Cừu Thiên Hiệp nghe đến đây rất hứng thú. Tâm tình trẻ trung của chàng thiếu niên này lại nổi lên một niềm vui là lạ. Chàng vỗ tay reo to :
- Phải! Như thế rất có ý nghĩa lại hàm cả công bằng đạo đức
Nhưng Nhất Đại Yên Cư lại lắc đầu buồn bã tiếp :
- Trong thiên hạ thật có nhiều chuyện không thể ngờ trước được. Chẳng biết có phải do tạo hóa trớ trêu hay không? Hai người lưu xuất giang hồ hành đạo trong mười năm cả hai đều nổi tiếng trên võ lâm về tài năng lẫn đạo đức, không một đối phương nào có thể địch nổi. Sau mười năm, họ cùng nhau trở về núi, lúc đó sư phụ chúng tôi đã từ trần rồi, và hai người cũng tỏ ý cầu hôn với tôi.
Cừu Thiên Hiệp xen vào :
- Nếu thế thì tiền bối cứ chiếu theo chương trình, kiểm điểm lại công tác hành hiệp mà giải quyết, có gì là rắc rối?
Nhất Đại Yên Cư lắc đầu :
- Nếu dễ dàng như vậy thì đâu có chuyện đáng tiếc. Đàng này cả hai đều công lực ngang nhau, tính đến việc trừ khử bọn ma đạo sát tinh trong giang hồ để cứu dân lành thì họ cũng bằng nhau không hơn không kém. Một người bốn năm chín thì một người lại năm mươi, không ai chịu thua ai cả.
Cừu Thiên Hiệp bất giác lắc đầu một cách buồn cười :
- Ồ! Tại sao có chuyện lạ lùng và may mắn cho cả hai như vậy?
Nhất Đại Yên Cư mỉm một nụ cười đau khổ :
- Có gì đâu! Lúc lưu xuất giang hồ để hành hiệp, cả hai người đều mơ tưởng đến tình yêu. Họ luôn luôn nghĩ đến ta và quyết không để mất tình yêu. Hễ người này giết được một kẻ gian ác thì người kia cũng cố tìm cho được một kẻ gian ác mà trừ đi. Người này làm được một việc thiện thì người kia cũng phải tìm cho được một việc thiện mà làm, không ai chịu thua ai nửa bước. Cũng vì thế mà tiếng tăm của hai người ấy lẫy, lừng, được giang hồ chính phái tặng cho cái tên là Đại hiệp.
Cừu Thiên Hiệp nhoẻn môi cười hỏi :
- Thế thì tiền bối phải giải quyết mối tình duyên đối với họ như thế nào?
Nhất Đại Yên Cư không đáp mà nhìn chàng hỏi :
- Theo ý ngươi thì câu chuyện phải giải quyết làm sao?
Cừu Thiên Hiệp đôi mắt mông lung nói :
- Thật khó quyết định. Có lẽ phải nhường cho hai vị tiền bối ấy tự dàn xếp mới được.
Nhất Đại Yên Cư đẩy ghế, từ từ đứng lên nhìn thẳng vào mặt chàng nói :
- Phải! Chính ta đã có ý định như ngươi. Mà cũng chính vì vậy nên đã sanh ra chuyện không hay.
Cừu Thiên Hiệp giật mình, trố mắt hỏi :
- Việc gì đã xảy ra cho hai vị tiền bối ấy?
Nhất Đại Yên Cư nói :
- Họ quyết định dùng võ công đấu nhau để phân định xự thắng bại.
Cừu Thiên Hiệp ồ lên một tiếng nói :
- Đồng môn sư huynh đệ sao lại có thể ra tay quyết đấu được. Như vậy từ chỗ thân bước sang chỗ thù rồi.
Sắc mặt Nhất Đại Yên Cư tái xanh đi. Bà nói :
- Phải! Huống hồ Lưỡng hổ tranh đấu tất hữu nhất thương, ta làm sao có thể để cho họ dùng võ lực mà hại lẫn nhau.
- Phải, phải. Lẽ nào để cho họ làm tổn thương tình sư môn! Tiền bối ngăn cản họ là phải. Nhưng tiền bối đã dùng cách nào vậy?
