Mạnh Niệm Từ mắt trân trối nhìn vào cánh cửa khép kín, thừ ra một hồi lâu, nhất thời lòng ngổn ngang trăm mối.
Chàng không thể nào đoán ra được Cửu U lệnh chủ là ai, và cũng chẳng rõ ông ta có quan hệ thế nào với mình, song điều hết sức rõ ràng là Cửu U lệnh chủ đã tận lực giúp đỡ chàng.
Thiên Cương Chân Kinh là vật mà mọi người trong giới võ lâm hằng ao ước, Cửu U lệnh chủ chẳng những không chiếm hữu mà trái lại còn ngấm ngầm tạo ra đường nứt trên Tử Kim Tinh Châu để chàng có thể bóp vỡ dễ dàng, đó là vì lẽ gì?
Ngoài ra còn thân thế mơ hồ của chàng, và bao ân oán chưa đền báo đều khiến lòng chàng trĩu nặng bất an. Chàng không biết Ninh Tiểu Phụng hiện giờ ra sao, nhưng chàng tin chắc Nhất Túc Tử ắt sẽ chăm lo cho nàng một cách chu đáo, chẳng cần chàng phải bận tâm.
Sau cùng, chàng gạt bỏ hết mọi ý nghĩ vẫn vơ, dồn hết tinh thần vào quyển Thiên Cương Chân Kinh trong tay.
Chàng thật không ngờ trong võ học lại có trình độ tinh thâm và uyên bác đến vậy, cũng may là hiện nay nội gia chân lực của chàng đã đạt đến mức mấy giáp tý, không cần phải rèn luyện nữa, mà chỉ cần luyện tập chiêu thức thôi.
Thế rồi chàng dần dà bước vào lãnh vực võ học trong Thiên Cương Chân Kinh, cơ hồ quên mất sự hiện hữu của bản thân.
Bên cạnh cửa thạch thất có một cửa nhỏ đóng kín, đến giờ là có người đưa thức ăn, mang đến lại mang nguyên trở về, có khi thì phải ăn cơm nguội canh lạnh, chàng đã hoàn toàn đắm chìm trong kinh thư.
Ðại đa số chiêu thức trong Thiên Cương Chân Kinh đều hết sức khó hiểu, khiến chàng phải hao tổn rất nhiều tâm trí não lực, thời gian cứ thế lẳng lặng trôi đi.
Hôm ấy Mạnh Niệm Từ đã hoàn toàn lãnh ngộ hết quyển Thiên Cương Chân Kinh, ngoài việc luyện tập cho thuần thục, có thể nói là đã thập thành toàn bộ rồi.
Mặc dù chàng không rõ thời gian đã qua đi bao lâu, song ước tính có lẽ tối đa không quá mười ngày.
Ngay khi chàng đang vui mừng vì đã tập thành Thiên Cương Chân Kinh trong thời gian ngắn, hết sức lấy làm đắc ý, bỗng nghe tiếng ri rầm vang lên, cách cửa thạch thất rịch mở.
Ðó là điều chưa từng có kể từ khi chàng vào trong thạch thất, bèn ngạc nhiên đưa mắt nhìn, đã thấy Nhất Túc Tử đang tủm tỉm cười đứng nơi cửa.
Mạnh Niệm Từ vội đứng lên cung kính thi lễ nói:
- Lão tiền bối...
Không chờ Mạnh Niệm Từ dứt lời, Nhất Túc Tử cười ha hả nói:
- Xin chúc mừng thiếu hiệp!
Mạnh Niệm Từ ngạc nhiên:
- Ý của lão tiền bối là...
Nhất Túc Tử tiếp lời:
- Kỳ hạn một tháng đã mãn, hẳn là thiếu hiệp đã đại công cáo thành?
Mạnh Niệm Từ sửng sốt:
- Ồ... Lão tiền bối nói sao? Ðã một tháng qua rồi ư?
Ðây là một đều không thể tưởng tượng được, tối đa chỉ có mười hôm mà Nhất Túc Tử lại bảo đã một tháng, sao lại có thể vậy được?
Nhất Túc Tử quả quyết cười nói:
- Không sai, đúng ba mươi ngày đã qua.
Mạnh Niệm Từ đảo tròn mắt cười:
- Lão tiền bối định đùa phải không?
Nhất Túc Tử nghiêm nghị:
- Vậy là thiếu hiệp không chịu tin chứ gì?
Mạnh Niệm Từ ấp úng:
- Chẳng phải không tin mà là...
