Mặt SẹÔ Trương hòa thượng, còn có Thành Toàn và hai mươi mấy Bả tổng chạy tới. Vương Phác hỏi Tiểu Thất nói: - Tiểu Thất. Đường Thắng và Râu Rậm hiện đang ở đâu?
Tiểu Thất nói: - Đường Thắng. Râu Rậm đều mang theo bốn trăm kỵ binh đuổi hai nhóm người Thổ Mặc Đặc, nhân mã của Râu Rậm cách nơi này đại khái chừng bá mươi dặm.trước khi trời tối mới có thể đuổi tới. Nhân mã của Đường Thắng cách đây bổn trăm dặm, khả năng tới trưa mới có thể đuổi tới bên hồ.
Vương Phác lại hỏi: - Tàn binh Mông Cổ kia lui về đâu?
Tiểu Thất mới: - Đã rút lui tới Tới phía bắc hô khoảng hơn năm mươi dặm.
Vương Phác nói:
- Tiểu Thất, ngươi dẫn người đích thân đi truyền tin, nói cho Râu Rậm. Và Đường Thắng không cần quan tâm tới người Thổ Mặc Đặc nữa, bảo họ lập tức suất lĩnh nhân mã tới rồi tập kết, hôm nay trước khi trời tối nhất định phải đuổi tới bên hồ! Về phần việc đoạt dê bò, cứ giao cho biên quân của Trương công công làm đi.
- Vâng!
Tiểu Thất đáp, mang theo hai kỵ thân binh thúc ngựa lao đi như bay.
Vương Phác quay đầu lại nhìn đám Mặt SẹÔ Trương hòa thượng nói:
- Các ngươi hủy những xe ngựa, lều mà người Thổ Mặc Đặc vứt bỏ, thiêu hủy ở bên hồ, lại giết mổ mấy trăm con dê béo để các huynh đệ ăn no nê, sau đó đánh một giấc ngon lầnh, chuyện khác sáng ngày mai nói sau!
- Vaang.
Mặt SẹÔ Trương hòa thượng và Thành Toàn cùng hai mươi mấy Bả tổng đáp, lĩnh mệnh đi.
Đợi mọi người đi xa. Chân Hữu Tài thấp giọng hỏi: - Tướng quân. Vì sao không nói cho bọn hắn biết?
- Giờ chưa phải lúc - Vương Phác lắc lắc đầu, hạ giọng nói: - Đợi sáng mai trước khi xuât binh thì mới nói cho họ biết.
Chân Hữu Tài do dự nửa ngày, vẫn khẽ hỏi: - Tướng quân. Vậy ty chức có được theo quân xuất chính không?
Vương Phác nở nụ cười thản nhiên, nói: - Ngươi sẽ không theo quân xuất chinh, ngươi cùng Tiểu Thất dẫn theo hai trăm thân binh, áp Tải đội lạc đà về Đại Đồng. Trên lưng hơn hai trăm con lạc đà này chưa vàng bạc châu báu mà chúng ta lấy được ở thành qh, dọc đường đi phải cẩn thận, không được để xảy ra sai lầm gì.
Chân Hữu Tài gật đầu đáp: - Tướng quân ngài cử yên tầm đi.ty chức nhất định sẽ áp đội lạc đà. Về Đại Đông an toàn.
Vương Phác gật gật đầu, bỗng nhiên nói một câu không đâu!
- Hữu Tài, từ tháng tám năm ngoái ngươi đã đi theo bån tướng quân hỗ trợ bày mưu tính kế, trước thì đánh Thịnh Kinh, lại Vòng đến Triệu Tiên. Ở Tê Ninh lại tiêu diệt Bạch Liên giáÔ nhắc đến ngươi đã giúp bản tướng quân rất nhiều. Ở kinh Sư còn
Cứu mạng của ta.
Chân Hữu Tài hơi mất tự nhiên, nói: - Tướng quân nói chuyện này để làm gì?
Vương Phác chân thành nhìn Chân Hữu Tài, hơi có chút áy máy nói:
- Nhắc đến thật hổ thẹn, bản Tướng quân sớm nên đáp tạ ngươi thật tốt mới đúng, nhưng Sau khi quay về Đại Đồng vẫn chưa từng có dịp, thậm chí còn không lo đến việc hôn nhân của ngươi.
- Tướng quân nói đi đâu vậy?
Chân Hữu Tài bỗng đỏ mặt lên nói: - Nếu không phải tướng quân đưa ty chức quay về Đại Minh, lúc này ty chức vẫn còn ở Liêu Đông làm trâu làm ngựa làm nô tài cho Kiến Nô. Muốn nói đáp tạ, phải là ty chức đáp tạ tướng quân ngài mới đúng.