Nhất Đại Yên Cư buồn bã nói :
- Ta dùng đủ cách để khuyên giải nhưng không được. Cuối cùng ta phải cắn răng tuyên bố một câu...
Đôi mắt Cừu Thiên Hiệp chăm chăm nhìn vào mặt Nhất Đại Yên Cư, như đang nón lòng chờ đợi câu tuyên bố quan hệ ấy.
Bà ta nói :
- Ta tuyên bố dứt khoác là ta không có tình ý gì với hai người cả. Ta không yêu ai hết. Ta khuyên họ hãy chôn chặt mối tình yêu của họ trong đáy lòng đừng mơ tưởng đến ta mà uổng công.
Cừu Thiên Hiệp trợn tròn đôi mắt, gật đầu lia lịa :
- Được. Nếu vậy thì tình yêu của tiền bối quả thật sâu xa và cao thượng. Thà chịu tự mình hy sinh, chôn chặt mối tình yêu vĩ đại ấy trong đáy lòng để thanh toàn cho hai vị đại hiệp kia khỏi vì tình yêu mà bị thảm hại. Hành động và tâm tình của tiền bối đáng cho đời kính phục.
Vô Lý công chủ nghe chàng nói bỗng cười khúc khích xen vào :
- Ồ! Thiếu hiệp nói nghe dễ quá. Nếu là tôi thì quyết không dại gì chịu khép cõi lòng, bóp chết con tim mình suốt đời hy sinh như vậy.
Nhất Đại Yên Cư hất hàm, đưa mắt liếc xéo Vô Lý công chủ và nói :
- Con ạ! Con chớ nên chống đối lời nói của Cừu Thiếu Hiệp.
Thấy bà ta mắng con giả bênh vực mình. Cừu Thiên Hiệp bất giác đỏ mặt lên, ú ớ :
- Không không. Có lẽ lời nói của Vô Lý công chủ có một phần nào đúng về tâm lý...
Nhất Đại Yên Cư buồn bã tiếp :
- Nhưng sự thật là ta đã hy sinh tình yêu đối với ho...
Cừu Thiên Hiệp hỏi :
- Trước sự quyết định của tiền bối, hai vị đại hiệp nghĩ thế nào?
Nhất Đại Yên Cư buồn bã than :
- Cả hai nghe xong đều thất vọng. Tuy họ bỏ hẳn ý định quyết đấu, nhưng họ lại nhìn mặt nhau thề một lời rất độc, mà hậu quả còn tai hại hơn.
Cừu Thiên Hiệp nóng lòng hỏi :
- Hậu quả gì vậy?
Sắc mặt Nhất Đại Yên Cư lạnh nhạt, hai giọt lệ ngấn dài trên đôi khóe mắt, bà nói :
- Hai người đều thề rằng nếu không lấy được ta thì suốt đời họ quyết không chịu cưới vợ.
Cừu Thiên Hiệp giật nảy người ồ một tiếng lớn :
- Thật rắc rối quá. Nếu vậy hai vị đại hiệp của thời đó đành chịu để cho dòng họ mình tuyệt đi sao? Cái gì đã bắt buộc họ phải làm như vậy?
Nhất Đại Yên Cư lau nước mắt :
- Tình yêu!
Cừu Thiên Hiệp sững sờ :
- Tình yêu! Ôi! Thật là một hậu quả tai hại.
Vô Lý công chủ thấy nét mặt buồn bã của Cừu Thiên Hiệp xen vào nói :
- Hừ! Lúc nãy thiếu hiệp khen lối giải quyết của thân mẫu tôi là đúng kia mà?
Cừu Thiên Hiệp có vẻ thẹn thùng, miễn cưỡng nói :
- Tôi không ngờ lại có thể xảy ra việc như vậy.
Lần này Nhất Đại Yên Cư không rầy la con gái bà nữa, mà đăm chiêu nhìn ra ngoài trời nói tiếp :
- Ta xét thấy không thể nào sống gần hai vị sư huynh ta nữa, để nuôi mãi mối tình yêu thất vọng trong lòng. Vì vậy ta giả biệt cả hai để nhập vào giang hồ. Ôi! Lòng ta lúc đó đau khổ biết bao nhiêu, nỗi đau khổ không thể nào chịu nổi. Sự đau khổ ấy đã tạo cho ta trở thành một con người nóng nảy, độc ác. Hai mươi năm lưu xuất giang hồ ta đã nhúng tay vào không biết bao nhiêu vụ giết người tàn nhẫn. Vì vậy ta mới có cái danh hiệu Nhất Đại Yên Cư ngày hôm nay.