Nhất Túc Tử cười ha hả:
- Thôi được, mặc thiếu hiệp tin hay không, Cửu U lệnh chủ đã có hẹn với bần đạo chỉ kỳ hạn một tháng, quá hạn không tiếp đãi nữa, xin thiếu hiệp hãy đi theo bần đạo!
Ðoạn liền quay người bỏ đi. Mạnh Niệm Từ lòng đầy thắc mắc, đành cất bước đi theo Nhất Túc Tử.
Nhất Túc Tử dừng lại trong một gian thạch sảnh, đưa tay chỉ bức vách bên cạnh cười nói:
- Thiếu hiệp hãy xem!
Mạnh Niệm Từ liền đưa mắt nhìn, thì ra trên vách có treo một bức tranh thêu bách điểu triều phụng hết sức tinh xảo, những cánh chim trong tranh sống động đến mức như muốn vỗ cánh bay đi.
Mạnh Niệm Từ đang xem đến thất thần, bỗng nghe Nhất Túc Tử cười hỏi:
- Thiếu hiệp biết ai đã thêu đó không?
Mạnh Niệm Từ gật đầu:
- Chính tiện nội!
- Lệnh chính cũng là kỳ hạn một tháng, đã thêu xong đúng hạn, chẳng hay thiếu hiệp...
Mạnh Niệm Từ chau mày:
- Vậy là đã thật sự một tháng đã trôi qua rồi, tại sao vãn bối lại cảm thấy chưa đến mười ngày thế nhỉ?
Nhất Túc Tử bật cười:
- Ðó là vì thiếu hiệp quá chuyên tâm thôi... Võ công đã học thành chưa vậy?
- Cũng tạm kể được đã học thành, có điều là chưa thuần thục.
- Vậy thì xin chúc mừng thiếu hiệp.... Phu nhân chính sau một tháng cật lực đã hoàn thành kiệt tác này, đó cũng chẳng phải là dễ dàng, hiện đã đi chải rữa, chốc lát sẽ đến, bần đạo có thể đưa nhị vị rời khỏi đây rồi!
Thế là hai người ngồi trong sảnh chờ đợi.
Mạnh Niệm Từ lưỡng lự một hồi, bỗng hỏi:
- Vãn bối có một điều chưa rõ, có thể thỉnh giáo tiền bối chăng?
Nhất Túc Tử cười:
- Xin thiếu hiệp cứ nói!
Mạnh Niệm Từ trầm ngâm:
- Tiền bối với Cửu U lệnh chủ quan hệ sâu đậm lắm phải không?
Nhất Túc Tử thoáng ngạc nhiên lẫn trách móc đưa mắt nhìn chàng:
- Câu hỏi của thiếu hiệp lạ quá... Nếu quan hệ không sâu đậm thì bần đạo đâu đối xử tốt với ông ấy như vậy, và cũng đâu tiếp đãi nhị vị ở đây cả tháng trời!
- Nhưng có lẽ tiền bối cũng không biết Cửu U lệnh chủ danh tánh thật sự là gì và diện mạo ra sao...
Nhất Túc Tử trố mắt:
- A ha! Thiếu hiệp định dùng lời khích bác bần đạo phải không?
Ném cho Mạnh Niệm Từ một cái nhìn khôi hài, nói tiếp:
- Cho thiếu hiệp hay, trên cõi đời này có lẽ chỉ có mỗi mình bần đạo là biết rõ nguồn gốc lai lịch Cửu U lệnh chủ, ông ấy không hề dấu giếm bần đạo bất cứ điều gì!
Mạnh Niệm Từ vội cầu khẩn:
- Tiền bối có thể cho vãn bối biết chút ít...
Nhất Túc Tử bỗng sầm mặt ngắt lời:
- Không được, bởi bần đạo đã có hứa với ông ấy là phải tuyệt đối giữ bí mật cho ông ấy đến khi nào ông ấy tự tiết lộ thân phận.
Mạnh Niệm Từ thất vọng:
- Tiền bối không chịu cho biết thì dù vãn bối hỏi nữa cũng bằng thừa.
Nhất Túc Tử gật đầu cười:
- Không sai, nhưng bí mật này đã có lẽ sắp được phơi bày rồi, thiếu hiệp hà tất nóng vội làm gì?
Bỗng, cửa rèm vén mở, Ninh Tiểu Phụng tha thướt đi vào.
Sau khi chải chuốt, trông nàng xinh tươi hẳn lên, nàng cười bẽn lẽn, hướng về Nhất Túc Tử chắp tay xá dài nói:
- Một tháng quấy rầy, thật hết sức đa tạ lão tiền bối!
Nhất Túc Tử cười dài:
- Bất tất phải khách sáo, bần đạo tự sẽ đòi tiền cơm ở Cửu U lệnh chủ!
