Thiết Lập Mùa Hè

Chương 2

Phía sau anh là tiếng ồn ào, đêm càng về khuya thì các cửa hàng càng nhộn nhịp, hai người một đứng, một ngồi tạo thành góc, cùng yên tĩnh không lên tiếng. Ánh sáng chiếu vào mắt anh, giống như hai đốm lửa nhỏ đốt cháy đống củi trong lòng cô, bùng lên thành tiếng.

Nhưng cô không làm gì cả, ánh mắt lặng lẽ mà dịu dàng nhìn anh, khóe môi khẽ cong: “Muốn nhận ra tớ rồi hả?”

Anh bướng bỉnh nhắc lại: “Cậu không trả lời tin nhắn của tớ.”

“Cả ngày tớ phải chăm lo cho Chu Phàm Tần, vừa mới tan làm không lâu.” Hai má cô động đậy, ngẩng đầu lên nhìn người đang chắn ánh đèn: “Không ngồi sao?”

Môi cô có màu nhàn nhạt như trái cherry, khi ăn có lớp nước mỏng trên môi, trông kết cấu như thạch, ánh mắt anh khẽ dừng lại trên môi cô.

Chút kem trắng lăn tăn dính bên trên, đầu lưỡi cô quét qua, nhưng lại không hề để ý mà vẫn ngước nhìn anh với nụ cười trong veo cùng đôi mắt sáng ngời. Anh muốn giơ tay lên nhưng lại nắm chặt lại trong sự phản kháng của chính bản thân, trái tim như bị kiến cắn, ngứa ngáy không thể chịu nổi, tất cả đều là lỗi của ngày Hè!

Chung Ức không phát hiện ra những suy nghĩ vụn vặt của anh, cô tìm trong túi một hộp bánh ngọt khác, đặt sang bên cạnh: “Ăn cái này đi.”

Sau vài giây, anh ngồi xuống vị trí cách cô nửa sải tay.

“Chỉ còn duy nhất một chiếc vị Việt quất, nguy hiểm thật.” Cô vừa ăn vừa lẩm bẩm, dù sao thì người nào đó rất kén ăn, ăn bánh chỉ ăn vị Việt quất.

“Tớ nhớ là cậu không ăn đồ ngọt sau tám giờ tối mà.” Anh chỉ nhớ đến điều này.

“Ừm, mua hộ người khác.”

Chiếc nĩa của anh dừng lại phía trên chiếc bánh Việt quất, sau đó đóng hộp vào, hai cánh tay buông thõng xuống, anh không nói lời nào, chỉ ủ rũ liếc nhìn cô.

Chung Ức nghiêng đầu quan sát anh, rồi lại ngó đến chiếc bánh kem, ánh mắt lưu luyến vài lần rồi có chút tiếc nuối, nói: “Nhưng hình như hôm nay cậu ấy không muốn ăn.”

Khuôn mặt của ai kia đang như mây đen lại hóa xán lạn, hoàn toàn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, anh mím môi, cúi đầu bắt đầu ăn. Cô ăn xong xoài và phôi bánh, rồi bưng phần kem, chống tay lên má nhìn anh: “Quen cậu lâu như vậy rồi, sở thích này của cậu chưa từng thay đổi nhỉ?”

Anh giải quyết xong chiếc bánh chỉ trong hai, ba miếng, ăn sạch sẽ lại không thô lỗ, sau đó hai người nhét hộp nhựa vào túi: “Nói thừa, tớ vô cùng nhất quán, chưa từng thay đổi sở thích.”

Khi vứt rác quay lại, anh trông thấy ánh mắt cô đang trầm ngâm rơi trên người mình, dưới ánh nhìn mê mang của anh, cô khẽ cười, nói: “Anh Viễn.”

Tay đang cầm bình sữa đưa lên của anh khẽ khựng lại, cô ghé người lại gần: “Không đúng, A Viễn.” Hai chữ cuối cùng, rõ ràng là âm lượng đã trầm xuống, như thể nhẹ nhàng ở đầu lưỡi, ẩn chứa thói quen mà người ngoài không biết.

Động tác vặn nắp chai của anh gần như bị nhấn nút tua chậm, Chung Ức rời mắt đi, rồi lại quay về khuôn mặt anh, cắn môi cười: “Quả nhiên, thói quen hay đỏ mặt cũng chẳng thay đổi.”

……

Siêu thị lớn này nằm ở vị trí rất đắc địa, từ cổng phía Đông đi vào là một công viên nhỏ, những con đường quanh co, cây cầu cong nước chảy, cùng chiếc ghế đá trong bóng tối được bao quanh bởi khoảng rừng, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người đang âu yếm nhau. Bước trên con đường rải sỏi đi sâu vào trong, đôi tình nhân tựa vào thân cây được quét vôi trắng và trao nhau nụ hôn trong làn gió nóng ban đêm

“Có muỗi.”