Nghe tới đây, Cừu Thiên Hiệp không dám tán thưởng mà cũng không dám chê trách. Chàng chỉ buộc miệng ồ lên một tiếng, đôi mày cau lại Không cần để ý đến thái độ của Cừu Thiên Hiệp, Nhất Đại Yên Cư kể tiếp :
- Ta tưởng hai sư huynh đệ chán ghét ta mà tạo một cuộc sống riêng, ngờ đâu họ lại vẫn theo đuổi ta trong giang hồ. Họ tìm đủ cách để khuyên giải ta, họ biết ta vì thất tình mà sanh ra sát kiếp như vậy. Họ bỏ tất cả những đại sự trên giang hồ mà theo ta như bóng với hình, không rời khỏi bước nào cả.
Cừu Thiên Hiệp hỏi :
- Họ không đi hành hiệp nữa sao?
Nhất Đại Yên Cư lắc đầu :
- Không! Bấy giờ họ chỉ vì ta, chỉ sống vì tạ Bởi vậy, các chánh phái giang hồ khinh bỉ, chỉ trích chúng ta, cho là môn phái chúng ta không đứng đắn.
Cừu Thiên Hiệp buồn bã nói :
- Đáng trách thật, nhưng kể ra tình yêu của hai vị tiền bối đó cũng có trên đời này.
Lúc ấy Nhất Đại Yên Cư đâu còn để ý đến lời khen chê của chàng nữa, bà ta gạt lệ tiếp lời :
- Mặc dầu gần gũi, nhưng lúc nào ta cũng cắn răng bảo với hai người là ta không yêu họ chút nào cả... Nhưng khổ nổi. Hai vị sư huynh cho là ta nói dối, không tin...
Cừu Thiên Hiệp xen vào :
- Dĩ nhiên! Bởi vì, đông môn thụ nghệ, tâm ý của tiền bối hai vị đại hiệp còn lạ lùng gì mà không rõ nữa. Huống hồ, tâm hồn của tiền bối sau khi lưu xuất giang hồ lại đột biến như vậy thì không thể chối cãi vào đâu được.
Nhất Đại Yên Cư cau mày nói :
- Vì dư luận giang hồ mỗi ngày một nhiều, mà hai vị sư huynh ta vẫn không chịu rời tạ Trước tình thế ấy, muốn giải quyết dứt khoát thì chỉ có một con đường cùng. Đó là ta lấy chồng.
Cừu Thiên Hiệp mở to đôi mắt :
- Lấy chồng?
- Phải! Ta làm như vậy để cứu vãn danh dự cho môn phái, để trả hai vị sư huynh ta trở lại con đường nghĩa hiệp giúp ích dân lành.
Cừu Thiên Hiệp thở dài :
- Ồ! Đau đớn cho hai vị đại hiệp thật. Nhưng biết làm sao hơn.
Nhất Đại Yên Cư buồn bã, hai giọt lệ treo trên đôi má nói :
- Ta vì tức giận mà đã thành hôn với Huyền cung Huyết Ma Hạ Đình Oai một người có tiếng là ác độc nhất của thời đó.
Cừu Thiên Hiệp giật mình nói :
- Ồ! Tiền bối đem thân chôn vào tay một người...
Chàng không nói nữa, nhưng Nhất Đại Yên Cư đã hiểu ý chàng :
- Ta đã coi như thân này không còn nữa thì cần gì phải lực chọn.
Cừu Thiên Hiệp lắc đầu :
- Nhưng làm như vậy có lẽ là một đau đớn xâu xa đối với hai vị đại hiệp kia.
Câu nói đó khiến cho Nhất Đại Yên Cư không thể cầm nổi đôi dòng lệ. Bà vừa khóc vừa nói
- Phải! Đúng như người đã dự đoán. Hai vị sư huynh ta đồng thời...
Nói đến đây, bà ta nghẹn ngào, ôm mặt nức nở không nói được nữa.
Cừu Thiên Hiệp cũng nóng lòng không nhiịn được, hỏi vội :
- Họ như thế nào?
