Phi thuyền tư nhân mà Tống Minh Uyên và Bạch Thời đang sử dụng là do Trọng Thiên biến thành, bên trong chỉ để được một cái giường, hai người mắt to nhìn mắt bé rất dễ gây ra một vài sự việc rơi tiết tháo, trên thực tế trụ sở tạm thời cách âm quá kém, thế nên ngoại trừ hôm ngắm mặt trời mọc đầu tiên thì trong nửa tháng vừa qua Tống Minh Uyên không hề có cơ hội giày vò người nào đó, thế là giờ phút này được ở cùng, anh liền đè bạn nhỏ này lên giường ăn một bữa thật kịch liệt, giải tỏa hết cơn thèm.
Bạch Thời lại được cảm nhận sức bật kinh khủng của đại ca, cậu cảm giác linh hồn có thể lao ra khỏi thân thể rồi bay mất, nhưng rồi lại cảm thấy không ổn chút nào, bởi vì hình như đại ca muốn trút sạch nỗi nhớ nhung trong hai năm qua, căn bản không có ý định buông tha cho cậu. Điểm chết người nhất là bởi vì gene của tốt, Bạch Thời nghỉ ngơi một lát là khỏe, vì vậy lại bị làm không chút bất ngờ, cả một người gần như đều bị lật qua lật lại như thế, tiết tháo đã vỡ thành mảnh vụn rồi… Đợi đến khi tới bến cảng nhìn thấy Việt Tu và mẹ đã đợi cậu từ lâu, Bạch Thời lập tức rơm rớm.
Cuối cùng cũng nhìn thấy người thân, không cần ở một mình với cầm thú, thật vui mừng quá đi!
Trong ngực mẹ Việt ôm một bé gái nhỏ, bà đang lo lắng nhìn vào đám đông, lúc này nhìn thấy cậu, lập tức giao con gái cho con cả, chạy vội tới ôm chầm lấy cậu.
“Đứa nhỏ này… Con đi đâu…” Âm thanh của bà mang theo sự nghẹn ngào rõ ràng, thậm chí còn không nói thành câu.
Bạch Thời thấy mũi cay cay, đưa tay ôm lại. Mặc dù thời gian ở chung rất ngắn, nhưng cậu có thể cảm giác rất rõ ràng sự bao dung và ôn hòa chỉ thuộc về mẹ trên người bà, từ lâu rồi, sâu trong lòng cậu đã coi họ thành người thân thực sự, hai năm qua bị giam cầm, ngoại trừ nhớ nhung người nhà ở hiện thực, thì còn có họ nữa.
Bạch Thời há miệng: “Mẹ.”
Mẹ Việt đáp lại hai tiếng, buông cậu ra ngắm nhìn thật kỹ, sờ sờ mặt, cuối cùng lại không nhịn được mà kéo cậu vào lòng, tình cảm mạnh mẽ và ào ạt chấn động khiến cho cơ thể bà cũng run lên, nhưng giọng nói vẫn mềm mại như vậy: “Về sau ngàn vạn lần không thể khiến ba mẹ sợ hãi như vậy…”
Bạch Thời khàn khàn đáp lại, dùng sức ôm bà thật chặt, sau đó ngẩng đầu, nhìn người bên cạnh.
Việt Tu đã ôm em gái đi tới trước mặt họ, thấy em trai nhìn về phía mình, không nén nổi cảm xúc, dùng tay còn lại ôm lấy cậu, phải thở sâu một tiếng mới giảm bớt cảm xúc không ngừng dâng lên, bùi ngùi mãi thôi: “Trở về là tốt rồi.”
Bến cảng người đến người đi, âm thanh vô cùng náo nhiệt, người đi ngang qua đều đưa mắt nhìn họ vài lần. Việt Tu biết đây không phải là nơi để nói chuyện, hơn nữa em gái nhỏ thấy mẹ khóc, cũng bắt đầu nức nở duỗi móng vuốt nhào qua, cảnh tượng quá loạn, vì vậy anh và Bạch Thời cùng kiên nhẫn khuyên nhủ mẹ vài câu, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Mẹ Việt nắm chặt hai tay Bạch Thời không rời, lúc lên xe bắt đầu quan sát cậu thật kỹ, thấy cậu thật sự không sao mới yên tâm, hỏi cậu hai năm qua đã đi đâu. Bạch Thời đoán lát nữa Việt tướng quân cũng sẽ hỏi lại, bèn nói đợi về nhà nói sau. Mẹ Việt gật đầu, hơi ổn định tâm trạng, bắt đầu nói chuyện phiếm với Tống Minh Uyên, tiện thể ôm con gái đưa cho Bạch Thời, muốn để họ thân cận hơn chút.