“Đi ở nơi có ánh sáng ấy.”

“Ở đây mát.”

“Tại sao cậu không đeo chiếc vòng tay chống muỗi mà tớ tặng cho cậu?” Trong bóng tối, anh quay đầu tìm kiếm ánh mắt cô: “Người thu hút muỗi nhất là cậu đó.”

Chung Ức chắp tay sau lưng, nhìn đường dưới chân: “Thông thường tớ cũng không hay đến công viên đi bộ.”

Hai người từ khoảng rừng quay trở lại con đường dài dưới ánh đèn, xung quanh là đám côn trùng mùa Hè bay lượn thành vòng. Bên cạnh không ngừng có đi qua họ, trước mặt là một nhóm người già đang tản bộ, cùng nhóm thanh niên kề vai sát cánh chạy bộ buổi tối.

Ánh mắt Chung Ức không còn bị đám côn trùng thu hút nữa, mà nhìn thẳng vào tấm lưng trần nóng bỏng cường tráng, phải bốn, năm giây sau cô mới nhận ra bên cạnh có người đang liên tục ho khan.

Chung Ức quay sang nhìn anh với sự quan tâm hiện rõ trong ánh mắt, anh lặng lẽ nhìn cô và khịt khịt mũi từ trong khoang mũi, phá tan việc cô muốn bớt thời gian ra để quan tâm anh.

Không ngờ, một đợt tiếng thở d0c nặng nề từ sau tiến tới, lại là một người đàn ông cởi tr4n chạy bộ đêm, cô lại bị thu hút, bèn vừa nhìn vừa hỏi: “Từ Án Viễn, cậu có múi bụng không?”

Lần này, anh thậm chí còn không thèm ậm ừ, cứ thế vô cảm nhìn về phía trước, quyết định phớt lờ cô.

“Tớ phát hiện ra mình thích người có múi bụng.” Chung Ức nhìn theo bóng người biến mất nơi đầu đường, tự nghĩ tự nói.

Trên nét mặt nghiêm nghị của Từ Án Viễn hiện lên vết nứt, anh cụp mắt vội vàng liếc nhìn cô, đến khi cô ngẩng đầu, anh mới rời mắt, lúng túng đáp: “Đương nhiên là có.”

Chung Ức mỉm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng: “Nhưng cậu toàn mặc đồ bơi liền thân màu đen, tớ cũng đâu có nhìn thấy.”

Từ Án Viễn dừng bước, như thể đang nhớ lại điều gì đó, rồi bĩu môi cười: “Tớ muốn giữ lại sự trong sạch cho nhân gian.”

Từ Án Viễn rõ cô hơn ai hết, người này cái gì cũng giỏi, có năng lực trong công việc, dịu dàng nhã nhặn, luôn kiên nhẫn, thông minh lanh lợi, nhưng cứ hễ động đến rượu là say, mà say xong lại muốn “lên cơn” rồi ngất lịm. Anh đã từng chứng kiến cô say khướt, cứ thế túm lấy cổ áo anh, ngón tay chọc hết chỗ này tới chỗ kia, mấy lần định vén vạt áo của anh lên để rúc cái đầu nhỏ của mình vào trong, không nhìn thấy cơ bắp thì quyết không chịu bỏ cuộc.

Lần đó, anh đã ngã xuống ghế sofa và vội vàng khống chế cô, hơi thở mềm mại của cô gái lướt qua sau tai, cổ, yết hầu, đến xương quai xanh của anh. Từ Án Viễn ngửi thấy mùi rượu thơm trên người cô, vị ngọt lịm lên men, nó khơi dậy cảm giác bồn chồn mơ hồ mà thầm kín trong cơ thể anh… Ngày hôm sau tỉnh lại, cô mở to đôi mắt nghe anh miêu tả, cũng chẳng phủ nhận, chỉ dùng ánh mắt dịu dàng, áy náy nhìn anh rồi chắp tay xin lỗi.

…..

Một thiếu niên trượt patin lại gần, lướt qua như cơn gió.

“Đi lùi vào trong một chút, cẩn thận người ta đụng vào cậu đó.” Chung Ức kéo anh vào trong, vốn dĩ cô tưởng rằng mình đã đủ nóng rồi, vậy mà nhiệt độ cơ thể anh còn nóng hơn.

Gần như vào thời khắc ngay khi cô chạm vào anh, thì Từ Án Viễn đã lập tức cúi đầu, sau đó mất tự nhiên nhìn thẳng về phía trước, mặc cho cô lẩm bẩm, rồi lơ đãng đáp: “Lát nữa tớ đưa cậu về nhà.”

