Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 14: Thư đồng ngang tàng bạo ngược

Bãi đỗ xe của học viện Kiêu Tử chỉ có thể dùng hai chữ "đồ sộ" để hình dung, lúc này đã đỗ mấy trăm chiếc xe xịn, hơn nữa còn mấy trăm chiếc bị Thường Nhạc chắn ở cửa trường học, số lượng tổng cộng gần ngàn chiếc. Điều này nói rõ, ở học viện Kiêu Tử cứ bốn học sinh là có một người lái xe đến trường, đồng thời cũng nói lên chênh lệch giàu nghèo nghiêm trọng của đất nước này.

Khôi hài chính là học viện này được xưng là trường học khép kín, thoạt nhìn thật sự là hữu danh vô thực, tối thiếu có một phần tư người đều không để ý đến chế độ này của trường học.

Thường Nhạc khẽ mỉm cười, hắn thích môi trường như này, về sau không những được ở trong trường học, mà còn có thể chuẩn bị kim ốc tàng kiều ở bên ngoài trường học. Những ngày tháng tự do tự tại này, nghĩ đến thôi đã cảm thấy kích thích rồi…

Khiến Thường Nhạc có chút kinh ngạc chính là, rất nhiều xe đều đỗ tận cùng bên trong của bãi đỗ xe, đến lúc lấy xe ra nhất định rất phiền toái, mà một khu phong thủy bảo địa lớn ở bên ngoài lại không có bất kỳ chiếc xe nào. Thường Nhạc cũng bất chấp tất cả, trực tiếp đỗ xe ở đó.

Chiếc xe phía sau Murcielago của Thường Nhạc vẫn giữ vừng khoảng cách, người bên trong xe lại càng lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

Đúng lúc này, hai chiếc xe thể thao Audi R8 giống nhau như đúc chậm rãi đi qua, cửa xe mở ra, bốn gã mười bảy mười tám tuổi thâm thế không tầm thường đi ra, lạnh lùng đánh giá Thường Nhạc. Bốn người này toàn bộ mặc "Quý công tử" của Louie.Vuitton mới ra năm nay giống nhau, ngay cả xe cũng giống nhau, thoạt nhìn có vẻ như là đồng phục, hoặc chính là thành viên của tổ chức nào đó.

Nói đến Louie.Vuitton thì có rất nhiều người khá mê mẩn, da của nó, đặc biệt là túi da có thể làm cho toàn bộ phụ nữ trên thế giới điên cuồng, tên tiếng anh là LouisVuitton, tên gọi tắt là LV!

-Mới tới à?

Thiếu niên tóc dài tuấn tú cầm đầu hỏi.

Lúc này Thường Nhạc trước nqy chưa từng nhớ Lạc Phong, cảm thấy cuộc sống không có Lạc Phong quả thật không quen. Giờ phút này cho dù có đầu trâu điên Huyết Hổ bên cạnh cũng tốt, đổi lại ngày xưa, những trường hợp vớ vẩn như này hắn căn bản lười để ý.

Xe Murcielago cao chừng một mét, nghe nói có rất nhiều người có xe lúc đùa bỡn liền đặt mông ngồi ở trên nắp, mà Thường Nhạc lại hù người chỉ có thể đặt mông ngồi ở mui xe, thản nhiên đáp:

-Đúng thì sao?

-Không sao cả…

Thiếu niên tóc dài khẽ mỉm cười, bảo ba người khác đỗ xe rồi quay đầu nói với Thường Nhạc:

-Gà mờ, vận khí của mày không tệ, vừa lúc dừng ở bên ngoài đường giao giới màu trắng, không phạm phải quy củ của "Hắc Ảnh"… Tuy nhiên, tốt bụng nhắc mày một câu, hiện tại mày đỗ xe ở vị trí của "Long Nha", tao nghĩ Mộ Dung Trường Thiên lát nữa sẽ "nồng nhiệt" với mày đấy, ha ha…

-Vậy sao, cảm ơn nhắc nhở.

Mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười bất cần đời, ấn tượng đầu tiên đối với thiếu niên tóc dài này coi như không tệ.

Bốn người này có thể nói là đám thiếu gia ăn chơi cấp cao, tuy nhìn qua không phải loại gì tốt, nhưng lời nói, hành động, cử chỉ lại có phong phạm quý tộc, không phải loại phẩm vị mà con cháu nhà giàu mới nổi có thể sánh được. Có câu ai đó nói rất đúng, bồi dưỡng ra một người giàu rất dễ dàng, nhưng bồi dưỡng ra một quý tộc lại cần ít nhất ba đời người.

Thường Nhạc dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra, cái gọi là "Hắc Ảnh" và "Long Nha" này đơn giản là tổ chức bang phái trong học viện Kiêu Tử. Ngay cả bãi đỗ xe đều phân ra rất nhiều địa bàn, loại chuyện này lúc trước hắn đã từng làm không ít.