Vô Lý công chủ cau mày nói :
- Thân mẫu ta đang đau lòng khóc như vậy, người chớ ép thân mẫu tôi nói nữa.
Rồi nàng nhảy vào lòng mẹ nàng, ngồi vuốt ve hai đầu gối của mẹ nàng và nói :
Nhất Đại Yên Cư vẫn khóc mãi không thôi khiến cho Vô Lý công chủ cũng đau lòng ứ mấy tiếng rồi khóc theo.
Cừu Thiên Hiệp sững sờ nhìn hai mẹ con Nhất Đại Yên Cư mà lòng thấy xốn xang khó chịu.
Nhất Đại Yên Cư đưa tay vò đầu con gái, đôi mắt ngấn lệ nói :
- Hai vị đại hiệp đó vì tức giận việc ta lấy chồng mà tự ý hủy hết vũ khí, không dùng đến võ công nữa, rồi rút lui ra khỏi võ lâm, kẻ ở chân trời phía Nam, người tìm chân trời phía bắc vào núi non hoang vắng mà ẩn dật không ra giang hồ nữa. Từ ấy đến nay đã gần hai mươi năm rồi.
Cừu Thiên Hiệp nghe đến đây thở một hơi dài như trút được mọi lo lắng trong lòng chàng. Mặt chàng bình thản nói :
- A! Té ra là nơi hoang sơn thắng cảnh lại là chốn để cho những khách thất vọng về tình thân, quên đi những gì đau khổ trong dĩ vãng. Như thế cũng là chuyện hay, tiền bối khỏi phải đau lòng vì hai vị đại hiệp ấy nữa.
Tưởng câu nói ấy là một lời an ủi, không ngờ Nhất Đại Yên Cư lại khóc lớn Bà ta nói :
- Người võ lâm đâu được cái diễm phúc nhàn cư như người tưởng. Hai vị sư huynh ta khi xuất đạo, hành hiệp giang hồ đã chém giết quá nhiều bọn hắc đạo lục lâm. Do đó món nợ máu di lưu và bọn chúng họp nhau quyết tìm đến thanh toán.
Cừu Thiên Hiệp nói :
- Hai vị đại hiệp kia là hai cao thủ đệ nhất võ lâm, bọn hắc đạo dù có nuôi thù chuốc oán đã dễ gì hại mạng hai vị ấy được. Tôi tưởng tiền bối nên an tâm về điểm này.
Nhất Đại Yên Cư thở dài :
- Không. Ngươi không rõ. Hai vị đại hiệp ấy đã không chịu dùng võ công nữa. Vả lại, cả hai đều cưới vợ. Nhưng vợ của họ không phải là gái võ lâm mà là đàn bà trong khuê các. Xem thế thì đủ biết họ đã chán ghét võ học đến bực nào rồi. Họ quyết không dùng đến võ công nữa mà.
Cừu Thiên Hiệp nghe đến đây nửa mừng, nửa ngại nói :
- Á! Như vậy thì hai bậc tiền bối đó đã lưu lại trong xã hội một dòng máu anh kiệt rồi. Dù đời họ không dùng đến võ công nữa, nhưng tôi dám chắc con cháu họ sẽ không để tiếng tăm họ bị mất.
Nhất Đại Yên Cư nhoẻn một nụ cười đau khổ :
- Ôi! Tạo hóa lắm đa đoan. Cách đây hơn mười năm, ta được nghe tin đồn rằng hai gia đình ấy bị kẻ thù tìm đến tận sát, đến nổi con cái cũng không thoát khỏi.
- Ồ! Nếu vậy thì độc ác quá. Con cái họ còn nhỏ mà có tội gì? Tại sao lại tiêu diệt cả dòng họ.
Nhất Đại Yên Cư nói :
- Những kẻ thù của hai gia đình ấy toàn là những bọn lục lâm hắc đạo, đâu kể gì đến nhân đạo, lương tâm.
Vừa nói bà ta vừa khóc rống lên như quá sức đau xót vậy.
Cừu Thiên Hiệp hỏi :
- Việc này do lời đồn đãi hay là sự thật đã xảy ra như vậy?
Nhất Đại Yên Cư gạt lệ nói :
- Việc đã rõ ràng, không còn nghi ngờ gì nữa.