“Sao lại không muốn đi dạo cùng tớ thế?” Cô có chút hiểu lầm, bèn chậm rãi nói: “Không cần cậu đưa, tớ tự về được.”

“Không phải.” Anh nhất thời sững sờ, mím môi trầm giọng nói: “Cậu đừng nghĩ lung tung.”

“Vậy thì là gì?”

Từ Án Viễn hít sâu một hơi, rồi chậm rãi đáp lại: “Tối tăm mà cậu còn đến tìm tớ, vậy sao tớ có thể để cậu về một mình chứ?”

Không ngờ rằng đi dạo một vòng mà vẫn gặp cặp đôi đang hôn nhau trong rừng cây, chiếc váy hoa của cô gái đung đưa theo gió, cọ vào bắp chân của chàng trai đang mặc quần lửng, lưu lại ngứa ngáy, hệt như tâm trạng của họ khi đó vậy.

Chung Ức mơ hồ cong môi, cánh tay khẽ chạm vào anh, có một cảm giác tĩnh điện nhẹ nhàng như kim châm, khiến đầu óc tê dại.

Cô nói không đầu chẳng đuôi: “Cứ cho là vậy đi.”

…..

Chung Ức đến nhà Chu Phàm Tần là 08 giờ 45 phút, điều làm cô ngạc nhiên là người ra mở cửa lại là ba của Chu Phàm Tần, một nhà ba người, rất hiếm khi tụ họp tại phòng khách vào giờ này, trông như đang họp gia đình vậy.

Giọng nói của Ngũ Vân Sơ từ xa truyền đến: “Cô tiểu Ức, cứ vào đi, không sao đâu.”

“Cô giáo tiểu Ức đã ăn sáng chưa?” Chu Húc Hoa dịu dàng mỉm cười chào hỏi, sau đó cúi người lấy trong tủ giày ra một đôi dép lê. 

Chung Ức vội vàng đón lấy và nói cảm ơn: “Tôi dậy sớm, nên ăn xong mới tới đây.” Cô vào trong lướt nhìn, thấy Chu Phàm Tần đang rũ đầu như đóa hoa Hướng dương mất đi ánh nắng cùng hơi ấm, bèn thầm đoán ra vài phần chủ đề của buổi họp này.

“Đúng lúc chúng tôi đang nói về việc học bơi.” Ngũ Vân Sơ ra hiệu cho cô ngồi xuống bên cạnh mình, Chu Húc Hoa bưng cốc nước ấm đến, khi đi qua Chu Phàm Tần thì xoa phía sau đầu cậu ấy một cái: “Còn chưa quyết định được sao?”

“Con muốn học.” Một giọng nói cứng rắn truyền đến, Chu Phàm Tần ngẩng đầu, ủ rũ phản đối: “Con muốn học buổi cuối cùng.”

“Được, học xong buổi học chiều nay, ngày mai không cần học nữa.” Ngũ Vân Sơ quay đầu lại, khuôn mặt sắc sảo và thanh tú dưới cặp kính không viền. Cô ta nhìn Chung Ức, nói: “Cô giáo Tiểu Ức, việc thôi học phiền cô thông báo với bên Câu lạc bộ nhé.”

Trong đầu Chung Ức vẫn là hình bóng trong bể bơi dưới ánh đèn ngày hôm qua, nhìn sang cậu thiếu niên bơ phờ, đôi mắt như mất đi ánh sáng, cô không đành lòng phủ thêm một lớp bụi lên người cậu, chỉ nói: “Tôi sẽ hỏi kỹ càng việc hoàn lại học phí.”

……

Mặc dù tình trạng của Chu Phàm Tần không được tốt trong bài kiểm tra Toán ngày hôm nay, nhưng Chung Ức vẫn hứa sẽ đưa cậu đến Câu lạc bộ bơi lội thanh thiếu niên Tinh Viễn sớm hơn nửa giờ.

Thời điểm tiến vào sân, trông cậu như con cá lâu ngày không gặp nước, cứ thế chạy thẳng về hướng bể bơi rồi nhảy xuống, cơ thể chìm dưới đáy, sau đó mới chậm rãi nổi lên và nằm bất động trên mặt nước.

Hiện tại, có rất ít người, chỉ có hai người họ ở khu vực này, Chung Ức đứng trên bờ, nhìn cậu ấy, nói: “Em thích bơi lội, nếu muốn tiếp tục bơi thì cô sẽ giúp em nói chuyện với mẹ.”

Chu Phàm Tần không lên tiếng.

“Huy chương bạc hôm qua giành được, em đã cho họ xem chưa?”

