Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 19: Cô gái trước cửa lớp

- Khinh Tuyết, chị cũng thật là, gia tộc lớn như Tống gia sẽ rất giữ thể diện, nếu như chị kết hôn với Diệp Mặc, thì Diệp Mặc sẽ xảy ra chuyện, chắc chắn bất kỳ người nào cũng sẽ nghi ngờ Tống gia, em nghĩ rằng Tống gia chắc chắn sẽ không làm mấy cái việc tốn công mà không được gì đâu.

Lý Mộ Mai dường như rất như có kinh nghiệm phân tích.

Ninh Khinh Tuyết trầm ngâm một lúc gật gật đầu nói:

- Được rồi, coi như mình nợ anh ấy một lần đi.

Lý Mộ Mai lại lắc lắc đầu nói:

- Khinh Tuyết, chị sai rồi, không phải là chị nợ anh ấy, mà là anh ấy nợ chị, em có thể khẳng định suy nghĩ trong lòng Diệp Mặc với của chị rất khác nhau, anh ta còn vui mừng không được nữa là, nếu không như thế này đi, ngày mai là sinh nhật của Tĩnh Văn, chúng ta có thể lấy lý do này đến Ninh Hải, sau khi tham gia party sinh nhật của Tĩnh Văn, em sẽ đi cùng với chị tìm Diệp Mặc được không.

Cái cô Tô Tĩnh Văn này, Ninh Khinh Tuyết cũng không lạ lẫm gì, lúc cô còn đi học, Tô Tĩnh Văn là Mỹ nữ nổi tiếng, chỉ là mấy nắm trước mẹ cô ta xảy ra chuyện, cô ta mới đến Ninh Hải, tuy rằng chưa gặp mặt, nhưng cũng coi như là biết cô ta, chẳng qua Lý Mộ Mai lại là bạn tốt nhất của Tô Tĩnh Văn.



Diệp Mặc chẳng mấy khi đến phòng học, hơn nữa chương trình học mấy năm gần đây trên cơ bản hắn đã học cũng gần hết rồi, do hôm nay Thi Tu mời hắn đi ăn, chủ yếu là do Thi Tu có mấy tấm vé miễn phí của Tụ Vị Lầu trong trường, có đồ ăn miễn phí, gã đương nhiên muốn rủ Diệp Mặc cùng đi ăn.

Nếu như nói Diệp Mặc ở Ninh Đại còn có một người bạn, vậy thì đó chính là Thi Tu, bình thường chỉ cần Diệp Mặc đến lớp, Thi Tu đều sẽ đến ngồi bên cạnh Diệp Mặc, gã cùng Diệp Mạc rất hợp, từ lúc Diệp Mặc vào Đại Học Ninh Hải đã như thế rồi, cũng không bởi vì Diệp Mạc bị đuổi khỏi Diêp gia mà có bất kỳ thay đổi nào.

Ban đầu Diệp Mặc lần đầu tiên tỉnh lại ở đây, cũng là do Thi Tu gọi dậy, hơn nữa còn rất quan tâm đến hắn bảo hắn đừng có tiếp xúc với Nhan Diễm, sau này khi Diệp Mặc bị đuổi khỏi Diệp gia, kinh tế khó khăn, chỉ cần gã có thể giúp được, gã đều cố hết sức giúp đỡ Diệp Mặc, có thể nói ở Ninh Đại, chỉ có Vương Dĩnh và Thi Tu hai người giúp đỡ Diệp Mặc về kinh tế, Vương Dĩnh có lẽ là do Diệp Lăng, còn Thi Tu thì là do là bạn của Diệp Mặc.

- Diệp Mặc, tiết này là của Vô tình băng, cậu đã đắc tội với cô ta một lần rồi, cậu không đến còn tốt, lúc vào lớp chúng ta không nói chuyện nữa, vạn nhất bị cô ta nhìn thấy, lại bị phiền toái.

Thi Tu cẩn thận nói với Diệp Mặc.

Diệp Mặc cười cười, vỗ vai Thi Tu:

- Loại đàn bà hẹp hòi này mình cũng không thèm so đo cùng cô ta, yên tâm đi, sẽ không để liên lụy đến cậu đâu, đừng nói là một tiết không nói gì, cho dù là một tháng không nói gì cũng không có vấn đề.

Thi Tu cũng cười cười, gã đương nhiên sẽ không cho rằng Diệp Mặc một tháng có thể không nói gì.

- Cậu nói ai lòng dạ hẹp hòi, Diệp Mặc, phế nhân như cậu mà cũng có tư cách nói người khác sao, lại còn dám vác mặt lên lớp.

Một giọng nữ trong trẻo vang lên cắt đứt lời nói của Diệp Mặc.

- Nhan Diễm, cậu có ý gì, Diệp Mặc cũng không nói cậu, cậu dựa vào cái gì chõ mồm vào, chẳng lẽ cô cho rằng Diệp Mặc dễ bắt nạt.

Thi Tu do lần trước Diệp Mặc bị Nhan Diễm làm cho tức đến phát ngất đi, cho nên đối với Nhan Diễm rất là không ưa, nếu là lần trước do Diệp Mặc, thì lần này Nhan Diễm cố tình.

- Ô ôi!!! Thi Tu cậu cũng không tồi mà, lại dám rống lên.

Nhan Diễm thấy một người luôn hiền lành như Thi Tu không ngờ lại dám quát tháo với cô ta, lập tức muốn nổi đóa lên.