-A, có lẽ các thế lực lớn của học viện Kiêu Tử nên tẩy bài lần nữa rồi…

Thường Nhạc cười thầm trong lòng, trong đầu nhất thời nổi lên ý niệm thu phục thiếu niên tóc dài này, hắn luôn lười dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tích lũy tư bản thật sự là việc mệt chết người, hắn thích nhất là nhặt thứ có sẵn, từ việc tổ chức lại hội Lão Hổ và Hắc Thủ đường lúc trước là có thể thấy được.

Không ngờ thiếu niên tóc dài lại có ý tưởng giống Thường Nhạc, đi vài bước đột nhiên quay đầu lại cười nói:

-Gà mờ, biểu hiện lúc nãy của mày ở cổng trường không tệ, nếu sau này lăn lộn ngoài đời không nổi thì tới tìm tao, cứ việc nói mày là người của Sở Phi Dương…

Sở Phi Dương nói xong, rất tự nhiên và phóng khoáng thẳng bước đi mất, nụ cười trên mặt Thường Nhạc càng lúc càng đậm. Có chút thú vị, ha ha, học viện Kiêu Tử, ngày đầu tiên đã tạo cho cậu đây không ít niềm vui bất ngờ nha!

-Nhóc con, ày một phút, lập tức cút khỏi đây, mang theo cái xe lừa này cùng nhau cút xéo!

Sau lưng truyền đến một trận gầm, ba gã thiếu niên cường tráng ngang ngược hùng hổ đi tới, bộ dáng hung hãn như muốn rút dao đâm người. Không thể nghi ngờ, chúng nhất định là người của "Long Nha", nhưng nhìn bộ dáng khẳng định không phải là nhân sĩ cao cấp gì.

Hơi thở khiến người ta bất an tràn ngập toàn bộ bãi đỗ xe, Thường Nhạc lạnh lùng liếc mắt quét nhìn ba gã thiếu niên kia một cái.

Mộ Dung Trường Thiên không tự mình xuất mã làm Thường Nhạc có chút thất vọng. Trong mắt hắn, ba tên đối diện này hoàn toàn không có tư cách nói chuyện với hắn, thuộc loại diễn viên quần chúng trong phim. Loại người này bình thường chỉ có hai câu lời thoại, câu đầu tiên thường là "Đường này do ta mở, cây này do ta trồng" mà câu thứ hay đơn giản là "anh hùng tha mạng, tiểu nhân trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có…"

Ánh mắt lãnh điện của Thường Nhạc khiến ba tên kia giật mình một cái, ngay cả bàn chân cũng lộ ra cảm giác lạnh lẽo, nhưng nghĩ đến hậu phương vững chắc mạnh mẽ của mình, đội ngũ này khôi phục lại tự tin, một tên nhóc không biết phân biệt quát:

-Nhóc con, đây là địa bàn của Long Nha, đừng có ép bọn tao động thủ, mau đem xe dời đi!

Một tiếng rít dễ nghe truyền đến, Thường Nhạc nhẹ nhàng chu môi huýt sáo.

Bỗng dưng, một đạo hắc bạch từ trong xe bắn ra, mang theo tiếng rít gào tức giận, nhào vào cắn ba người kia.

-Móa nó, con chó chết tiệt nhà ai ác như vậy!

Một vị thiếu niên bị tàn nhẫn cắn ột phát nổi giận mắng.

Mắt Big Ben phát ra hào quang như máu chảy dọa người, không hề chạy lấy đà mà thả người dựng lên, vô cùng chuẩn xác cắn vào hạ thể người này. Thường Nhạc đều cảm thấy xấu hổ khi phải chứng kiến cảnh tượng máu tanh này, hơi hơi nghiêng đầu đi… Một trận tiếng thét thảm thiết như giết heo xé ruột xé gan vang dội toàn bộ bãi đỗ xe.

Đại bộ phận người không liên can gì rất thức thời mà lánh đi, chỉ có mấy người lớn gan trốn ở trong xe xem cuộc vui. Trong lòng mọi người đều cảm thán, người này cũng dám mang cả sủng vật đến trường học, thật đủ kiêu ngạo ngông cuồng. Nhưng hồi tưởng lại một màn ở cổng trường học kia, bọn họ cảm thấy bất cứ việc lạ gì phát sinh trên người "Quái nhân" này đều có thể lý giải.

Lúc này, hai người đã nằm xuống mặt đất, người cuối cùng bị Big Ben cắn vào đùi, cũng rất thức thời mà ngã xuống.

Thường Nhạc đi tới, dẫm lên bàn tay người vừa lên tiếng kia, rất hưởng thụ nhìn vẻ mặt thống khổ của người nọ, lạnh nhạt nói:

-Chúng mày nếu không phục, gọi Mộ Dung Trường Thiên tới tìm tao…

Dứt lời liền mang theo Big Ben đi ra ngoài, bốn phía chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch.