- Được rồi, không nói những cái này nữa.- Vương Phác khoát tay áo, nói tiếp: - Lân này xuất binh Tam Bất Lạt Xuyên chắc chắn sẽ có một trận ác chiến, bản tướng quân cũng không biết khi nào mới có thể quay về Đại Đồng được, cho nên còn muốn kính nhờ ngươi đi làm hai chuyện.
Chân hữu Tài nghiêm nghị nói:
- Mời Tướng quân chỉ bả0.
Vương Phác nói: - Chuyện thứ nhất. Sau khi về Đại Đồng hãy nghĩ biện pháp mua lương thực, lúc này Thiểm Tây, Hà Nam, Hồ Quảng đều có Lưu tặc gây loạn, ba tỉnh này không mua được lương thực đấy, tuy nhiên Bạch Liên giáo vùng Sơn Đông đã bị tiêu diệt. đường thủy đã khơi thông, lương thực phía nam đã có thể vận đến kinh sư, cho nên có thể đến kinh sư mua được lương thực.
Chân Hữu Tài mói: - Muốn mua bao nhiều lương thực?
Vương Phác đáp: - Ngươi mang hai trăm ngàn lượng bạc đi, có thể mua bao nhiều thì mua bấy nhiều.
Chân Hữu Tài nói: - Còn chuyện thứ hai?
- Chuyện thứ hai này khá khó xử lý, chính là hỏa dược!
Vương Phác thở dài, chậm rãi nói: - Kho binh giới của biên quân Đại Đồng căn bản là không có nhiều hỏa dược, bởi vì không có nguyên liệu. Cục hỏa được của trấn Đại Đồng đã chừng hơn nửa năm không khai công! Lần này xuất chinh, lão hoạn Trương Tử An kia đã có thể nói là móc hết toàn bộ của của nhà lão đi rồi, có thể coi như cho chúng ta dùng, chút hỏa dược ấy cũng chỉ đủ các huynh đệ bắn mấy phát.
Chân Hữu Tài nói: - Ý của Tướng quân là...
Vương Phác nói: - Sau khi Trương Tử An đem số gia súc dê bò của người Thổ Mạc Đặc về Đại
Đồng. Sự việc vẫn chưa kết thúc đâu, bởi vì chút gia súc này không thể đổi thành bạc, y vẫn không thể phát quân lương được, cho nên sẽ vẫn đến Vương gia chúng ta để yêu cầu chúng ta mua lại số gia súc dê bò này, lúc này ngươi hãy ra mặt hung hăng ép giá.
Chân hữu Tài nói: – Ép giá bao nhiều?
Vương Phác nói: - Ba trăm ngàn lượng mua toàn bộ dê bò ngựa!
- Hã? Ba mươi vạn lượng! – Chân Hữu Tài thất thanh: - Tướng quân, dựa theo giá thị trường một con dê ít nhất giá một lượng, một con ngựa ít nhất giá sáu lượng, một con trâu ít nhất mười lượng rưỡi, nhưng ngựa dê bò của người Thổ Mặc Đặc cộng lại chí ít hơn một trăm vạn con, cho dù một bộ phận lạc đường nhưng cuối cùng được biên quân đuổi về Đại Đồng cũng không ít hơn tám trăm ngàn con, giá trị ít nhất cũng phải một trăm năm mươi vạn lượng bạc, chỉ trả ba mươi vạn có phải là ép hơi độc không? ~
Về giá cả đề bò ngựa. Có thể tham khảo tác phẩm giá hàng đời Minh Trung quốc.
Vương Phác nói: - Đây đương nhiên không phải giá quy định.
- Vậy giá bắt đầu là bao nhiều?
- Giá khởi điểm là dựa theo một nửa giá thị trường mua tất cả gia Súc dê bò, tuy nhiên điều kiện là... chuyển nhượng vô điều kiện quyền kinh doanh của xưởng binh khí hai nhà và cục hóa dược hai nhà trấn Đại Đồng trong ba năm cho Vương gia chúng ta, chúng ta có thể dựa theo định mức trước đây để cung cấp hỏa được cho biên quân, nhưng triều đình không được hỏi cụ thể Sự vụ kinh doanh.
Chân hữu Tài lẩm bẩm đầu ngón tay tính toán, nói: - Tướng quân, ngân lượng bên trọng kho chỉ sợ không đủ.
Vương Phác nói:
- Bạc không đủ có thể đi tìm đại ca của ta.
- Đã hiểu a. Chân Hữu Tài gật đầu nói: - Sau khi ty chức quay về Đại Đồng nhất định sẽ làm tốt hai việc này.