Diệp Mặc lập tức giơ tay kéo Thi Tu một cái nói:

- Cần gì phải chấp nhặt với loại người này, coi như chó sủa bên tai là được rồi.

- Diệp Mặc...

Nhan Diễm chỉ mặt Diệp Mặc định chửi.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, trong lúc Nhan Diễm chưa kịp chửi ra đã nói:

- Xấu không phải lỗi của cậu, nhưng đã xấu lại còn đầu gấu thì là do bạn rồi, ồ, lần trước bạn nói rằng tôi có muốn ngủ với bạn không? Thật xin lỗi, mình không có hứng thú với khủng long.

Diệp Mặc đương nhiên là bởi vì thân thể trước mà trút giận, loại người như Nhan Diễm quá mức khoa trương.

Nhan Diễm vốn định mở miệng mắng chửi nhưng đột nhiên lại mở miệng cười lên, không ngờ Diệp Mặc nói cô xấu, tuy rằng không phải là hoa khôi trong trường, nhưng cũng có thể coi là hoa khôi trong lớp, lập tức mỉa mai nói:

- Tôi xấu, Diệp Mặc mắt cậu bị mù rồi, mở to mắt ra mà nhìn, cậu biết cô gái nào xinh hơn tôi sao? Có sao? Nếu có bà đây sẽ tự nhận mình xấu, nếu không có...

Lúc này cửa phòng học vang lên thanh âm mềm mại êm ái cắt đứt lời cô ta:

- Diệp Mặc, cậu ra ngoài một chút đi, tôi đến tìm cậu mấy lần rồi, nhưng đều không tìm thấy.

Gần như tất cả mọi người đều nhìn về cửa lớp, toàn bộ nam sinh ánh mắt liền sáng ra, trước cửa lớp là một cô gái vô cùng tú lệ, nếu như các ngôi sao phải thông qua các loại hóa trang mới có được vẻ đẹp trước ống kính, nhưng cô gái này lại giống như Phù dung trong nước, nhìn không ra bất kỳ dấu vết hóa trang nào.

Lông mi cong dài, phối hợp với khuôn mặt tươi cười của cô, không cần nhìn dáng người của cô, đã biết cô là một mỹ nữ khó gặp rồi, nếu như nói cô là sinh viên của Ninh Đại, thì Tô My đã không phải hoa khôi số một rồi, mà là cô gái trước mặt này. Nguồn tại http://Trà Truyện

Nhan Diễm giống như con gà mái bị bóp cổ, tiếng kêu đột nhiên dừng lại, vừa rồi cô ta còn nói Diệp Mặc không quen người nào đẹp hơn cô ta, bây giờ đột nhiên xuất hiện một cô gái không biết ưu tú hơn gấp bao nhiêu lần, cái này còn chưa phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là cô ta lại còn đang gọi Diệp Mặc.

Diệp Mặc lạnh lùng nhìn thoáng qua Nhan Diễm, hắn không cần phải chấp nhặt với cô ả này, dù sao cũng đã trút giận được rồi, sau này không còn chuyện gì nữa.

- Tĩnh Văn, cô tìm tôi có việc gì?

Diệp Mặc thật không ngờ Tô Tĩnh Văn thật sự tìm đến phòng học, nghe ý của cô nói thì hình như không chỉ tìm một hai lần.

Thấy Diệp Mặc cũng không có gọi mình là chị Tĩnh Văn, mà trực tiếp gọi Tĩnh Văn, Tô Tĩnh Văn lườm Diệp Mặc một cái, nhưng cũng không phản đối.

Cũng do nguyên nhân từ bố mình, cho nên cách nhìn của Tô Tĩnh Văn đối với đàn ông cũng có chút lệch lạc, nhưng đối với Diệp Mặc cô cũng không cảnh giác nhiều, tuy rằng Diệp Mặc không phải là người mà chính mình muốn tìm, nhưng Diệp Mặc với người đó rất giống, hơn nữa ánh mắt Diệp Mặc nhìn cô rất trong sáng, không có tý gì xấu xa ở bên trong, lại thêm Diệp Mặc còn là sinh viên, cho nên cách nhìn của Tĩnh Văn đối với Diệp Mặc cũng không tồi.

- Chẳng lẽ không có việc thì không thể đến tìm cậu, cậu có rảnh không? Chúng ta ra ngoài nói chuyện.

Tô Tĩnh Văn cười cười nói.

Diệp Mặc bất đắc dĩ gật gật đầu, hắn biết cơm miễn phí ăn cũng không ngon lành gì, lần sau ăn cơm phải chú ý, ăn của Hứa Vi một bữa cơm, phải giúp cô ta trực ban đến đêm, ăn của Tô Tĩnh Văn một bữa, lại tìm đến tận cửa rồi, nghĩ một chút, trực tiếp đứng ở cửa nói với Thi Tu buổi tối không cần đợi hắn.

- Đi thôi.

Diệp Mặc vừa nói với Tô Tĩnh Văn, đã thấy cô giáo tiếng anh Vân Băng cầm mấy quyển giáo án đến, cô nhìn theo bóng dáng Diệp Mặc rời lớp, trên mặt tràn ngập vẻ chán ghét, chẳng qua vừa nhìn Tô Tĩnh Văn, trên mặt cô lại xuất hiện một tia kinh ngạc, nhưng lập tức lại biến thành tiếc nuối.

Diệp Mặc đương nhiên cũng nhìn thấy Vân Băng, nhưng hắn cũng không để ý đến học phần, cô ta như thế nào, hắn cũng không để ý, cho dù có cho 0 điểm cũng không có vấn đề.