Thật lâu sau, một gã thiếu niên đang rên rỉ lăn lộn xưới mặt đất nói:

-A Quân, đều tại mày, tao đã nói thằng nhóc này không đơn giản rồi, mày cứ nhất định phải tự tìm bẽ mặt!

-Móa, nếu để lão đại biết chúng ta làm biếng, sẽ lại đánh chúng ta một trận? Nhưng ánh mắt của thằng nhóc này thật mẹ nó dọa người, chân bố đều mềm nhũn, không phải có lão đại làm cây trụ tinh thần, tao sớm đã chạy rồi!

Người còn lại bất đắc dĩ nói.

-Móa ơi, lão đại bọn họ cũng thật phóng khoáng, tối qua làm cái gì mà Sex-party, hiện tại một đám khẳng định là ngủ như lợn chết, còn không biết toàn bộ Long Nha chúng ta mất hết thể diện rồi. Mẹ nó, sớm biết như vậy hôm nay chúng ta đã không đến sớm như vậy rồi!

Người thứ 3 vô cùng bị đè nén nói, giùng giằng đứng lên.

Vừa đi ra khỏi bãi đỗ xe, Thường Nhạc chậm rãi lấy di động ra bấm số:

-Huyết Hổ, gần đây thế nào rồi, bản thiếu gia khá nhớ anh, Aha Hàaaa…!

-Nhờ phúc của thiếu gia, mọi chuyện đều tốt.

Huyết Hổ ở đầu bên kia của điện thoại thụ sủng nhược kinh. (được sủng ái mà lo sợ)

-Vậy là tốt, vậy là tốt, nếu đã giải quyết tất cả rồi, vậy đi học cùng bản thiếu gia đi!

Trên mặt Thường Nhạc hiện ra nụ cười gian tà,

-Mặc kệ anh đang làm gì, lập tức tới thành phố J!

-Thiếu gia, không phải chứ? Cậu muốn tôi đi chém người, tôi đây tuyệt đối không nhíu mày một cái, nhưng đi học thì… Huống hồ thủ tục nhập học ở học viện Kiêu Tử không phải rất phức tạp sao?

Huyết Hổ ở bên kia ngay cả chết cũng đã nghĩ đến, cảm thấy cả người vô lực, còn mệt hơn lúc trước đơn thương độc mã trở mình đấu với hơn mười đại hán.

-Chuyện này anh không cần suy nghĩ nữa, tôi sẽ thay anh giải quyết thủ tục nhập học! Nguồn tại http://Trà Truyện

-Không tốt đâu, tôi đã lớn tuổi như vậy rồi, học cao trung, lại còn là lớp 10, thiếu gia à…

-Cái gì, ai quy định 20 tuổi không thể học cao trung? Anh coi như là tới tiếp nhận "tái giáo dục" còn không được sao? Anh nhìn Tả Thủ người ta đi, không có việc gì đều tự học vài môn học, anh còn không chịu học một chút?

Giọng điệu Thường Nhạc vẫn hiền hòa, thậm chí còn mang theo ý tứ hàm súc vui sướng khi người gặp họa,

-Đừng kiếm cớ, bang phái có Tả Thủ quản lý, bản thiếu gia rất yên tâm, tạm thời không cần đánh đánh giết giết, anh tới đây làm thư đồng đi. Tôi nói bao nhiêu lần rồi, tố chất, tố chất rất quan trọng!

-Thiếu gia, nhưng chúng ta là xã hội đen mà?

Tiếng nói của Huyết Hổ trở nên nghẹn nào.

-Xã hội đen thì sao, lưu manh biết đi học, ai cũng không ngăn được! Lưu manh có văn hóa, gặp ai cũng không sợ!

-Oa oa oa oa oaaaaaaa….. Thiếu gia………….

Huyết Hổ không kìm được thương tâm rơi nước mắt.

-Lập tức đi đặt vé máy bay, nếu trước bốn giờ chiều còn chưa tới, thì…. Hừ hừ…

Lời này khiến tóc gáy của Huyết Hổ dựng hết cả lên, đầu đầy mồ hôi lạnh, khuất phục trước dâm uy của Thường Nhạc, cuối cùng bất đắc dĩ đồng ý.

-Chớ khóc sướt mướt nữa, kỹ xảo thối nát này của anh, ngay cả đứa trẻ ba tuổi đều không lừa được, lấy khí phách nam tử hán tới đây! Nói cho anh biết, ở đây mỗi ngày đều có thể đánh người, thực đã ghiền!

Vừa nghe đến có thể đánh người, Huyết Hổ lập tức chỉnh đốn tinh thần, cười hắc hắc sai tiểu đệ đi đặt vé máy bay.