Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 219: Phỉ tây

Tháng 1 năm 3102 lịch vũ trụ, chiến loạn ở đế quốc đã ngừng lại, nhưng ngay khi mọi người đang định thở phào nhẹ nhõm, bỗng phát hiện tình hình tồi tệ vẫn chưa chấm dứt tại đây.

Biên cảnh liên tiếp xảy ra sự cố, mặc dù biết là Trọng Huy cố ý, và cũng hiểu có lẽ sự việc chỉ là do chúng cố ý diễn trò, nhưng điều ấy không ngăn cản được lửa giận của các binh sĩ tràn lan, cư dân bắt đầu tổ chức diễu hành, cốt để cho đối phương biết tay, cũng may đế vương của hai nước đều hiểu rõ sự tồn tại của Trọng Huy, cố gắng khống chế không để cho xung đột trở nên nghiêm trọng hơn.

Sau đó, bởi vì trận hỗn chiến của quân đội lúc trước, đa số cư dân trong tinh hệ chính đều đã sơ tán, khắp thành phố là cảnh tượng hoang tàn, thiệt hại nặng nề, chưa kể có kẻ còn cố ý kích động, các bang phái và tổ chức xã hội đen manh nha thành lập, trị an cực kém. Hiện tại, công tác dọn dẹp hậu quả của trận chiến đang được tiến hành khẩn trương, năng lực của Tống Minh Uyên được đế vương coi trọng, vì thế nhẹ nhàng vung tay giao hết công việc cho anh.

Tống tướng quân giật mình.

Nếu như không có gì ngoài ý muốn, con út nhà ông sẽ vào quân đội trong tương lai, nối tiếp con đường tòng quân của gia đình, nhưng công việc Tống Minh Uyên đang quản lý bây giờ lại hoàn toàn không nằm trong phạm vi ấy, Tống tướng quân không khỏi nhìn họ một cái.

Lần này, Tiểu Uyên dùng lính cơ giáp mình âm thầm bồi dưỡng để giúp đỡ đế đô, chưa kể còn đào cả một cái địa đạo thông tới học viện Hoàng Gia, những việc này đều làm trước khi chiến tranh bắt đầu, vậy mà đế vương hoàn toàn không có ý định hỏi đến.

Trong đầu ông suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng bỏ nghi ngờ qua một bên, vỗ vỗ vai con út.

Bất kể thế nào, cuối cùng cũng không phải chuyện xấu.

Trước giờ, mấy vị thiếu gia quý tộc có mâu thuẫn với quân đội đều có chung một cảm xúc đối với Tống Minh Uyên, đó là sợ hãi và chán ghét, nhưng sau khi cuộc nội chiến nổ ra, bọn họ càng thêm kiêng kị, càng thêm sợ hãi, vì vậy vô ý thức dùng càng nhiều ghét bỏ hơn để che giấu. Bởi vậy, khi thấy Tống Minh Uyên được bệ hạ tán thưởng, cả đám đều nhếch miệng, muốn phát biểu vài bình luận có ý khinh thường, nhưng ngay sau đó lại thấy Phòng Thiên Kỳ im ỉm đứng sau giúp đỡ, bọn họ giật mình, vội vàng nuốt tất cả những gì muốn nói vào bụng.

Phòng Thiên Kỳ nhìn rõ phản ứng của đám người kia, chỉ cười lạnh: “Sâu mọt.” Hắn thấy Tống Minh Uyên nhìn qua, sự lạnh lẽo trong mắt giảm bớt một chút, nói khẽ, “Mặc dù chúng nó luôn vo ve xung quanh tôi và anh họ tôi, nhưng thực ra bọn tôi không hề ưa đám này.”

Hắn dừng lại một chút: “Anh họ tôi đã sớm biết các thế gia và quân đội có mâu thuẫn, chỉ là gốc rễ của họ quá sâu, anh tôi nói tạm thời không động được, dù sao cũng chẳng thể làm nên sóng gió, cứ mặc kệ là xong.”

Tống Minh Uyên ừ một tiếng, không nhận xét thêm, chỉ ném chuyện của Ngân Nhạc Sinh cho hắn tự xử lý.