Cừu Thiên Hiệp hỏi :
- Tại sao tiền bối biết rõ?
Nhất Đại Yên Cư thở ra một hơi dài, đôi mắt lộ ra hai luồng nhãn quan như căm tức, giận dữ và nói :
- Té ra tham gia vào việc huyết tẩy hai gia đình lại có cả Huyền cung Huyết Ma Hạ Đinh Oai, chồng của ta nữa.
Cừu Thiên Hiệp á lên một tiếng Toàn thân chàng nhảy dựng lên như điện giựt. Chàng muốn nói gì rồi lại không nói gì cả.
Nhất Đại Yên Cư buồn bã tiếp lời :
- Lúc Huyền cung Huyết Ma trở về nhà vô ý thố lộ việc ấy nên ta biết. Ta vừa căm tức vừa đau lòng, cố hỏi dò xem nơi cư ngụ và con cái của hai gia đình ông ấy hiện ra sao, nhưng Huyền cung Huyết Ma nhất định không nói ra. Vì vậy...
Nói đến đây, bà ta khóc to đến nấc nghẹn không nói nên lời.
Cừu Thiên Hiệp quá cảm động cũng ngồi yên.
Giây lát bà ta nói tiếp :
- Hai vợ chồng ta vì bất bình việc đó mà cãi nhau đến phải động thủ. Huyền cung Huyết Ma quá giận dữ ép ta đến kỳ cùng, buộc ta phải dùng đến Khư Vô chưởng. Khư Vô chưởng lực của ta đã làm cho Huyền cung Huyết Ma ngũ tạng thọ thương, rồi cách hai ngày sau, ông ta hộc máu tươi ra mà chết.
Lúc đó, quả tim của Cừu Thiên Hiệp cơ hồ nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Chàng nắm chặt hai tay lại như giận dữ ai, mồ hôi chàng toát ra như tắm, chàng cứng lưỡi ngồi yên không nói nên câu.
Nhất Đại Yên Cư thở dài :
- Ồ chỉ vì vậy mà ta đã mang tiếng giết chồng. Có điều thỏa mãn là trước khi chết, Huyền cung Huyết Ma có để lộ một vài điều.
Cừu Thiên Hiệp hỏi vội :
- Điều gì vậy?
Nhất Đại Yên Cư nói :
- Ông ta cho biết con của hai vị sư huynh ta chưa bị sát hại. Trong lúc hỗn loạn đó không biết kẻ nào đã cướp đi. Vì vậy, những kẻ thù hiện nay còn ra sức tìm kiếm để trừ diệt. Nếu con cái của hai vị đại hiệp đó còn sống thì nay đã hơn mười bốn, mười lăm tuổi rồi.
Cừu Thiên Hiệp nghe đến đây không sao nhịn được, nói :
- Thân thế của vãn bối chính là vậy rồi.
Nhất Đại Yên Cư nói :
- Phải! Chính vì vậy mà ta mới tìm ngươi để hỏi cho rõ.
Cừu Thiên Hiệp nghiến răng nói ra mấy tiếng :
- Huyền cung Huyết Ma...
Nhưng chàng biết lỡ lời, vội câm miệng ngay, và hỏi sang chuyện khác :
- Trước khi Hạ tiền bối chết có nói rõ con cái hai nhà đó được mấy người, và trai gái như thế nào không?
Nhất Đại Yên Cư lắc đầu :
- Không!
Chàng buồn bã nói bâng quơ :
- Không biết nơi ẩn cư của hai gia đình đó ở đâu nhỉ?
Nhất Đại Yên Cư lắc đầu :
- Ta cũng không biết. Nhưng ngươi được lớn lên từ bé đến giờ lẽ nào lại không nhớ ra một điều gì sao?
Chàng buồn bã lắc đầu :
- Từ bé đến giờ vãn bối chỉ biết sống ở Phi Lai sơn tráng, gọi Hùng Phong Vạn Lý là thân phụ mà thôi. Nếu không gặp được Nhất tăng, Nhị cái và Tam kiếm khách, hai vị tiền bối trong số đó nói ra thì vãn bối cũng không biết được là vãn bối họ Cừu nữa.
Nhất Đại Yên Cư hừ một tiếng :
- Thật là kỳ di.