Bé con tên là Việt Hạm, dáng vẻ xinh đẹp hoạt bát, có lẽ vì thấy khuôn mặt cậu rất giống ba ba và ca ca, cho nên không hề sợ hãi, ngược lại còn nở nụ cười tươi rói với cậu. Bạch Thời cảm thấy rất thú vị, vươn tay véo véo mặt người ta.
Thành thị vừa đến xế chiều, Bạch Thời và Tống Minh Uyên vẫn chưa điều chỉnh giờ giấc được, lúc về đến nhà hàn huyên vài câu liền đứng dậy lên lầu, chuẩn bị nghỉ ngơi. Bạch Thời thấy người nào đó đi theo cậu vào tận phòng, chớp mắt mấy cái: “Anh muốn ngủ cùng em?”
Tống Minh Uyên cúi người hôn khóe môi cậu: “Chứ không thì sao?”
Bạch Thời hoảng sợ, vô thức nhìn về phía cửa phòng, Tống Minh Uyên kéo cậu vào lòng, đã đoán được ý nghĩ đại khái của cậu, nói: “Đừng sợ, hai bác đã sớm biết chuyện của chúng ta, cho nên khi anh tới đã dặn hai bác không cần chuẩn bị phòng.”
Bạch Thời phản ứng vài giây: “Anh nói với ba mẹ rồi? Bao giờ?”
Tống Minh Uyên đáp rất ngắn gọn: “Ba anh, hai năm trước.”
“…” Bạch Thời cảm thấy câu nói này mang lại tin tức có chút lớn, im lặng thật lâu, “Cái gì?”
Đáy mắt Tống Minh Uyên mang theo nét vui vẻ, kéo cậu đặt lên giường, ôm vào trong lòng ngủ ngon.
Mặc dù thời gian gần đây Việt tướng quân hơi bận, nhưng nghe nói hôm nay con trai muốn về, lập tức làm xong mấy công việc quan trọng, sau đó bỏ qua hết chỗ còn lại, rời khỏi quân bộ về nhà. Lúc ông bước vào cửa cũng đã chạng vạng tối, nghe nói Bạch Thời còn đang ngủ, bèn lên lầu thay đồ, sau đó đi qua phòng con trai thì dừng một cái, không nén lòng được liền mở cửa bước vào, muốn nhìn con trai nhỏ một chút.
Lúc này cả mẹ Việt và Việt Tu đều ngồi trong phòng khách dưới lầu, còn chưa kịp nói cho ông biết hai đứa ngủ chung với nhau, vì vậy Việt tướng quân vừa bước được ba bước đã cứng lại rồi, ánh mắt nhìn hai người ôm nhau ngủ, và con mình vùi cả người vào trong vòng tay đối phương cộng với dấu hôn rất rõ ở gáy, Việt tướng quân rơi vào trầm mặc.
Tống Minh Uyên phát hiện có tiếng động, mở mắt nhìn sang, sau đó hơi sững sờ, định đứng dậy.
Việt tướng quân hoàn hồn, đưa tay làm thủ thế ngăn cản, chậm rãi rời khỏi phòng, nhẹ nhàng cài cửa cho họ. Tống Minh Uyên đưa mắt tiễn ông đi, lại nhìn về phía người trong lòng, thấy cậu dựa vào mình vô cùng ỷ lại, không kiềm được mà cúi xuống hôn.
Bạch Thời mơ hồ ưm một tiếng, cảm nhận được mùi hương quen thuộc này, theo thói quen duỗi móng vuốt sờ sờ lồng ngực anh một chút, lúc này mới ôm lấy anh chuyên tâm hôn sâu, sau đó dần dần tỉnh lại. Mặc dù cậu không thích ứng tốt như đại ca, nhưng cũng không kém, giờ phút này đã dậy thì không có ý định ngủ tiếp.
Hai người nhanh chóng xuống lầu, ngồi trong phòng khách trò chuyện với người nhà, Bạch Thời cũng kể lại những gì cậu trải qua trong hai năm vừa rồi, làm mẹ Việt đau lòng, ôm lấy cậu thật chặt. Việt tướng quân cũng rất đau lòng, nhưng nghĩ đến việc con mình có thể thành công rời khỏi nơi đó, lại thấy vô cùng vui mừng, rồi đột nhiên ý thức được việc đứa con trai ưu tú như vậy hình như sắp phải lập gia đình rồi, lập tức trầm mặc.