Phòng Thiên Kỳ cũng nhận ra đội trưởng của Tinh Diệu, cũng biết người này là bạn của huấn luyện viên Trình, trước kia là bộ đội đặc chủng, vì vậy gật đầu. Hắn chuẩn bị bớt thời gian đi điều tra xem đã có chuyện gì xảy ra, còn sau đó Ngân Nhạc Sinh có đồng ý trở lại quân bộ hay không, việc này không liên quan tới hắn.

Tống Minh Kiệt vẫn chưa quay lại quân bộ, thời gian gần đây đều quan sát động tác của hai người, hôm nay, lúc thấy em trai nhà mình đi làm về bèn cười hỏi một câu: “Cuối cùng cũng hòa thuận với thằng nhóc Phòng gia rồi?”

Tống Minh Uyên từ chối cho ý kiến, sự việc Velar gặp chuyện không may đều khiến họ thay đổi ít nhiều, bất kể trước kia họ có bất hòa cỡ nào, đến cuối cùng đế quốc vẫn là nhà của họ, đương nhiên ai cũng hy vọng nó có thể phát triển theo phương hướng tốt.

Tống Minh Kiệt thấy em trai không đáp, chỉ nhún vai, cứ thế bỏ qua.

Gần đây, biên cảnh hai nước có chút không yên ổn, đế quốc Phỉ Tây vừa nhận được tin tức của Lam đã lập tức phái người tới phòng thủ, chờ bọn họ trở về. Đám Bạch Thời cũng vừa tới nơi, vì vậy liền vào chiến hạm của đối phương.

Phỉ Tây phái tới một vị tướng quân và một vị thiếu gia dòng dõi thế gia vô cùng xinh đẹp. Ngay lúc Bạch Thời đang suy đoán quan hệ giữa Lam và vị thiếu gia này, đã thấy đối phương chạy về phía Lam.

Lam cười tủm tỉm chào hỏi: “Sao em cũng tới?”

“Em nghe nói anh sắp trở về, cho nên mới ngồi không yên.” Vị thiếu gia kia quan sát Lam từ đầu đến chân, “Anh thật xấu, sao có thể đi lâu như vậy, còn không báo với em.”

“Anh có việc bận rộn.” Nét mặt Lam không thay đổi, cười cười giới thiệu bọn họ với nhau. Thiếu niên tên là Becky, chơi thân với Lam từ nhỏ đến giờ, địa vị ở Phỉ Tây không hề thấp.

Đám Joshua nghe Lam nói với Becky muốn dẫn bạn bè tới Phỉ Tây chơi, lập tức hiểu ngay, chỉ sợ Becky không biết rõ về chuyện của Trọng Huy.

Đương nhiên Bạch Thời cũng có thể hiểu được ngụ ý của Lam, nhưng giờ khắc này tất cả sự chú ý của cậu đều tập trung vào cái tên của thiếu niên kia, chớp mắt mấy cái, cảm giác thật câm nín.

Bạch Thời vốn tưởng những ký ức lắng đọng trong đầu cậu đã không còn tác dụng nữa, ai ngờ nó lại đột nhiên xuất hiện.

Bạch Thời nhớ tới một sự kiện, chính là cái lúc mấy người bọn họ thảo luận về anh em chiến hữu của nhân vật chính, cậu rất hứng thú với đề tài này, chăm chú lắng nghe, phát hiện đám khốn nạn này muốn tạo một nhân vật bình hoa thụ, đã bình hoa lại còn ẻo lả, cảm thấy hết cả hứng.

Đám kia vẫn tiếp tục thảo luận sôi nổi: “Phải tả đẹp đẹp vào, tên nhân vật là gì bây giờ?”

“Con cháu thế gia mà, phải có chút hàm dưỡng, phải dễ nghe nữa.”

“Tham mưu đâu rồi, có ý kiến không?”

Bạch Thời nói: “Không có ý kiến, cứ bừa đi, gọi là Becky được rồi, cực kỳ gay, vô cùng gay, vừa xứng đáng còn có nội hàm.”