Cừu Thiên Hiệp nói :
- Bất cứ giá nào, vãn bối cũng phải tìm cho được lai lịch để qui tông.
Nhất Đại Yên Cư thở dài nói :
- Phải! Nhiệm vụ của ngươi là phải vậy rồi.
Bà ta chưa nói dứt thì Cừu Thiên Hiệp đã bước xuống ghế, quỳ mọp xuống trước mặt Nhất Đại Yên Cư nói :
- Sư thúc! Điệt nhi xin yết kiến.
Vô Lý công chủ đang ngồi trong lòng mẹ, thấy vậy vội nhảy phóc ra ngoài, quắc mắt nhìn Cừu Thiên Hiệp nói :
- Người này... làm cái gì vậy? Việc này chưa hẳn đã rõ ràng sao lại gọi thân mẫu tôi bằng sư thúc?
Nhất Đại Yên Cư nói :
- Ta chưa dám chắc có đúng lai lịch của ngươi như vậy không.
Cừu Thiên Hiệp nói :
- Dầu cháu là con của nhà họ Cừu nào đi nữa thì cũng vẫn gọi tiền bối bằng sư thúc. Huống hồ sư thúc đã vì gia đình cháu mà mang tiếng sát phu, việc ấy cháu có chết đi cũng chưa đền đáp nổi.
Mối sầu trên nét mặt Nhất Đại Yên Cư như phai dần đi. Bà ta gật đầu nói :
- Cũng được! Ta nhìn nhận là sư thúc của ngươi đấy.
Cừu Thiên Hiệp mừng rỡ bái ba bái, rồi đứng dậy hướng về phía Vô Lyý Công chủ nói :
- Vô Lý muội muội.
Vô Lý công chủ không trả lễ, đôi mày liễu nhướng lên, chân nhảy loạng choạng nói :
- Nói bậy! Tôi tên là Hạ Bích Liên sao lại gọi là Vô Lý?
Cừu Thiên Hiệp bất giác nhoẻn một nụ cười rồi gọi lớn :
- Bích Liên muội muội.
Thiếu nữ thích chí gật đầu, nhoẻn một nụ cười.
Nhất Đại Yên Cư thấy vậy cũng không nhịn cười được, quay qua mắng :
- Con bé dại khờ. Con phải hành lễ ca ca của con trước chứ.
Vô Lý công chủ thẹn đỏ mặt, nhưng phải tuân theo lời mẹ dạy, cúi xuống bái một bái và gọi :
- Thiên Hiệp ca ca.
Hai người đều nhìn nhau cười lớn, và những gì e thẹn cũng theo tiếng cười ấy tiêu tan đi mất, chỉ còn lại tình thân.
Lúc đó trời đã sáng tỏ, Cừu Thiên Hiệp định cáo từ.
Nhưng Nhất Đại Yên Cư đã giữ chàng lại, chưa cho giã từ vội, và nói :
- Điệt nhi! Việc cháu đi tìm thân phụ là đại sự nhưng ta không thể theo giúp cháu được, vì ta có lời nguyền là bế môn cãi hối. Nếu cháu có tìm được tin tức gì thì viết thư gởi ngay về đây cho ta biết với.
Cừu Thiên Hiệp cúi đầu :
- Dạ! Cháu xin tuân lời sư thúc.
Vô Lý công chủ Hạ Bích Liên thấy trời đã sáng, bụng đói nên xen vào :
- Ồ! Mệt nhọc cả đêm rồi, để con đi làm chút đồ ăn cho thân mẫu lót lòng.
Nhất Đại Yên Cư âu yếm nhìn con :
- Phải! Con cũng nên sữa soạn một tiệc rượu để đãi Thiên Hiệp ca ca của con trước khi lên đường.
Nàng không chờ mẹ nàng nói dứt câu, đôi chân nàng nhảy tung tăng, xiêm y lả lướt, như một cánh bướm bay thẳng vào hậu đường.
Chỉ chốc lát, hai con tỳ nữ đã bưng ra một mâm bốn thức ăn điểm tâm, và một lãnh rượu cúc.
Nhất Đại Yên Cư mời Cừu Thiên Hiệp đồng bàn.