Nhờ việc này nhắc nhở, Việt Tu mới nhớ tới thuốc giải. Mặc dù cần phải làm ngay, nhưng thời điểm Bạch Thời gặp chuyện không may, mấy nguyên liệu tìm được kia vẫn chưa kịp dùng, luôn bảo tồn ở đế đô, hôm nay vẫn còn thiếu hai loại nữa, bây giờ Bạch Thời đã về, chỉ cần tìm đủ là có thể giải phóng thuốc ức chế gene.
Bạch Thời nghe vậy dạ một tiếng, suy nghĩ đầu tiên không phải là mình sắp khí phách ngời ngời rồi, mà là thời gian đại ca giày vò cậu lại tăng lên rồi, má ơi, tiết tháo rơi hết rồi, thật sự không muốn giải nữa.
Người Việt gia không biết suy nghĩ của bạn nhỏ này, thấy thời gian đã tới bèn dặn bò quản gia một tiếng, đứng dậy ăn cơm.
Từ đó Bạch Thời và Tống Minh Uyên liền ở lại đây, cùng tản bộ tâm sự với người nhà, ngẫu nhiên đi ra ngoài chơi một vòng, cuộc sống khá thoải mái. Việt Tu còn công việc, chỉ ở lại ba ngày là quay về đế đô. Mặc dù Tống Minh Uyên phải đi học, nhưng những gì cần học anh cũng biết, có lên lớp hay không cũng thế, chỉ là đã sắp tới cuối kỳ, lại còn gần với giai đoạn tuyển sinh, cho nên cả anh và Bạch Thời đều phải trở về.
Mẹ Việt biết việc học hàng đầu, liền tiễn họ tới cửa, dịu dàng dặn dò con trai vài câu, sau đó nhìn về phía Tống Minh Uyên, dặn anh nhất định phải chăm sóc Bạch Thời cho tốt.
Tống Minh Uyên gật đầu: “Cháu hiểu rồi.”
Việt tướng quân bên cạnh im lặng một lát, vỗ vỗ vai Tống Minh Uyên.
Bạch Thời: “…”
Đây là tiết tấu muốn giao con cho ảnh đó hả? Mọi người không cần nghĩ sâu tính kỹ một chút sao? Thực ra ảnh muốn hủy diệt thế giới mọi người nghĩ thế nào?
Đương nhiên mấy câu này không thể nói, Bạch Thời đè nén oán thầm, lần lượt ôm ba và mẹ, ngoan ngoãn đi theo đại ca, sau đó lại trải qua thế giới hai người lần nữa, mặc dù đại ca đã thu liễm rất nhiều, nhưng vẫn rơi tiết tháo, đợi lúc trở về căn nhà ở đế đô, cậu ôm hai quả trứng đồ chơi làm tổ trên giường cả ngày không động đậy, khiến cho những người giúp việc trong nhà cực kỳ tò mò về tiểu thiếu gia trong thuyền thuyết.
Việt Tu lên lầu nhìn cậu một cái: “Hai thứ này là tiểu Uyên tặng.”
“Dạ.”
Việt Tu nghĩ nghĩ: “Bây giờ chắc tan học rồi, em có thể đi tìm cậu ta.”
Có ý gì? Anh cho rằng ông đây bị bệnh tương tư ấy hả? Bạch Thời mặt liệt nhìn anh, rúc vào trong chăn, tiếp tục bất động, nghĩ thầm, gần đây tui phiền lòng tới muốn bệnh luôn được không?
Việt Tu lại nhìn cậu, đang định mở miệng thì chợt nghe thấy tiếng gào ở dưới lầu. Bạch Thời cũng đã nghe được, vội vàng ngồi dậy, đang định ra ban công xem sao, nhưng lập tức thấy hai thứ gì đó quen thuộc bay về phía mình, lập tức giật mình.
Hai sinh vật này một đen một trắng, đó là Tri Nguyên thú, chúng định thử thời vận, không ngờ lại có thể nhìn thấy Bạch Thời thật, lập tức vui vẻ, chạy rầm rầm vào phòng, lao mạnh tới nỗi khiến Bạch Thời ngã ngửa xuống giường: “Mẹ——!”
Bạch Thời: “…”
Việt Tu: “…”
Tri Nguyên thú đã lớn không ít, Bạch Thời bị đè xuống trầm mặc trọn vẹn vài giây vẫn chưa hoàn hồn. Mặc dù Việt Tu biết Tống Minh Uyên nuôi hai sinh vật nào đó, nhưng chưa từng tiếp xúc, hoàn toàn không ngờ tới tình huống lại thành ra thế này, trong nhất thời trợn mắt khó tin.
Bạch Thời dần dần tìm lại trần trí, kéo bốn cái chân ra: “… Hai đứa gọi ta là gì?”
“Mẹ~” Tri Nguyên thú ôm cậu cọ cọ, nhắc nhở, “Ba ba còn ở dưới lầu.”