Mọi người: “…”

Bạch Thời nhớ rõ vai trò của nhân vật này là thầm mếm một trong số anh em của nam chính, yên lặng quan sát một chút, thấy tên kia thỉnh thoảng lại liếc trộm Lam, mới nghĩ thầm quả nhiên tên nhóc này chính là cái đứa “vô cùng gay” kia!

Đương nhiên, Lam hoàn toàn không biết suy nghĩ của bạn nhỏ nào đó, bây giờ đang hỏi thăm đội điều trị có đi theo không, sau khi nhận được đáp án khẳng định bèn bảo đám Bạch Thời cứ thoải mái nói chuyện, còn hắn phải đi làm tiểu phẫu gỡ mặt nạ nhân tạo xuống, xong xuôi mới quay lại.

Lam vẫn giữ nguyên nụ cười đặc trưng ấy, bề ngoài càng thêm anh tuấn tài trí hơn, vô cùng mê người. Đây là lần đầu Bạch Thời và Trì Tả nhìn thấy khuôn mặt thực sự của Lam, không khỏi quan sát kỹ.

Mặc dù Joshua đã từng nhìn thấy, nhưng điều đó không ngăn cản được y nhìn lâu một chút.

Becky không thích người khác nhìn chằm chằm vào Lam như vậy, nhất là khi đám người kia đều có dáng dấp không tệ, hơn nữa nghe nói quan hệ giữa ai kia và Lam còn là cái loại quan hệ đó, thật sự không thể nhẫn nhịn nổi!

Hắn hầm hừ trong lòng, trên mặt lại không hề lộ ra cảm xúc khó chịu, còn ân cần nói đi lâu như vậy chắc mệt lắm rồi, hắn đã cho người chuẩn bị phòng, mọi người có thể đi nghỉ trước.

Joshua khẽ cong khóe môi: “Không sao, không có vấn đề gì.”

Nụ cười của Becky sượng ngắt, còn định nói thêm thì Lam đã nhanh chóng đổi chủ đề. Becky ai oán nhìn Lam, đành phải cố gắng nhẫn nại nói chuyện phiếm với họ.

Mặc dù hắn ở Phỉ Tây, nhưng thỉnh thoảng cũng chú ý tin tức của Erna, cũng biết tất cả những người ngồi ở đây đều từng thi đấu Liên Minh Cơ Giáp, hơn nữa thực lực không tầm thường, có lẽ vì thế mới quen biết Lam, sau đó được trọng dụng.

Becky cảm thấy không ổn, vội cười hỏi: “Nghe nói các cậu đều từng thi đấu Liên Minh? Năm trước bên bọn tôi vừa đánh trong trận chung kết, ban quản lý còn nói phải gia tăng trao đổi với Erna, cho nên có lẽ năm nay sẽ tổ chức một cuộc so tài hữu nghị, không biết các cậu có thể tham gia không?”

Phỉ Tây cũng có giải đấu cơ giáp, hơn nữa tổng thể không hề yếu, lần thi đấu hữu nghị trước bọn họ đã chiến thắng Erna, Lam cần gì phải ra ngoài chơi chứ, kể cả thực lực bản thân của mấy người ngồi đây rất mạnh, nhưng quốc gia họ cũng có rất nhiều người mới mà!

Bạch Thời mơ mồ cảm thấy tên này có địch ý với họ, đoán ra được một nguyên nhân, đảo mắt: “Điện hạ của các cậu có tham gia không?”

“Đương nhiên rồi.” Becky nói xong nhìn về phía Lam, “Đúng không?”

Lam bất đắc dĩ a một tiếng, coi như là đồng ý, bởi vì cơ giáp không chỉ là trò chơi mà còn liên quan tới quân đội, nếu quả thực hai nước tổ chức thi đấu hữu nghị, bất kể thế nào hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Becky thấy vậy vênh vang đắc ý: “Nếu Lam tham gia, nhất định sẽ là đội trưởng.” Theo như hắn biết, lúc trước Phượng Hoàng của Erna đoạt giải quán quân cũng là do Lam dẫn đầu!