Trong bữa ăn, Nhất Đại Yên Cư đinh ninh dặn dò Cừu Thiên Hiệp về các quy luật giang hồ, những kinh nghiệm võ lâm, mỗi mỗi đều rành rẽ.
Cừu Thiên Hiệp để tâm chú ý, không quên một lời nào.
Ăn xong, chàng bái biệt lên đường.
Hai mẹ con Nhất Đại Yên Cư đưa chàng thẳng đến Mộng cốc Chung Nam sơn rồi mới quay lại Huyền cung.
Ra khỏi núi, Cừu Thiên Hiệp một mình lững thững bên đường.
Chàng không ngờ thân thế của chàng lại gặp nhiều rắc rối như vậy. Lòng chàng lo lắng hơn trước.
Bởi vậy, nhất cử nhất động của chàng từ đây được chàng cẩn mật hơn.
Chàng dùng tuyệt thế khinh công dựa theo con đường hẻo lánh mà đi. Lúc nào có người qua lại thì chàng lại lểnh mểnh đi rất chậm như không phải là một kẻ có thân pháp tuyệt học vậy.
Khi mặt trời ngã bóng về tây thì chàng đã đến Tràng An thành rồi Tràng An là nơi kinh đô đế vương thuở xưa, dĩ nhiên khác hẳn với các thị trấn khác rất nhiều.
Đâu đâu cũng có danh lam thắng cảnh, và di tích. Nhất là phố xá thì đông đúc, cảnh náo nhiệt chàng chưa từng thấy.
Ở đây có đủ hạng người, giàu sang có, nghèo hèn có, những cô gái đẹp nối nhau diễn qua từng đoàn, ăn mặc thật kỳ quan tao nhã.
Những thương gia mua bán, trao đổi nhau, giao thiệp với nhau trông rất bặt thiệp.
Đúng là một kinh đô trong thuở thanh bình.
Cừu Thiên Hiệp là người võ lâm, thích những di tích của anh hùng thời xưa, nên chàng tìm đến chỗ Mã Siêu truy Tào Tháo để xem.
Nơi này là một cây cổ thụ, lớn đến mười người ôm không xuể. Thân cây có một cái lỗ rất lớn, đâm sâu vào giữa ước đến ba thước.
Tục truyền rằng đời Tam Quốc Mã Siêu tức giận đâm Tào Tháo một thương nhưng không trúng Tào Tháo, mà cây thương dài đã găm vào thân cây đó, để lại một lỗ sâu như vậy.
Cừu Thiên Hiệp đứng nhìn cái lỗ sâu hút trong thân cây ấy một lúc mà lòng nổi lên khí phách anh hùng.
Chàng không có việc gì làm cả, nên thả gót đi từ đầu chợ đến cuối phố một vòng, bất giác lòng chàng sanh nghi thầm nghĩ :
“Thể Vân bang đã có hẹn mình nơi Tràng An, tại sao lại không thấy? Còn như các anh hùng hào kiệt giang hồ không thiếu gì, tại sao nơi đô hội phồn hoa lại không thấy một người nào có vẻ là võ lâm cả. Chẳng lẽ những kẻ giang hồ đến đây đều cải trang cả chăng?”
Lúc này Cừu Thiên Hiệp đã có đôi chút ý thức về đường đời, nên chàng không an lòng, khi thấy trước mặt chàng toàn là những kẻ mua bán xa hoa, hoặc là những kẻ chỉ biết lầm lũi trong đường phố.
Chàng từ từ dạo gót ra khỏi bắc môn thì thấy xa xa, trên một khoảng đất rộng có hàng mấy trăm người đang vây quanh thành một vòng tròn. Có kẻ vỗ tay reo hò tán thưởng khen hay, có kẻ lại nhóng người lên trố mắt nhìn vào.
Thấy có vẻ khác thường, Cừu Thiên Hiệp vội lần đến, chen chân vào đám đông người ấy.
Thì ra đó là một cuộc mãi võ để xin tiền Người ta biểu diễn các môn đi trên dây sắt, đội chum nước, hoặc múa rối đủ cách để làm vui cho khán giả.
Chàng vừa ló mặt vào thì đã thấy một thiếu nữ trạc mười bốn mười lăm tuổi, đang biểu diễn môn lộn nhào.