Ninh Tiểu Phụng lại tha thướt đi đến gần Mạnh Niệm Từ nói:
- Kính chào phu quân!
Mạnh Niệm Từ ngượng ngùng tiếp lời:
- Ngu huynh cũng đã hoàn thành việc cần làm, chúng ta...
Nhất Túc Tử cười phá lên tiếp lời:
- Xem ra dù bần đạo không đuổi thì nhị vị cũng phải cáo từ đúng chăng?
Mạnh Niệm Từ vội cung kính thi lễ nói:
- Vãn bối xin cáo biệt, hôm khác sẽ đáp đền đại ân!
Nhất Túc Tử xua tay lia lịa:
- Bần đạo đã nói rồi, món nợ này bần đạo rồi đây sẽ tính với Cửu U lệnh chủ, nhị vị hãy lên đường đi! Nhưng... hiện nay trên giang hồ hết sức hổn loạn, tốt hơn nhị vị không nên đi đường một cách công khai lộ liễu thế này, để khỏi sinh chuyện rắc rối không đáng, làm trể nãi hành trình...
Ðưa tay chỉ trên một chiếc ghế to nói tiếp:
- Kia có hai bộ y phục và khăn che mặt, tốt hơn hết là nhị vị hãy mặc vào.
Mạnh Niệm Từ đưa mắt nhìn, quả thấy trên ghế có một cái bao vải, bèn vội đến mở ra xem, chỉ thấy một chiếc áo dài và khăn che mặt màu vàng nhạt.
Mạnh Niệm Từ rối rít cảm tạ, cùng Ninh Tiểu Phụng mang mặc vào ngay trong thạch sảnh. Thế là diện mạo hai người đều được che lấp, dù có đi trong phố chợ đông người cũng không còn bị kẻ khác nhận ra nữa.
Xong xuôi, Nhất Túc Tử đích thân đưa hai người ra khỏi Thành Tiên Ðộng, cáo biệt hạ sơn.
Lúc này võ công của Mạnh Niệm Từ đã đạt đến mức tột đỉnh. Ninh Tiểu Phụng như nửa mừng nửa lo, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn trộm Mạnh Niệm Từ thật nhiều thì mới thỏa mãn.
Ðồng thời, lòng nàng cũng trĩu nặng ưu tư, chẳng rõ những tháng ngày sắp tới Mạnh Niệm Từ sẽ còn gặp những cảnh ngộ gì nữa?
Trong tương lai dài đăng đẳng, hai người sẽ có thể bạch đầu giai lão, vĩnh viễn không cách rời nhau chăng?
Trong cơn giông bão sắp tới, hai người sẽ ra sao?
Nàng mãi miết suy nghĩ, bất giác thẩn tha thẩn thờ như kẻ mất hồn.
Chẳng rõ đã đi được bao lâu, trước mắt hiện ra một thị trấn.
Mạnh Niệm Từ ngước lên nhìn trời, thấy đã là hoàn hôn, bèn nhìn sang Ninh Tiểu Phụng nói:
- Phụng muội có mệt không?
Ninh Tiểu Phụng lắc đầu:
- Không....
Thoáng vẻ trách móc, nói tiếp:
- Phu quân cho thiếp vô dụng đến vậy ư?
Mạnh Niệm Từ cười giả lả:
- Nếu không mệt thì ngu huynh có một đề nghị!
Ninh Tiểu Phụng ra chiều thích thú:
- Chúng ta hãy vào thị trấn này, ăn uống xong chúng ta lại đi tiếp ban đêm, Phụng muội nghĩ sao?
- Chỉ cần phu quân quyết định là được rồi, hà tất phải hỏi thiếp làm gì?
Mạnh Niệm Từ mĩm cười, cùng Ninh Tiểu Phụng đi vào thị trấn.
Trong một quán cơm, hai người gọi lấy một phần ăn đơn sơ, vội vã ăn xong, vừa định trả tiền đi ra thì bỗng thấy năm người đặc dị đi vào, lập tức lôi cuốn sự chú ý của Mạnh Niệm Từ.
Ninh Tiểu Phụng chau mày liếc nhanh về phía năm người ấy, khẽ nói:
- Không nên gây điều rắc rối, ta đi thôi!
Nhưng Mạnh Niệm Từ lại chằm chặp nhìn năm người ấy, không hề động đậy.
Năm người ấy là bốn nam một nữ, bốn nam đều mặc áo dài đỏ rực, lưng đeo đại đao, mặt mày hết sức hung tợn.
Người nữ thì cũng như Mạnh Niệm Từ, mặc chiếc áo dài xanh rộng thình, che mặt cũng bằng lụa xanh, qua dáng đi tiếng nói mới biết là nữ nhân.