Bạch Thời quả thực vô cùng đau đớn, bị ai nuôi lệch mất thế này? Vì sao chỉ gọi ảnh là ba? Lúc trước ảnh còn muốn nấu hai đứa cơ mà, hai đứa do ông đây vất vả khổ sở ấp ra có biết không?!
Cậu thấy Việt Tu xuống dưới đón Tống Minh Uyên, liền xoa xoa chúng, cố gắng hiền lành, hỏi: “Vì sao lại gọi ta là mẹ?”
Tri Nguyên thú ngoan ngoãn đáp: “Ông nội nói gọi cả hai là ba ba nghe quá loạn, bảo bọn con phân chia, sau đó Lam thúc thúc nói ban đầu là mẹ ấp trứng.”
Bạch Thời: “…”
Bạch Thời mặt liệt: “Về sau gọi ta là phụ thân, gọi ảnh là ba ba, phân chia như vậy có hiểu không?”
Đương nhiên, Tri Nguyên thú không có ý kiến, ôm lấy cậu tiếp tục cọ cọ. Bạch Thời ôm chúng, thấy xúc cảm rất tốt, hơn nữa chúng đã nẩy nở một chút, có thể nhìn ra sự khí phách rồi, vô cùng đẹp đẽ.
Tống Minh Uyên vừa bước vào phòng, ánh mặt dịu lại, đi tới bên giường ngồi xuống.
Bạch Thời tò mò hỏi: “Tiểu Tả và nhị ca vẫn chưa trở lại?”
Mùa giải trước thanh danh của câu lạc bộ Phượng Hoàng đã hoàn toàn vang dội, hấp dẫn rất nhiều tuyển thủ ưu tú, thực lực tổng hợp rất mạnh, không ngoài dự đoán, trong mùa giải lần này có thể đánh vào vòng chung kết. Mặc dù Lam và Trì Tả bận rộn, không có tâm trạng thi đấu, nhưng hai người đều có tên trong danh sách thành viên ở mùa giải này, chỉ cần rảnh rỗi sẽ đi đánh vài trận.
Mà thời gian trước Lam và Trì Tả vừa thực tập xong bắt đầu nghênh đón kỳ nghỉ ngắn ngủi, cả hai quyết định đi thi đấu cùng Phượng Hoàng, giờ trận đấu đã xong xuôi, đang trên đường trở lại, cho nên tạm thời họ vẫn chưa gặp mặt.
Tống Minh Uyên ừ: “Còn khoảng hai ngày nữa.”
Bạch Thời gật đầu, tiếp tục làm tổ trên giường. Tống Minh Uyên nhìn cậu, hỏi lúc khai giảng cậu muốn ở ký túc xá hay ở ngoài. Bạch Thời phản ứng vài giây, lập tức nói: “Ở trong trường đi, trải nghiệm cảm giác cuộc sống vườn trường.”
Tống Minh Uyên lại ừ một tiếng, kiên nhẫn ngồi bên làm bạn với cậu, mãi cho đến đêm mới trở về, sau đó tới chỗ ủy viên đăng ký sinh hoạt xin một tờ đơn, điền xong thì đưa cho đối phương, tiếp theo toàn trường đã biết rồi.
Tin tốt là học kỳ mới nam thần muốn ở trong ký túc xá, sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc hơn, tin xấu là nam thần xin một phòng đôi, hơn nữa nghe nói vị trí khác đã bị đặt trước rồi, còn được nhân viên nhà trường đồng ý, vì vậy mọi người liền giận dữ.
Giờ phút này, bạn nhỏ nào đó bị nguyền rủa đang làm tổ trong nhà, chỉ là không rúc vào trong chăn mà đang đứng ở cửa, nguyên nhân là trong nhà có khách tới chơi, cậu và anh trai kiên nhẫn chờ đợi, thấy một chiếc xe chậm rãi dừng lại, sau đó có hai người bước ra, Bạch Thời lập tức ngơ ngác.
Lilisa đứng bên cạnh anh trai mình, còn chưa nói gì đã thấy Bạch Thời, không nén nổi kinh ngạc: “… Là cậu?”
Velar và Việt Tu cũng hơi kinh ngạc, Velar cười hỏi: “Quen biết?”
Lilisa đáp: “Lúc trước cậu ấy đã cứu em.”
Velar giật mình: “Thật là tình cờ.”
Bạch Thời im lặng, không phải trùng hợp đâu, đây là số mệnh đó có biết không?