Chàng trông thấy công phu biểu diễn của cô gái này thật quả còn non nớt, hình như chưa được danh nhân chỉ dạy qua.
Vì vậy, nàng chỉ làm những động tác sơ đẳng mà mệt đến thở hổn hển, mồ hôi toát ra như tắm.
Nàng nhào lộn mấy vòng, thân hình vươn lên hạ xuống, lúc nghiêng bên hữu, lúc uốn bên tả.
Cừu Thiên Hiệp bất giác buột miệng khen :
- Hay!
Cái hay của chàng vừa khen thiếu nữ làm trò mãi võ không phải ở chỗ công phu tinh diệu mà là do cái sắc đẹp tuyệt thế của cô nàng.
Mặt nàng trắng mịn như tô qua một làn phấn, nước da mướt rượt đến nỗi người ta có cảm giác như một làn gió nhẹ thổi qua cũng có thể làm nứt rạn làn da ấy ra được.
Tóc nàng đen huyền lóng lánh, được thắt thành hai cái bính dài bỏ thõng xuống đôi vai thon thon, đôi mi như hai lá liễu nhún nhảy trên cặp mắt sáng long lanh như ánh nước mùa thụ Miệng nàng nhỏ nhẹn trông rất có duyên.
Nói chung là toàn thân nàng không có một cái gì không đều đặn và đẹp đẽ.
Cừu Thiên Hiệp lại đưa mắt nhìn ở cuối sân khấu, thì thấy nơi đó có để hai cái ghế. Trên mỗi cái ghế có một người ngồi.
Một người trong hai người đó là một gã trung niên, mặt đen như than hầm, trên cái màu đen xấu xa ấy lại còn điểm những lốm đốm màu trắng, đốm lớn màu đỏ trông rất dể sợ. Đã vậy, nơi miệng của gã lại lồi ra hai cái răng cửa vàng chạch, trông xấu xí làm sao Tuy nhiên, đôi mắt gã lại sáng rực lên, làm cho Cừu Thiên Hiệp phải giật mình.
Với sức sáng đó, chứng tỏ gã là một cao thủ võ lâm, mà công phu nội lực không phải tầm thường.
Những cái lạ lùng mà Cừu Thiên Hiệp phát giác ra được chính là những cái đã đánh vào lòng tò mò của chàng.
Chàng để ý dò xét tỷ mỉ hơn Nơi ghế bên kia là một lão già, trạc năm mươi tuổi, người gầy như một bộ xương khô, trên mình lão từng cái xương nhô ra có thể đếm được không sót một cái. Đôi mắt sâu húp vào như hai cái lỗ và chói ngời sáng.
Cứ theo nhận xét của Cừu Thiên Hiệp thì lão già ốm này công lực còn uyên thâm hơn gã mặt rỗ kia gấp bội phần.
Cả hai đều ở trần trùng trục, mặc một chiếc quần bằng vải, ống quần rộng thênh thang.
Bấy giờ thiếu nữ đẹp đứng giữa sân đã nhào lộn đủ các môn rồi, nàng đứng yên lặng nghỉ mệt, và thở như gần muốn đứt hơi.
Bỗng người mặt rỗ ném cho nàng một chiếc phèn la bằng đồng và nói :
- Hãy đến xin tiền thưởng quí vị khán giả đi.
Thiếu nữ đang thở hổn hển và cúi xuống nhặt chiếc phèn la rồi đi quanh một vòng, đưa tay ra, miệng nói không ngớt :
- Xin quí khán giả hảo tâm cho tôi chút ít tiền để nuôi sống.
Nàng đi giáp một vòng khán giả rất đông, nhưng trong chiếc phèn la không có đến hai chục đồng tiền.
Nàng sợ sệt, đến đỗi tay run run, bưng chiếc phèn la đưa đến trước mặt gã mặt đen.
Gã mặt đen trầm mặt xuống, với tay rút chiếc roi da để làm trò quất nhanh vào lưng thiếu nữ hét như rống :
- Súc sanh! Ngươi biểu diễn thế nào mà không đẹp mắt quí vị khán giả, để quí vị khán giả chê trách không thưởng cho?
Thấy vậy, lòng Cừu Thiên Hiệp nóng ran như bốc lửa, chàng xô đám người đứng trước mặt, toan nhảy vào can thiệp.