Bạch Thời rất hài lòng: “Ồ, chỉ trao đổi thì không thú vị chút nào, phải có chút giải thưởng chứ hả, như vậy đi, đội thắng có thể chọn một người của đội thua, người nọ phải phục vụ không ràng buộc ba ngày, được chứ?”

Joshua lập tức bật cười, nhìn Lam đầy thích thú: “Ý này không tệ, quyết định như vậy đi.”

Lam lại a một tiếng, cười cười: “Sau này hãy nói.”

Thực ra trong thâm tâm, Becky cũng mỏng manh yếu đuối như thiếu nữ, từ trước tới giờ không thích cơ giáp và chiến tranh, chỉ vì Lam mà hắn mới ngẫu nhiên miễn cưỡng bản thân xem vài lần, bởi vậy mặc dù Becky biết đám Bạch Thời đã từng đánh Liên Minh Cơ giáp, nhưng hoàn toàn không rõ tình hình cụ thể thế nào.

Đế quốc Erna của hiện tại, có Bạch Thời sở hữu cấp song SS, Tống Minh Uyên có được gene cấp SS đỉnh phong và tinh thần lực cấp S, hiện tại Joshua cũng bước tới song S rồi, chỉ cần vào kế hoạch S rèn luyện, có lẽ Tống Minh Uyên và Trì Tả còn có thể lên cấp, cho nên… Lam nghĩ, trừ phi lần này hắn có thể đạt được thứ gì đó hay ho từ tổng bộ của Trọng Huy, nếu không thì đánh đấm gì nữa?

Bạch Thời nói: “Có vài người ấy mà, luôn thích vùng vẫy đấu tranh.” Có sự hiện diện của đại ca, cậu không tin kết quả của cuộc cá cược này có thể thay đổi.

Lam bưng cà phê lên nhấp một ngụm, không có ý định nói tiếp.

Dù Becky có ngốc đến mấy cũng nhận ra vấn đề, hỏi đầy cảnh giác: “Các cậu muốn chọn Lam?”

“Việc này phải nghe đội trưởng của chúng tôi.” Bạch Thời nói xong vỗ vỗ vai Joshua, “Anh ấy muốn ai thì chọn người đó, phải nhớ đấy, là ba ngày.”

Trong đầu Becky đột nhiên hiện lên hai chữ “tình thú”, cứng đờ, lập tức hối hận vì đề nghị thi đấu hữu nghị của mình, hắn không nhịn được mà hừ một tiếng: “Vậy cũng phải đợi các cậu thắng mới được, ai biết kết quả sẽ ra sao!”

Bạch Thời gật đầu đồng ý, hài lòng nhìn qua cái vị cực kỳ gay đằng kia, cảm thấy rất ưa thích kiểu người thế này.

Lam biết A Bạch nhiều khi chơi chiêu rất hiểm, không muốn Becky lại bị lừa thêm, dứt khoát thay đổi chù đề, mọi người nói chuyện phiếm một lát, tiễn họ trở về phòng nghỉ ngơi, sau đó né tránh Becky đi tìm tướng quân, hỏi thăm tình hình trong nước.

Chiến hạm xuất phát từ biên cảnh, phải nửa tháng nữa mới tới đế đô của Phỉ Tây.

Sau khi tướng quân được Lam cho biết cấp bậc của Bạch Thời và Joshua thì ánh mắt nhìn họ như muốn tỏa sáng, tuy nói Trì Tả chưa tới cấp S, nhưng lại là một song A rất xuất sắc, hơn nữa nghe nói tinh thần lực có xu thế tăng cao, cũng là nhân tài khó kiếm, vì vậy tướng quân quyết định phải tận dụng cơ hội này, ra lệnh cho thuộc hạ nếu rảnh rỗi phải kéo họ tới buồng mô phỏng đánh vài trận.

Các binh lính nghe mà không hiểu gì nhưng vẫn nghe lời, sau đó toàn bộ đều bị ngược đãi, khiếp sợ nhìn họ.

Sự việc nhanh chóng truyền ra, trong một thời gian ngắn, đám Bạch Thời đã thành hàng bán chạy, nhưng cũng may bọn họ đang rảnh rỗi, đúng lúc cần giết thời gian.