Việt Tu biết rõ quá khứ của em trai nhà mình, nghe vậy liền đoán được chuyện này xảy ra trên sao Mê Điệt, không khỏi tò mò, vừa hàn huyên với họ, vừa mời họ vào nhà, mọi người ngồi xuống trong phòng khách, sau đó giới thiệu hai người cho em trai.
Bạch Thời đã biết rõ thân phận của hai người từ lâu, khá là bình tĩnh, lễ phép gật đầu với họ, tiện thể bí mật quan sát Velar một chút. Tên của cậu không phải bí mật, đã vậy còn có tinh thần lực cấp S và số tuổi tương xứng, cho nên có thể khẳng định người này đã biết cậu chính là Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa, người mà hai năm trước quyết tâm giết chết họ.
Có điều nhớ tới chuyện này cậu bắt đầu sốt ruột.
Trước kia cậu vẫn cảm thấy quái dị vì mình phải đối địch với anh vợ cả, chỉ là lúc ấy không suy nghĩ sâu, bởi vì trong trí nhớ ít đến thương cảm của cậu, đám kia từng nói như là “Thêm một người cấp song A đỉnh phong”, “Còn cần chút ma sát nữa”. Khi đó cậu không biết đám kia đang nói chuyện gì, về sau đoán được hẳn là trận chung kết, cho nên thời điểm thấy Velar ở trong đội, mặc dù cậu tò mò, nhưng lại không hề nghĩ nhiều.
Bây giờ nghĩ kỹ, rất có thể câu kia dùng để chỉ Joshua cũng là cấp song A đỉnh phong, dù sao người nọ là bạn của nhân vật phản diện mà, chưa kể nhìn từ hành động Joshua cố ý chạy tới Tinh Diệu để khiêu chiến Hoàng Gia là biết người này không hề thích Velar, bởi vậy, cậu đoán theo nguyên tác, Velar không hề gia nhập chiến đội, nếu thế thì tất cả đều hợp lý rồi.
Có điều đám khốn nạn kia đã nói “Thêm một người”, chứng minh trong đội còn tồn tại một người lợi hại hơn cả Joshua, mà người nọ là ai chắc không cần nói cũng biết.
Suy ra, trong nguyên tác, đội hình của chiến đội Hoàng Gia rất có thể là Tống Minh Uyên cấp song S, Joshua cấp song A đỉnh phong, còn có La Văn và Kaz với tinh thần lực cấp A đỉnh phong và một người song A nữa, còn phía bọn họ không có Địch Cổ Nguyên mà có thêm một em gái Lăng An vô cùng non nớt… Mẹ kiếp, đến cùng thì cậu phải thắng như thế nào, chẳng lẽ nam chính bùng nổ bộc phát tinh thần lực cấp S, nhân vật phản diện và các bạn nhỏ của gã sẽ sợ đến ngây người ấy hả?
Mịa, nghĩ sao cũng thấy không đáng tin!
Nhưng tạm thời những việc này không quan trọng, quan trọng nhất là cốt truyện trước kia đã sụp đổ tới nỗi chẳng còn một cọng lông, thế cho nên cậu đã đánh Velar, tiết tháo thì rơi mất khi lăn giường với nhân vật phản diện thật nhiều lần, bây giờ phải làm gì để dẫn nhân vật phản diện vào chính đồ, để cho mọi người được chơi đùa vui vẻ cùng nhau đây?
Velar thấy Bạch Thời nhìn mình vài lần, có lẽ cảm thấy mất tự nhiên, mỉm cười mở lời: “Trước khi Liên Minh kết thúc, tôi đã suy nghĩ nhất định phải quen biết tuyển thủ nào đó có tinh thần lực cấp S, chỉ là sau này vẫn không có cơ hội, bây giờ cuối cùng cũng có thể rồi.”
Hắn nhìn Bạch Thời, ánh mắt ôn hòa: “Mặc dù lúc ấy khá đáng tiếc, nhưng rất lâu rồi tôi không được đánh một trận thống khoái như vậy, về sau có rảnh chúng ta lại đánh vài trận, thực chiến cũng được, sao nào?”
Bạch Thời ngoan ngoãn đáp lời, nhìn hắn, theo suy đoán của cậu thì hình như người này không để ý nhiều, không hổ là người một nhà, tính cách cũng tốt như vợ cả ấy nhỉ, nếu đại ca tiếp xúc với người này nhiều nhiều thì có tốt không? Có điều đại ca từng nói muốn làm hai việc nguy hiểm, nếu như một trong số đó là tiêu diệt hoàng gia, vậy việc còn lại là gì?
Cậu lập tức hoảng hốt, đừng bảo sẽ là thống trị vũ trụ chứ? Ôi mẹ ơi, toàn bộ vụ trụ đều rơi vào chiến loạn gì gì đó… Rất giống việc một nhân vật phản diện sẽ làm, lại nói liệu khi còn bé đại ca có từng bị trọng thương, từng để lại bóng mờ gì đó không? Sống yên bình không được hả?