Mạnh Niệm Từ bỗng nắm tay Ninh Tiểu Phụng, hai người cùng đi ra khỏi quán cơm.
Khi ra đến ngoài thị trấn, Mạnh Niệm Từ dừng bước, nghiêm nghị nói:
- Phụng muội, ngu huynh có chuyện cần bàn.
Ninh Tiểu Phụng kinh ngạc:
- Quan trọng lắm ư?
Mạnh Niệm Từ gật đầu thay câu trả lời.
Ninh Tiểu Phụng thở dài:
- Phu quân nói đi!
Mạnh Niệm Từ chậm rãi nói:
- Ðây cách Thái Sơn không còn bao xa nữa, ngu huynh có chút việc cần giải quyết, Phụng muội hãy đi trước một bước, đến gặp Cửu U lệnh chủ, ngu huynh theo sau đến ngay.
Ninh Tiểu Phụng ngẩn người:
- Thiếp đi cùng không được ư?
Mạnh Niệm Từ vẻ khó xử:
- Tốt hơn là không!
Ninh Tiểu Phụng thở dài buồn bã:
- Hai ta đã là phu thê, lẽ ra có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, bất luận có sự cố gì thì cũng nên tiến thoái có nhau, không xa rời nhau mới phải.
- Hiền thê nói rất đúng, nhưng lần này tốt hơn là không nên!
- Vì sao vậy?
Mạnh Niệm Từ ấp úng:
- Vì... vì...
Ninh Tiểu Phụng chau chạt mày liễu, cất giọng nói:
- Phu quân dừng tưởng thiếp không biết, vốn ra phu quân không hề có ý định chia tay nhau thế này, chẳng qua vì đã gặp năm quái nhân trong quán cơm khi nãy nên mới...
Mạnh Niệm Từ gật đầu:
- Không sai, quả đúng là vì năm người ấy... Hiền thê có biết họ là ai không vậy?
Ninh Tiểu Phụng lạnh lùng:
- Thiếp vừa mới bước chân vào chốn giang hồ, làm sao biết được?
Mạnh Niệm Từ nghiêm giọng:
- Bốn người măạc áo đỏ trong số họ là những kẻ vô cùng độc ác, khét tiếng trong giới giang hồ, chẳng rõ đã gây ra biết bao điều thương thiên hại lý...
- Vậy thì đâu có gì là quan trọng, chúng ta cứ giết quách họ đi, trừ hại cho giang hồ là xong!
- Nhưng hiền thê có biết lai lịch của họ không?
- Bất cứ lai lịch thế nào, hẳn không đến nổi lợi hại hơn Võ Lâm Tứ Thánh chứ?
Mạnh Niệm Từ thở dài:
- Luận về võ công có lẽ họ quyết không phải đối thủ của Võ Lâm Tứ Thánh, nhưng nghe đâu họ mỗi người đều sở trường độc công riêng, chỉ cần thoáng chạm vào là có nguy cơ táng mạng, bởi độc công của họ lợi hại phi thường, trong thiên hạ cơ hồ không ai giải được.
- Ðó chính là lý do mà phu quân bảo thiếp đi trước ư?
- Không sai, đó là ngu huynh vì an toàn cho Phụng muội!
Ninh Tiểu Phụng vẻ không vui:
- Phu quân xem thiếp vô dụng quá!
Mạnh Niệm Từ chau mày:
- Ngoài ra còn một lý do khác nữa, nếu Phụng muội muốn cho ngu huynh chuyên tâm ứng phó với kẻ địch thì cũng sẽ đồng ý đi trước.
Ninh Tiểu Phụng ngớ ra một hồi, bỗng nảy sinh một quyết định, bèn thản nhiên nói:
- Thôi được, thiếp bằng lòng!
Mạnh Niệm Từ thoáng ngạc nhiên, chàng không ngờ bỗng nhiên nàng lại bằng lòng một cách mau mắn thế này, bèn dịu giọng nói:
- Hiền thê giận đó phải không?
Ninh Tiểu Phụng lắc đầu cười:
- Ðâu có!
- Nhưng ngu huynh cũng chẳng thể để hiền thê đi một mình thế này, ít ra cũng có một vài người của Cái Bang hộ tống, trong thị trấn này nhất định là có...
Ninh Tiểu Phụng khẽ cười:
- Phu quân hãy yên tâm, thiếp không đến nỗi vô dụng đến vậy đâu... Thôi, thiếp đến Thái Sơn trước chờ phu quân!
Chưa dứt lời nàng đã tung mình phóng đi.