Đối với việc này, Becky cực kỳ ưng ý, cả ngày chạy đi tìm Lam, dự định bù đắp chỗ trống mấy năm qua, nhưng đáng tiếc hắn nghĩ thì hay lắm, chỉ là sự thật quá tàn khốc, bởi vì Lam cũng dành phần lớn thời gian trong phòng huấn luyện, ngẫu nhiên còn đánh một trận với Joshua. Điều này làm Becky vô cùng phiền muộn, càng ngày càng khó chịu với Joshua.

Joshua đưa mắt nhìn hắn, thấy Lam đang đứng bên cạnh, bèn duỗi tay ra, kéo Lam ôm vào lòng.

Cái tên #(&!#^*^$... Hai mắt Becky đỏ hoe, thấy Lam lại không thèm né tránh, nức nở quay đầu bỏ chạy.

Lúc này Lam mới tránh ra, cười cười: “Làm gì lại đi trêu thằng bé.”

“Nhìn khó chịu.” Joshua xấu xa đáp, “Không muốn thì đừng để cậu ta vo ve trước mắt tôi.”

Lam biết trước giờ Joshua chưa bao giờ tử tế với người mình không thích, chỉ cười khẽ, tùy cậu ta vậy.

Lúc này Bạch Thời mới đánh xong một trận, từ chối lời mới của đối thủ, bước ra khỏi buồng mô phỏng, sau đó đi về bên cạnh, đá đá cửa khoang của Trì Tả, ra hiệu cho Trì Tả nhanh chấm dứt.

Lam nhướn mày: “Sao thế?”

“Em mới liên hệ với lão đầu, ông bảo em đi tìm ông.” Bạch Thời nói, “Em và tiểu Tả đi qua xem trước một chút, sau đó sẽ đi tìm anh…” Ánh mắt lại chuyển về phía Joshua, “Anh thì sao?”

Joshua đáp: “Anh ở lại.”

Bạch Thời không có ý kiến, đợi Trì Tả đánh trong liền rời đi.

Tổng bộ của Trọng Huy là khu vực nòng cốt thời kỳ văn minh, khoa học kỹ thuật phát triển cực mạnh, hơn nữa còn được nhân viên kỹ thuật của Trọng Huy cài đặt hệ thống động lực, biến nó thành một tòa thành di động, ấy là chưa kể trang bị chống thăm dò lắp đặt bên ngoài, bởi vậy rất khó phát hiện ra.

Đoàn đội của Trì Hải Thiên vẫn luôn tìm kiếm tung tích của tổng bộ, cuối cùng hôm nay cũng nắm giữ được chút manh mối, muốn đi thăm dò thực hư, đương nhiên Bạch Thời cũng phải tham dự.

Becky nhanh chóng phát hiện ra động tĩnh bên ngoài, mở cửa hỏi thăm, lập tức ngơ ngác: “Bọn họ phải đi? Đi đâu?”

Lam trả lời qua loa: “Đi thăm một người bạn.”

Becky tiếp thu thông tin trong giây lát, lập tức kích động, hớn hở tiễn khách, ai ngờ chỉ thấy Bạch Thời và Trì Tả lên phi thuyền, Joshua vẫn không thèm nhúc nhích, liền cắn ngón tay yên lặng nhìn tên kia, nghĩ thầm sao nhà ngươi còn chưa đi, sao còn chưa đi, còn chưa đi hả?!

Joshua thích thú nhếch khóe miệng, cầm chặt tay Lam, mãi cho tới lúc Bạch Thời đi rồi vẫn chưa buông ra.

Hy vọng của Becky tan vỡ, thấy hai người tay trong tay ngồi cạnh cửa sổ tâm sự, sao cứ có cảm giác lần này Joshua đến là để gặp mặt phụ huynh, hốc mắt đỏ hoe, tiếp tục nức nở bỏ chạy.

Chiến hạm bay tám ngày, xuyên qua điểm chuyển tiếp, tiến vào tinh hệ chính của Phỉ Tây, tiếp tục bay thẳng về phía đế đô.

Hình thức trong khoang thuyền đã chuyển về ban đêm, ba giờ sáng, xung quanh yên tĩnh, trong lúc giật mình dường như Joshua nghe thấy âm thanh dao găm xé không khí, vô thức nghiêng người, cánh tay lạnh buốt.