Velar không biết bạn nhỏ này đang thất thần, hỏi: “Nghe nói cậu đã bắt chuyện với học viện Hoàng Gia?”
Bạch Thời ừ một tiếng.
Trước mắt, học viện Hoàng Gia đang ở giai đoạn tuyển sinh, nhưng cậu chưa học cấp ba, cũng không có thành tích nhập học, mặc dù là cấp song S, nhưng tối thiểu nhất là văn hóa phải vượt qua kiểm tra, cho nên chắc sẽ có một buổi thi, nếu như không qua được thì sẽ phải học một năm trong lớp tu nghiệp của học viện, sau đó nhập học với sinh viên khóa sau. Trước kia cậu đã được đại ca dạy kèm, hiện tại còn một thời gian ngắn nữa là tới ngày thi, cậu phải ôn tập nắm chắc kiến thức để đạt tiêu chuẩn mới được.
Velar nghĩ dù người này có đạt tiêu chuẩn hay không thì cũng phải vào học, liền cười nói: “Vậy thì sau này mọi người sẽ là bạn học rồi, nếu như gặp phải vấn đề hoan nghênh tới tìm tôi bất cứ lúc nào, Lilisa cũng phải nhập học, hai đứa có thể chăm sóc lẫn nhau một chút.”
Bạch Thời giật mình, không hổ là vợ cả của nam chính, quả là có duyên, cậu không kiềm lòng được mà nhìn người ta một cái.
Lilisa vẫn mang bộ dáng tốt đẹp ưu nhã kia, cô mặc một chiếc váy màu nhạt, có thể nói là cảnh đẹp ý vui, nghe vậy liền dịu dàng đáp lại, nói câu bọn em đã là bạn từ trước rồi, tiện thể mỉm cười với Bạch Thời: “Đúng không?”
Bạch Thời gật đầu, nếu như cậu nhớ không lầm thì đây là đề nghị của cậu.
Đối với ân nhân cứu mạng này, trong lòng Lilisa vô cùng cảm kích, ôn nhu nói: “Có phải cậu còn phải thi không? Tớ vừa tốt nghiệp trung học, nếu có gì không hiểu thì cậu cứ hỏi, hoặc là tớ sẽ bổ túc giúp cậu nha, đợi cậu thi xong tớ sẽ dẫn cậu đi dạo quanh đế đô, tớ biết rất nhiều nơi thú vị đó.”
Bạch Thời đáp lại từng câu, những thứ khác không có gì, học bổ túc thì thôi, bởi vì cậu có đại ca, nếu để đại ca biết cậu chạy theo công chúa, có lẽ người nọ sẽ càng muốn giết chết cả nhà công chúa mất. Đương nhiên, cậu không thể nói sự thật, chỉ khéo léo từ chối.
Lilisa không miễn cưỡng: “Vậy cậu cố gắng thi tốt, thi xong tớ sẽ tới chơi với cậu.”
“Ừ.”
Velar liếc nhìn, thấy quan hệ giữa hai người có vẻ không tệ, bèn thu ánh mắt lại, quay sang trò chuyện với Việt Tu: “Gần đây phụ hoàng cũng luôn nhắc tới cậu ấy, nếu biết cậu ấy cứu được Lilisa, có lẽ càng muốn gặp hơn, bây giờ bên ngoài vẫn chưa biết chuyện, nhưng cũng sắp công khai rồi phải không?”
Việt Tu nhẹ nhàng gật đầu, giải thích rằng gần đây cha anh quá bận rộn, phải một thời gian ngắn nữa mới quay về đế đô. Velar ừ một tiếng tỏ vẻ đã hiểu.
Hôm nay họ không có việc gì quan trọng, chỉ là nghe nói Việt gia đã tìm được đứa con thất lạc, cho nên mới tới thăm, làm quen một chút, có điều dù sao giữa họ và Bạch Thời vẫn chưa tới tình trạng thân thiết, chỉ ngồi lại trong chốc lát liền đứng dậy cáo từ.
Velar ngồi trên xe, liếc mắt nhìn khung cảnh không ngừng chạy ngược ra đằng sau, đưa ánh mắt về phía em gái, nhẹ giọng hỏi: “Em cảm thấy cậu ta thế nào?”
“Tốt lắm.” Lilisa cười dịu dàng, “Trước kia em đã cảm thấy cậu ấy không phải là người xấu, ban đầu em còn lo lắng cậu ấy ở trên sao Mê Điệt sẽ xảy ra chuyện, không ngờ lại là con trai của Việt gia, như vậy sau này mọi người sẽ thường gặp mặt rồi.”