Cậu nhóc lại cứ thế lật người, dùng tay gạt nước sang hai bên rồi tung chân bơi đi, hết vòng này đến vòng khác, không biết mệt mỏi, chỉ cảm nhận làn nước bằng cả cơ thể và tâm trí. Chung Ức có gọi cậu hai lần, nhưng cuối cùng chỉ đành im lặng, cậu nhóc bơi trong bể, còn cô thì đi quanh trên bờ.

Đột nhiên, tư thế của cậu thay đổi, cơ thể nghiêng rồi đổ xuống, khiến nước bắn tung tóe trong bể bơi, cơ thể Chung Ức phản ứng còn nhanh hơn cả não bộ, cô cứ thế nhảy xuống bể, bơi về phía cậu ấy, nhưng vừa mới chạm vào người Chu Phàm Tần thì bị một lực mạnh kéo xuống. Chung Ức cắn răng dồn lực giữ lấy vai cậu ấy từ phía sau, để đầu cậu ló ra khỏi mặt nước, rồi bơi tới bậc thềm.

Có người ở đằng xa đã nhận ra điều bất thường, bèn bơi từ mọi hướng đến để giúp đỡ, Chu Phàm Tần nằm úp sấp trên bờ, chân trái co quắp, bả vai co rúm run rẩy, cánh tay đặt trên sống mũi, che đi lông mày cùng đôi mắt, bờ môi mím chặt, có một vệt nước từ khóe mắt cậu trượt ra sau tai.

Cả người Chung Ức ướt sũng, cô quỳ gối bên cạnh cậu ấy, trong bóng tối bao quanh, đôi mắt cô hiện lên tia đau đớn không thể giải thích. Bỗng một chiếc khăn trắng mềm mại, thơm mùi xà phòng phủ lên người cô từ phía sau, bọc lấy cơ thể ướt đẫm của cô.

Ngay khi Chung Ức ngẩng đầu lên, thì một bàn tay dày và ấm đã chạm nhẹ vào đầu cô, còn người đó thì đi vòng đến vị trí bắp chân của Chu Phàm Tần và bắt đầu xoa bóp bắp chân trái cho cậu ấy.

“Sẽ không sao đâu, đừng sợ.” Từ Án Viễn trầm giọng nói, giữa đám đông ồn ào, anh ngước mắt nhìn cô.

Chung Ức biết rằng, câu nói này là đang nói với cô và Chu Phàm Tần, anh đang trấn an hai người họ. Cô đưa tay ra, lau đi vết nước đọng trên khóe mắt Chu Phàm Tần.

……

Chu Húc Hoa đến đưa con trai đi.

Trước đó, ông ta đã một mình tới đây, vốn dĩ muốn ở bên ngoài ngắm nhìn Chu Phàm Tần bơi lội, nhưng nào ngờ lại chứng kiến cảnh con trai mình suýt chết đuối. Vào thời khắc Chung Ức nhảy xuống bể bơi, ông ta đã lớn tiếng hô hoán mọi người, đồng thời chạy về khu vực nước sâu.

Có lẽ là do ý trời, Chu Húc Hoa lại nhìn thấy tình yêu và sự cống hiến hết mình mà Chu Phàm Tần dành cho bơi lội, cũng như nỗi mong manh và những đấu tranh của cậu ấy trong nguy hiểm. Cộng thêm việc chặn đứng niềm yêu thích của con trai, cuối cùng ông ta cũng phải đối mặt với việc bản thân mình đã gây ra ảnh hưởng cho con trai vì chính cuộc hôn nhân này.

Chung Ức quấn chăn, đi theo Từ Án Viễn đến phòng nghỉ dành cho nhân viên, cô vào trong, anh theo sau. Khi cánh cửa sau lưng đóng lại, cô tựa người vào dãy tủ, hai tay định vén khăn ra, nhưng vừa cúi đầu bèn khựng lại, rồi kéo khăn lên che kín vạt áo trước.

“Cậu có áo phông màu đen không?”

Nhưng vừa mới quay đầu, thì bóng người đã ở ngay trước mắt, trong phòng không bật đèn, rèm kéo kín mít, khiến tầm nhìn bị giảm sút, ngay cả không khí trong khoảng cách gần cũng dường như loãng hơn. Đối diện với đôi mắt đen láy ấy, cảm giác rơi xuống đáy bể lại ùa về trong cô.

“Cậu học bơi khi nào vậy?” Chung Ức còn đang đắm chìm trong sự im lặng đến ngột ngạt, thì chợt nghe thấy anh trầm giọng hỏi.

Cô tựa lưng vào tủ, khi bóng anh ập đến, giữa hai người chỉ có một kẽ hở có thể để gió luồn qua

“Sau khi cậu chuyển trường.” Cô nói.