Vương Phác vỗ bờ vai của Chân hữu Tài, cười nhẹ nói: – Đợi bản Tướng quân trỞ Về Đại Đông, liền sai người đi làm mối cho ngươi.
Chân hữu Tài Vui vẻ nói: - Vậy ty chức xin cảm ơn tướng quần trước.
Một đêm bình yên.
Sáng sớm hôm sau, thái dương vừa mới dâng lên, bên hồ cũng đã bắt đầu sôi trào, các tướng sĩ ngủ một giấc ngon lành đã thò đầu ra khỏi những lều da trâu thấp bé, rửa mặt bên hồ, lại ăn thịt dê như Sói nhai hổ nuốt bên đống lửa, cuối cùng trong tiếng hô quát của Thập trưởng, Bả tổng bắt đầu vội vàng tập kết.
Không đến nửa canh giờ, toàn thể tướng sĩ đã lên tọa kỵ kết trận xong.
Nhân mã của Râu Rậm và Đường Thắng chiều muộn hôm qua mới đuổi tới, trong quá trình đuổi giểt người Thổ Mặc Đặc đã thương VOng mấy chục huynh đệ, ngày hôm qua trong một trận chiến ác liệt với người Khoa Nhĩ Thẩm lại chết trận hơn một trăm huynh đệ, Xuất chinh hơn bốn nghìn người hiện tại chỉ còn hơn 3800 người. Tuy rằng nhân Sô Ít nhưng ngựa lại nhiều hơn.
Quân Vương Phác vừa mới ra mỗi người chỉ được thêm một con chiến mã, hiện tại gần như mỗi người đều có ba con chiến mã, gần tám ngàn con chiến mã phần lớn đều là giành được từ người Thổ Mặc Đặc, bọn họ còn từ thành Quy Hóa. Và các khu quần cư giành được đầy đủ yên, tám ngàn COn chiến mã này có thể đối đi bất cứ lúc nàÔ
Cứ như vậy, năng lực cơ động của quân đội Vương Phác được đề cao lên mức cao nhất.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng Vương Phác có gan tiến công Tam Bất Lạt Xuyên, có nhóm chiến mã này, dù không đánh lại được người Khoa Nhĩ Thẩm cũng có chạy thoát được.
Vương Phác trở mình lễn ngựa. Giục ngựa chậm rãi tiến về phía trước.
Ánh mắt của gần bốn ngàn tướng sĩ liền đồng loạt rơi lên người Vương Phác, gió Bắc gào thét, giữa đầt trời hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có chiến mã trầm trọng phát ra tiềng phì phì trong mũi và âm thanh đại kỳ phẩm phật trong gió nghe Vô cùng rõ rång.
Vương Phác ghim ngựa, hét to: – Tất cả ăn no chưa?
- Ăn no rồi.
Tất cả tướng sĩ nghe câu hỏi của Vương Phác đều đồng thanh đáp.
Vương Phác lãnh đạm nói: - Các ngươi nói cái gì? Bản Tướng quân nghe không được!
- Ăn no rồi!
Toàn thể tướng Sĩ dùng hết khí lực ầm ầm đáp lại. Tiếng gầm lớn làm vỡ nát cả thảo nguyền yền tĩnh, kinh động đến đám ngựa hoang đang uổng nước bền hộ, đều lao chạy đi như bay về phương xa, đám dê bò của nhóm tướng sĩ biên quân đang thu gom cách đó không xa cũng nghiêng đầu chú ý, mắt lộ vẻ khiếp sợ.
- Tốt - Vương Phác gật gật đầu, cao giọng nói: – Ta nói với các huynh đệ, thám mã hồi báo, có một đội kỵ binh Mông Cổ đang giết đến hướng bên này, bọn chúng muốn cướp đoạt lại số gia súc dê bò của chúng ta trở về, mọi người nói xem phải làm sao bây giờ?
- Giết chúng!
- Xử lý chúng!
- Không cho chúng đoạt lại gia súc dễ bò trở về!
Các tướng sĩ đều đáp lại
- Nói rất hay! - Vương Phác lớn tiếng nói:
- Miếng thịt béo đã đến miệng có lý nào lại nhổ ra cơ chứ? Nếungười Mông Cổ muốn đoạt dê bò trở lại phải hỏi tên trong tay các huynh đệ có bằng lòng hay không?
- Không đáp ứng.
- Chúng ta không cho phép
- Muốn dê bò không có, muốn chết có một, người Mông Cổ có gan thì đến lấy!
Hơn ba nghìn tướng sĩ ra sức quơ binh khí trong tay, rống to khàn cả giọng.
- Các huynh đệ... Vương Phác rào rào rút đao, giơ cao khỏi đỉnh hét lớn: