Đại sảnh khách sạn : Hắn bước xuống , thấy thế thì Lãm và Tiểu Mễ đi đến hỏi ngay
‘’ sao rồi Xuân vẫn khỏe chứ ? ‘’
‘’ Cô ấy có đỡ hơn được tí nào ko hả anh ? ‘’
‘’ thôi được rồi ,2 người làm j mà lo dữ vậy ? ‘’
‘’ sao lại ko lo được chứ , em có lí do để lo cho cô ấy mà , em là bạn của cô ấy ‘’
Tiểu Mễ thanh minh
‘’ còn lí do của tao ý , chắc là cô ấy cũng là bạn tao ‘’
‘’ cô ấy vẫn ổn , đang thay đồ và chuẩn bị xuống ăn sáng cùng chúng ta ‘’
Nghe được câu nói đó cả Lãm Và Tiểu Mễ đều thở phào nhẹ nhõm
‘’ cả đêm qua vất vả cho mày quá , hay hôm nay để tao chăm sóc Xuân cho ‘’
( thằng cha này muốn gây sự hay sao à ? )
‘’ mày mà cũng làm được điều đấy ? ‘’ Hắn nói
‘’ thì….hôm nay mày tiến tới là được rồi đó ‘’
‘’ tao cũng muốn vậy ‘’
‘’ THẬT HẢ ‘’
‘’ ở đây ko có ai rảnh để đùa ‘’
‘’ 2 người nói chuyện gì mà em chẳng hiểu gì hết ? ‘’
‘’ hihihihi….ko cần hiểu đâu chuyện của tụi tôi cô khỏi hiểu ‘’
‘’ vẫn biết là các anh ko lien quan đến em thì em ko quan tâm cũng phải nhưng vấn đề ở đây là em vẫn còn đủ trí thong minh để nhận ra rằng câu chuyện đó có liên quan đến bạn của em ‘’
‘’ thôi nào , Xuân xuống rồi kìa ‘’
Lãm bất chợt nói khiến cho Tiểu Mễ bị cắt luôn dòng suy nghĩ ban nãy mà hướng mắt về chỗ cầu thang . Cô hớt hải chạy ra đỡ nó xuống .
‘’ này cẩn thận thôi , có sao ko ? ‘’
‘’ thôi mà Mễ Mễ cậu làm như mình què ko = vậy , mình chỉ mệt thôi nhưng giờ đã khỏi rồi ‘’
‘’ mặc kệ , dù sao bệnh vẫn là bệnh , biết chưa ‘’
Nghe thế thì nó cũng chỉ biết cười gượng cho qua chuyện , ai kêu Tiểu Mễ cứ làm quá lên làm gì chứ
‘’ cô đang làm cô ấy mất tự nhiên đấy , buông ra đi ‘’
Hắn lên tiếng với 1 giọng nới lạnh băng khiến cho người khác phải sợ tới toát mồ hôi lạnh . Câu nói ra lệnh ấy đột nhiên có uy lực tới nỗi nghe xong Tiểu Mễ buông ran gay ko cãi đến 1 câu , im phăng phắc nhìn sàn nhà bong nhẫy .
‘’ Long à , mày có quan trọng hóa vấn đề ko ? bạn bè quan tâm nhau là chuyện tốt mày cứ cản trở họ ‘’
‘’ Còn cả mày nữa sao ? ‘’
‘’ ……….’’
‘’ Em đói rồi ‘’
Nó nói Câu nói của nó như cứu tinh cứu vãn ko khí căng như gần bục bóng kia
‘’ phải phảu mải nói chuyện mà chúng ta quên ăn luôn , đi thôi tao cũng đói rồi ‘’
Sauk hi tình thế ‘’ bục bóng ‘’ được cứu vãn cả 4 người cùng nhau đi đến cửa hàng cạnh khách sạn ( cạnh khách sạn này toàn nhà hàng sang ko à . Ước gì mình cũng được vào )
‘’ cho bọn tôi 1 đĩa tôm hùm , 2 món mặn ,1 món canh và 2 món ngọt để cháng miệng và cả….#@#$$#%‘’
Cô phục vụ đứng đó ghi đến toát cả mồ hôi vì Lãm gọi quá nhiều mà đọc còn nhanh nữa nên có khi nhỡ thiếu mất món gì thì nhà hàng này sạp nghiệp rồi .
‘’ wa , em ko ngờ anh còn có cả sở thích ăn uống ý nhầm sở thích gọi đồ ăn nữa đó ‘’
Tiểu Mễ kkhen đểu
‘’ vậy hả , vậy thì cảm ơn em nhiều , nhưng việc này thì làm dễ thôi mà nên em cũng khỏi cần khen ‘’
Tiểu Mễ nghe xong mà như muốn phụt hết chỗ nước trong miệng vào mặt Lãm
‘’ Biết có ngần đấy thì nói làm cái đếch gì ‘’
‘’ tại sao lại ko thể nói , chung quy đi chung quy lại thì cũng là biết mà ‘’
‘’ ha…haha…hahahahahaha ‘’
Tiếng cười trong vắt của nó vang lên khiến cho 3 người kia đều để ý trong đó bao gồm có hắn
‘’ Xin lỗi nha , tại em ko thể kìm được , 2 người cãi nhau hài quá …haha…’’
‘’ oh …no…no …bạn hiền à bạn cứ cười đi ….đâu cần phải để ý tới cái tên chỉ biết ăn mà ko biết nấu này‘’
‘’ ko phải …em cứ cười đi …và đừng bao giờ để ý tới kẻ nói người ko xem lại mình này ‘’
‘’ WHAT ? ‘’
‘’ what cái bà loắt toắt , nói ko đúng chắc ? ‘’
‘’ quá là ko đúng đó ….’’
‘’ @@#@[email protected]##@ ‘’
‘’ $#%#%#%$$^%$&%& ‘’
‘’ haha…hahahahahaha ‘’
2 người cãi 1 người cười hắn ko để ý tới 2 người cãi mà chỉ cần để ý tới người con gái đang cười . 1 Nụ cười thiên thần khiến cho người ta ko thể rời mắt . Nhìn thấy nó cười hắn cảm thấy hạnh phúc và dường như cũng vui theo . Bây giờ hắn mới nhận ra tình yêu thật sự là 1 thứ kì diệu .
1 lúc sau cô phục vụ mang đồ ăn tới . Sắp xếp lên mặt bàn tới nỗi chật kín . Cả đám nhìn đã muốn ngán cả ra riêng có mỗi mình Lãm là hăng hái gắp đồ ăn bỏ vào bát .
‘’ chúa ơi , anh có phải là …..’’
Tiểu Mễ đang định nói câu ‘’ chúa ơi anh có phải heo ko vậy ’’ thì bị Lãm đút 1 miếng cá mặn vào mồm
‘’ ngon chứ ? ‘’
‘’ à thì ….đúng là ngon thật ‘’
‘’ Cả ngày hôm qua đã ăn gì đâu mà chẳng ngon ‘’
‘’ ừ nói cũng có lí ‘’
( phục 2 người này ghê vừa cãi xong đã làm hòa được ). Nó nhìn đĩa tôm hùm trên bàn có vẻ hơi chần chừ
‘’ sao vậy ? ‘’
Hắn hỏi
‘’ em ….’’
‘’ em ko ăn được tôm hùm ‘’
‘’ em xin lỗi , em bị dị ứng hải sản ‘’
Đột nhiên hắn vẫy vẫy cho ông phục vụ gần đó đến , tay chỉ chỉ vào mấy đĩa hải sản rồi nói nhỏ gì đó vào tai ông ta , trong chốc lát mấy đĩa hải sản đó đã được dọn đi