà vào hai bóng.

Hoàng Dật Nhiên hiện tại không phải là lo lắng Thường Nhạc, mà là lo lắng áo đen số 10 của liên đội lớp 10. Trình độ của tên kia quả thật rất cao, có thể nói là không thua kém mình, vừa rồi quả bóng duy nhất vào lưới bên mình chính là gã đá vào. Hoàng Dật Nhiên biết rõ, đối với môn thể thao vận động như đá bóng, dẫn bóng trước không có nghĩa là có nhiều ưu thế, không đến một giây cuối cùng kia thì ai cũng không biết được kết cục sẽ thế nào.

Trên thực tế, toàn bộ trận đấu đều vượt quá sự tưởng tượng của gã, vốn tưởng rằng nửa trận đầu liên đội lớp 11 ít nhất phải dẫn trước ba bàn, không ngờ số 10 của liên đội lớp 11 và số 9 số 11 phối hợp lại đại phát thần uy, bất hạnh của ba tên này chính là bị những đồng đội trình độ kém khác liên lụy, không bột đố gột nên hồ, nếu liên đội lớp 10 có thể xuất hiện thêm hai người có trình độ như vậy, kết quả thật sự rất khó nói. Cho dù là hiện tại, toàn bộ liên đội lớp 10 cũng đã sĩ khí đại phóng, đã không còn loại câu nệ luống cuống khi bắt đầu trận đấu nữa, mơ hồ có khí thế lật bàn!

Hoàng Dật Nhiên tất nhiên không thể vui vẻ khi cảnh tượng như vậy xuất hiện, cho nên gã quyết định đích thân vào sân!

Đúng lúc này, trong sân bóng đã xảy ra biến hóa cực lớn, toàn bộ sân đấu đều lâm vào một mảnh tĩnh mịch, qua một lúc sau, tiếng hoan hô long trời lở đất cùng với tiếng thán phục và các loại âm thanh lung tung lộn xộn khác mãnh liệt truyền đến. Hoàng Dật Nhiên lúc đầu là vui vẻ, sau đó là mồ hôi lạnh chảy ra.