Cảm giác đau đớn làm y tỉnh táo phần nào, lập tức né tránh đợt công kích tiếp theo, tóm lấy cổ tay của kẻ nọ, tay kia thuận thế bật đèn.

Phòng ngủ sáng rõ, ngũ quan của người trước mặt cực đẹp, ánh mắt sắc bén, đang nhìn chằm chằm vào y không chớp mắt.

Joshua chỉ cảm thấy đại não trì tệ, thấy hắn không lên tiếng, còn không ngừng giãy dụa muốn tấn công, bỗng nhiên ý thức được chuyện gì xảy ra, nguy hiểm nơi đáy mắt trở nên đậm đặc, đưa tay hung hăng tát cho hắn một cái.

Một tiếng bốp cực vang.

Becky nghiêng đầu qua một bên, cực kỳ choáng váng, mất tận vài giây mới tập trung được tầm nhìn, ánh mắt chuyển từ cánh tay bị thương của Joshua đến thanh dao mà mình đang cầm, sắc mặt trắng bệch, lập tức buông tay, run rẩy nói: “Không… không… không phải tôi…”

Khí thế tỏa ra từ Joshua cực kỳ khủng khiếp, ném hắn ở lại rồi bỏ đi.

Becky thấy y mở cửa muốn ra ngoài, toàn thân run lên, vội vàng đuổi theo, sắp khóc tới nơi: “Có có có thể tôi… tôi bị mộng du, cậu tuyệt đối không được nói cho Lam, tôi không muốn anh ấy ghét mình, tôi thừa nhận mặc dù tôi rất ghét cậu, nhưng không ghét tới mức muốn giết người, tôi chỉ là một bé trai mảnh mai…”

“Câm miệng.”

Becky run rẩy, thấy y vẫn muốn đi về phía phòng của Lam, không kiềm chế được muốn xông tới giữ chặt y. Joshua không đợi hắn chạm vào mình đã nhìn qua, ánh mắt nguy hiểm tới mức khiến người ta có ảo giác bị rút gân lột da. Becky sợ muốn chết, vội vã rụt tay lại, run rẩy đi theo Joshua, chẳng mấy chốc đã đứng trước cửa phòng Lam.

Điều khiến người ta bất ngờ nhất là cửa phòng Lam mở rộng, đứng từ nơi này nhìn vào có thể thấy rõ bên trong không có người.

Becky khẽ giật mình: “… Anh ấy đâu rồi?”

Joshua vào phòng tắm nhìn, phát hiện cũng không thấy đâu, y đưa mắt nhìn về phía Becky, biết rõ có hỏi cũng như không, vội vàng chạy tới phòng ngủ của tướng quân, quả nhiên thấy ông đang ngủ rất sâu, lần nửa khẳng định phỏng đoán trong lòng —— Becky bị thôi miên, hơn nữa đồ ăn tối nay có vấn đề.

Chỉ có điều Joshua là người cấp song S, dược tính không có tác dụng quá lớn trên cơ thể y, nhưng Lam thì chưa chắc.

Y ra lệnh cho Becky đánh thức tướng quân, vội vàng lao tới buồng lái, thấy binh sĩ ở đây cũng đã ngủ, đành quan sát camera, phát hiện Becky vịn Lam tiến vào tầng hầm bên dưới cửa lớn của chiến hạm, dưới ấy không có camera, y cũng không rõ sự việc về sau thế nào.

Joshua đứng dậy đi ra ngoài, thấy tướng quân với sắc mặt nghiêm trọng đang lao về phía này, đành dừng bước.

Tướng quân hỏi: “Sao rồi, điện hạ đâu?”

Joshua đã có dự cảm không lành, nói: “Đến tầng hầm xem sao.”

Tướng quân lập tức nhíu mày, bước nhanh theo y đến tầng hầm, ánh mắt liếc nhìn vết thương trên cánh tay Joshua vẫn đang chảy máu, bèn bảo y xử lý trước một chút. Joshua lạnh nhạt nói không sao, vội vã bước xuống bậc thang.