“Ừm, cậu ta ở đế đô không có nhiều bạn bè, nếu ẻm rảnh có thể tới chơi nhiều một chút.”
“Em cũng định thế.”
Velar mỉm cười, không nói tiếp.
Lúc đó chưa tới giữa trưa, ánh mặt trời phủ xuống, tạo thành những bóng cây loang lổ trên mặt đất, Việt Tu đưa mắt nhìn chiếc xe kia chạy khỏi đường chính, lại nhìn về phía em trai nhà mình: “Em thật sự quyết định phải ở bên tiểu Uyên?”
Bạch Thời yên lặng gật đầu.
Thực ra việc này không phải là cậu quyết định, bởi vì căn bản là đại ca không cho cậu cơ hội lựa chọn. còn nữa, nhờ sự độc miệng của cậu, cho dù cậu không đồng ý thì chắc đám truyện ngắn H cao kia cũng đổ hết lên người cậu rồi, còn chẳng bằng ngoan ngoãn nằm hưởng thụ, huống chi cậu thật sự thích đại ca, muốn ở bên đại ca.
Mà kết cục sẽ ra sao, liệu cậu có thể trở về thế giới thật hay không, đây không phải là chuyện cậu có thể quyết định, cho nên Bạch Thời không muốn suy nghĩ mấy chuyện tuyệt vọng như thế cả ngày nữa, dự định đi được bước vào hay bước ấy. Đương nhiên, nếu như đại ca có thể cải tà quy chính là tốt nhất, nếu như không thể… Mịa, dù nghĩ thế nào, cậu cũng không thể đi hủy diệt thế giới cùng nhân vật phản diện được!
Nếu lại xuất hiện một nhân vật phản diện khác thì tốt quá… Cậu vừa nghĩ vừa đi vào nhà, ngay sau đó bước chân dừng lại.
Cậu nhớ rõ lúc trước mình viết không phải là tên, mà là hai từ nhân vật chính và nhân vật phản diện, nhỡ thực sự xuất hiện nhân vật phản diện mới, rồi cái đống không tiết tháo kia ứng nghiệm trên người đối phương, đột nhiên đối phương cũng nhìn chằm chằm vào cúc hoa của cậu thì phải làm sao đây?
Má ơi, đợi đã nào!
Bạch Thời cứng đờ tại chỗ, chợt cảm thấy toàn thân bị giội một chậu nước lạnh, lạnh buốt từ đầu đến chân. Cậu bỗng nhiên ý thức được một sự kiện, liệu có khi nào đại ca thích cậu là bởi vì liên quan tới thiết lập bị hỗn loạn không? Nếu như không có đống lời nói kia, có phải đại ca cũng sẽ không thích cậu nữa?
Như vậy nếu xuất hiện một nhân vật phản diện mới, tình cảm của đại ca dành cho cậu cũng… Từ từ biến mất sao?
Việt Tu thấy Bạch Thời bất động, không khỏi liếc cậu một cái, giật mình: “Làm sao thế?”
“… Không có gì.” Bạch Thời u ám đáp, ngơ ngác bước lên cầu thang, cảm thấy cả người không khỏe chút nào.
Việt Tu mơ hồ cảm thấy bộ dạng âm u này của cậu không khác gì lúc nằm trên giường ôm hai quả trứng, nghĩ thầm: vừa nghe được tên người ta đã bắt đầu nhớ nhung đối phương rồi, xem ra nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai người này sẽ thật sự ở bên nhau.
Về phần việc bất ngờ kia… Cảm xúc trong mắt anh sâu dần, im lặng không nói.
Bạch Thời nói xong câu kia thì không quay đầu lại, mà từ từ lết vào phòng. Tri Nguyên thú được Tống Minh Uyên để lại, lúc này thấy cậu bò lên giường bèn vui vẻ nhào tới, ôm cậu cọ cọ: “Phụ thân~~”
“Ừm.” Bạch Thời ôm lấy chúng, dừng một chút đột nhiên hỏi, “Nếu như sau này phụ thân và đại ca chia tay, hai đứa chọn ai?”
Tri Nguyên thú giật mình, đồng thanh nói chọn cả hai, hai người sẽ không rời khỏi nhau đâu.
“Nhỡ xảy ra thật thì sao?” Bạch Thời nhìn chúng, “Hai đứa chỉ có thể chọn một, phải làm sao?”
Tri Nguyên thú ngơ ngác nhìn cậu, giống như bất cứ bạn nhỏ nào trên đời này bị cha mẹ ép hỏi nếu ly hôn sẽ đi theo ai, chúng cảm thấy buồn cực kỳ, nhào qua ôm lấy cậu: “Phụ thân đừng rời khỏi ba ba.”