Nơi này chồng chất công cụ lẫn lộn, không gian rất lớn, hai người không muốn lãng phí thời gian, bèn chia nhau ra nhìn, nhưng cuối cùng đến cả nửa cái bóng cũng không phát hiện được. Ánh mắt Joshua càng nguy hiểm: “Xem xem thuyền cứu hộ có thiếu không.”

Thực ra y không cần đáp án, nhưng để phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn nên vẫn kiên nhẫn chờ đợi, quả nhiên nghe thấy thiếu mất một cái thuyền cứu hộ.

Becky cũng ý thức được vấn đề và sự nghiêm trọng của vụ việc, bối rối đến không biết làm sao, hai mắt đỏ bừng: “Không không… Không phải tôi…”

Joshua nhìn hắn: “Lần này ai bảo cậu tới?”

“Chính tôi.”

“Vì sao?”

“Chỉ là… Chỉ là muốn tới.” Becky nói trong trợn tròn mắt, bổ xung, “Cực kỳ cực kỳ muốn…”

Joshua giao người cho tướng quân, bảo ông điều tra xem trước khi Becky đến đây đã gặp những ai, nếu như y không đoán sai, kẻ kia đã ra lệnh cho Becky hành động khi gần đến tinh hệ chính, vì vậy ở gần đây phải có người của Trọng Huy, bọn chúng sẽ bắt cóc Lam, sau đó mang hắn rời khỏi khu vực này.

Tướng quân gật đầu, thấy y muốn đi, vội hỏi: “Cậu định đi đâu?”

“Đi tìm cậu ấy.”

Tướng quân đứng ngồi không yên, điện hạ gặp chuyện không may ông cũng khó tránh được tôi, đương nhiên không thể trở về như vậy, chưa kể ông còn biết rõ cấp độ nguy hiểm của Trọng Huy, sao có thể để Joshua hành động một mình.

Joshua do dự hai giây, không từ chối, dựa vào kinh nghiệm đối chiến gần đây, chọn ra được mấy người khá giỏi trong số binh lính, bảo bọn họ khởi động cơ giáp.

Tướng quân cũng biết chiếm hạm là mục tiêu quá lớn, dặn dò phó tướng vài câu, vội vã rời đi. Hệ thống nội bộ nhanh chóng thành lập, tướng quân nói: “Hẳn là Becky mới ra tay không lâu, chúng ta tìm theo đường hàng không, rất có thể sẽ gặp chúng.”

Joshua đáp lời, thuận tiện bấm số của Bạch Thời. Trước khi rời đi, Lam đã đưa cho Bạch Thời và Trì Tả mỗi người một máy truyền tin của Phỉ Tây, đúng lúc cần dùng tới. Bạch Thời không để ý đợi lâu, nhanh chóng bắt máy: “Sao thế?”

Joshua nói: “Lam đã xảy ra chuyện.”

Bạch Thời giật mình: “Đã có chuyện gì xảy ra?”

Joshua kể sơ qua về sự việc, nhờ cậu dùng Lục Việt định vị tọa độ của Lam. Bạch Thời lập tức đồng ý, ngắt liên lạc để kết nối với Lục Việt, một lúc lâu sau chủ động gọi lại. Joshua nhìn Bạch Thời: “Có thể tìm ra không?”

“Tín hiệu biến mất.” Bạch Thời nói, “Lúc Lục Việt điều tra có lẽ bọn chúng vừa mở thiết bị chặn sóng, hoặc đã tắt máy truyền tin, đây là vị trí cuối cùng.”

Joshua nhìn chằm chằm vào tọa độ, gật đầu, mở kênh nội bộ, vừa giải thích vừa tăng tốc. Tướng quân hoàn toàn tin tưởng y, vội vàng bay theo phía sau.

Gene của Lam không yếu, giữa đường đã tỉnh lại, lúc này hắn đã bị chuyển qua một phi thuyền loại nhỏ, đang nằm trong phòng ngủ nào đó, điều này khiến hắn ngơ ngác một lúc, sau đó định bật dậy, kết quả lại phát hiện hai tay bị dây xích kéo giật trở lại giường, lập tức nheo mắt lại.

Cơm có vấn đề? Trên chiến hạm có nội gian? Là ai đây?

Joshua đâu rồi? Còn nữa, đây là đâu, chẳng lẽ mình lại rơi vào tay Trọng Huy rồi? Bọn chúng muốn mang mình đi đâu?

Những suy nghĩ trên lướt qua đầu Lam, hắn dần dần bình tĩnh, bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Phòng ngủ rất tối, cửa không đóng chặt, ánh sáng ấm áp lọt qua khe hở, tạo thành một sợi dây nhỏ thẳng tắp trên mặt đất, âm thanh bên ngoài khá hỗn loạn, hắn cẩn thận lắng nghe một hồi, phát hiện đám người kia chỉ nói chuyện phiếm, hoàn toàn không hề có chút hữu dụng, khẽ thở dài, hơi thất vọng.

Chẳng biết đã qua bao lâu, Lam nghe thấy tiếng bước chân từ xa tới gần, lập tức nhắm mắt.

Cửa phòng mở ra, hai người lần lượt bước vào, một trong số đó cúi đầu nhìn Lam, khẽ nói: “Vẫn chưa tỉnh, có cần dùng thuốc không?”

Người còn lại im lặng hai giây: “Cứ dùng đi, nếu xảy ra chuyện gì chúng ta không gánh được đâu.”

“Cũng được, để tôi đi lấy.”

Lam nghĩ thầm không ổn, suy nghĩ, dứt khoát mở mắt ra. Người trước mặt khoảng mười sáu mười bảy tuổi, còn là một thiếu niên, người nọ mặc một bộ đồ không tay, từ góc độ của Lam nhìn sang có thể thấy trên cổ tay trái của gã in một hoa hăn màu đỏ, chính là tiêu chí của Trọng Huy.

Thiếu niên khẽ giật mình, mỉm cười: “Điện hạ, cậu giả vờ ngủ.”

“Không phải giả bộ, là biện pháp cần biết.” Lam cười tủm tỉm, “Các cậu là người của Trọng Huy?”

“Ừm.”

“Muốn mang tôi đi đâu?”

“Cứ đi thì biết.”

“Dù sao sớm muốn gì cũng phải tới, hay là để tôi biết mà chuẩn bị tâm lý.” Lam cười nhướn mày, “Chẳng phải từ trước tới nay Trọng Huy các cậu vẫn rất lợi hại sao, còn phải băn khoăn tới mức này?”

Thiếu niên nghĩ nghĩ: “Tôi có thể nói cho cậu biết, chúng tôi muốn đưa cậu tới chỗ của một vị trưởng lão.”

“Hả? Để làm gì?” Lam dừng lại một chút, “Trưởng lão mà cậu nói không phải là Thừa Viêm đấy chứ?”

Thiếu niên lắc đầu, không biết là không muốn nói, hay là không phải.

Ngay lúc Lam định hỏi lại thì thiếu niên còn lại đã bước vào, trong tay còn cầm một kim tiêm đầy thuốc. Hắn nhanh chóng phân tích tình thế, biết rõ dù có nói thế nào cũng không tác dụng, dứt khoát cam chịu, chẳng bao lâu chất lỏng lạnh buốt đã lan tỏa trong cơ thể, cơ bắp căng thẳng vô thức gồng lên muốn ngăn cản thứ thuốc kia lan tràn.

Nhưng cuối cùng cũng chỉ phí công, năm phút sau, Lam đã bắt đầu cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, nhắm mắt lại, dần dần mất ý thức.

Đợi tới khi tỉnh táo lại lần nữa, vị trí của hắn đã thay đổi, thứ đầu tiên đập vào tầm mắt là một cái lồng giam từ hợp kim, Lam giật giật tay, bên tai bỗng vang lên một âm thanh quen thuộc.

Lam khẽ nâng người, ngẩng đầu nhìn qua, thấy trong phòng giam bên cạnh hắn cũng có một người bị giam giữ, người này mặc một chiếc áo gió màu đen, đang nhìn về phía hắn.

Lam khẽ giật mình: “… Phượng Tắc?”