Hai đứa cho rằng ông đây muốn hả? Bạch Thời ậm ừ, cảm giác mình thật nhàm chán, đưa tay ôm lấy chúng, yên lặng cuộn mình trên giường đọc sách, sau đó không biết vì sao càng ngày càng bực bội, liếc mắt nhìn thời gian, phát hiện đã gần giữa rưa, dứt khoát sắp xếp đồ đạc một chút, nhờ lái xe trong nhà đưa cậu tới học viện Hoàng Gia.
Thời điểm này đại ca vẫn chưa tan học, cậu liền gửi tin nhắn cho đại ca nói mình đã tới trường, sau đó thấy đối phương gửi cho mình một địa chỉ, bèn chậm rãi đi qua.
Học viện rất lớn, đợi tới lúc cậu tìm tới nơi, chuông tan học đã reo vang, xung quanh dần dần đông hơn, cậu đứng đó không xa im lặng quan sát, chờ đại ca tới tìm mình.
Tướng mạo của Bạch Thời rất xuất sắc, gặp một lần thì khó mà quên được, vì vậy những người đã nhìn ảnh cậu trên diễn đàn vô số lần, cũng đang chuẩn bị tìm một vị trí tuyệt hảo đợi nam thần xuất hiện vừa ngẩng đầu đã thấy Bạch Thời đứng đấy đầy u buồn, lập tức kinh sợ.
Mẹ nó, không phải thiên hạ đồn tiểu yêu tinh này đã về nhà rồi sao? Không phải thiên hạ đồn là nam thần đích thân đưa về hả? Không phải thiên hạ đồn là nhà nó ở tận tinh hệ Murs xa xôi à? Mịa, vì sao lại trở về thế?! Hơn nữa còn giả bộ đáng thương! Quá trơ trẽn! Đừng bảo người ở cùng phòng với nam thần học kỳ mới sẽ là nó nha?!
Họ còn chưa kịp áp dụng biện pháp gì, đã tinh mắt thấy nam thần xuất hiện, lập tức thu ánh mắt lại nhanh như chớp.
Đối với việc thỉnh thoảng xung quanh lại phóng tới ánh mắt nóng rực, Tống Minh Uyên đã sớm quen rồi, anh bình tĩnh rời khỏi khu phòng học, gần như lập tức thấy ngay bạn nhỏ ngốc manh nào đó. Bạch Thời cũng vừa nhìn đã phát hiện, bởi vì sự thật là đại ca quá ưu tú, đám người kia hoàn toàn không thể che khuất được anh. Hai người đối mặt một giây, ánh mắt Tống Minh Uyên dịu dần, tiến lên vào bước, ôm người vào lòng vuốt ve trong vô số tiếng hít khí xung quanh: “Sao tự dưng lại quyết định tới tìm anh? Không phải em không muốn đi ra ngoài à?”
Bạch Thời ừ một tiếng, nhìn anh từ khoảng cách gần, vô thức đưa tay vỗ vỗ vai đại ca, —— Thấy anh bị em hãm hại tới nỗi chỉ biết ở bên cạnh em không thể di tình biệt luyến, em cũng yên lòng.
Bạch Thời hoàn hồn, sâu sắc cảm thấy suy nghĩ này có chút âm u, nhưng nếu tình cảm của đại ca dành cho cậu thật sự biến mất khi nhân vật phản diện mới xuất hiện, cậu nên làm gì bây giờ?
Bạch Thời nhìn đại ca xuất sắc trước mắt, phát hiện cậu hoàn toàn không thể chịu được cảnh một người như vậy đã từng thuộc về mình sau đó lại rời đi bất ngờ, cho nên, dứt khoát tay nắm tay cùng đại ca hủy diệt thế giới đi.
Không không, nghĩ như vậy cũng phải chấp nhận sự thật là đại ca không thực sự yêu cậu, cậu không thể lừa mình dối người, phải dũng cảm đối mặt với sự thật! Cậu lại đau lòng thêm lần nữa: “… Không có gì.”
Tống Minh Uyên không biết oắt con này lại đang nghĩ gì, xoa xoa đầu cậu, nắm chặt lấy cằm cậu hôn một cái với mục đích di chuyển sự chú ý: “Trưa về nhà anh ăn cơm.”
“Ừm.”
Tống Minh Uyên rất hài lòng, kéo cậu rời đi.
Xung quanh hoàn toành tĩnh mịch, mọi người sững sờ nhìn về phía họ biến mất, chỉ cảm thấy trái tim đã nát vụn.