Một người đàn ông Mông Cổ cầm trong tay loan đao trong tay tru lên lao tới một gã Bả tổng quân Minh, không đợi loan đao trong tay gã chém lên người Bả tổng quân Minh kia, một kỵ binh quân Minh khác từ phía sau tung kỵ qua, ánh đao chợt lóe lên, lưng người đàn ông Mông Cổ kia đã bị cắt mở, xương trắng dày đặc, thịt đỏ bong mở, một trái tim nóng bỏng đang đập bừng bừng ở trong lồng ngực.
- A.... a...
Người đàn ông Mông Cổ gào lên thể lương. Sau đó thẳng tắp ngã xuồng mặt đất
lạnh băng.
Bả tổng quân Minh xoay người xuống ngựa, vượt qua thi thể người đàn ông Mông Cổ đạp một cước phá vỡ nhà nhỏ bằng đất phía sau, ngọn đèn mờ tối chiếu vào trong nhà mơ hồ có thể thấy được dưới ánh đen hai nữ nhân Mông Cổ trẻ tuổi đang ôm con nhỏ trốn. Ở góc tường, ánh mặt hoảng sợ nhìn Bả tổng quân Minh như hung thần ác sát.
- Hắc hắc.
- Trong Con ngươi của Bả tổng quân Minh toát lên hào quang giống như đã thú, quay đầu lại quát to:
- Nữ nhân và của cải trong nhà này của lão tử rồi, ai cũng không được lấy! Hơn mười kỵ quân Minh phía say y đều ầm ầm cười to.
- Các ngươi muốn phụ nữ thì tự mình đi cướp đi.
Bả tổng quân Minh nói xong lập tức đi vào trong nhà đất. Sau đó đóng cửa gỗ lại thật mạnh, rất nhanh bên trong vang lên tiéng gào hoảng sợ của nữ nhân Mông Cổ, còn có tiếng cười dâm đãng đắc ý của Bả tổng quân Minh kia. Ở giữa còn xen lẫn thanh âm xé vải, dù kẻ ngốc cũng hiểu hiện tại gã Bả tổng quân Minh kia đang làm
gì.
Quân quy Vương Phác định ra chỉ quy định không cho phép bọn họ gian dâm con gái Đại Minh, cũng không quy định không cho phép gian dâm con gái Mông Cổ. (Lại phải nhắc lần nữa. Đây là tiểu thuyết giá không, không cần đặt phụ nữ Mông Cổ trong tiểu thuyết ngang hàng với tộc Mông Cổ hiện tại)
Sau nửa canh giờ.
Vương Phác cùng với Chân Hữu Tài, Tiểu Thất và hơn mười kỵ thân binh xuất hiện ở bên ngoài Hãn Đình của Thổ Mặc Đặc Hãn. Nha trướng của Thổ Mặc Đặc Hãn và các lều xung quanh lúc này đã vô cùng hỗn loạn, khắp nơi đều là võ sĩ Mông Cổ nằm trên đất, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi khiển người ta buồn nôn.
Vương Phác đi vào nha trướng của Thổ Mặc Đặc Hãn, chỉ thấy trên đất phủ thảm Ba Tư tỉnh mỹ, hai cô gái Mông Cổ trần truồng nằm trên thảm, máu tươi từ trên người hai nàng chảy ra nhuộm đỏ cả một mảng thảm, giết chết họ không phải là quân Minh, mà là Thổ Mặc Đặc Hãn.
Rất hiển nhiên, Thổ Mặc Đặc Hãn không muốn nữ nhân mình sủng ái trở thành đô chơi của người Hán.
Trong đại trướng trưng bày giá gỗ được chạm khắc tỉ mỉ đẹp đẽ, trên kệ bày biện đồ cό quý hiếm, đồ sứ muốn màu, có đồ gốm, có khí cụ bằng đồng, còn có bài bộ sách buộc chỉ, chính bắc trong lều còn có ngai vàng của Thổ Mặc Đặc Hãn, mặt trên phủ da Bạch Hổ, trên vách trướng phía sau ngai vàng treo bảo điêu cung nam vàng khảm ngọc, còn có một thanh bảo đao vỏ da tê giác.
Xem ra Thổ Mặc Đặc Hãn đi rất vội vàng... thậm chí không kịp mang theo bất cứ vật nào
Vương Phác cầm bộ sách buộc chỉ trên giá gỗ nhìn nhìn, không ngờ là “Tả truyện” Tống bản, thật không ngờ một thủ lĩnh bộ tộc Mông Cổ lại thú vui phong nhã như thế.
Lại quay sang, dưới bầu trời đêm, toàn bộ thành Quy Hóa đã lâm vào trong những
ẩm thanh ồn ào
Mấy ngàn tướng sĩ quân Minh lên vào thành đang tranh đoạt chiến lợi phẩm một cách trắng trợn. Vương Phác biết nữ nhân Mông Cổ cũng thành chiến lợi phẩm của họ, nhưng hắn không muốn can thiệp. Đúng vậy, hắn định ra quân quy chỉ quy định tướng sĩ Đại Minh không được gian dâm con gái Đại Minh, về phần nữ nhân Mông Cổ thì không nằm trong điều quân quy của hắn.
Bởi vì ở thời đại này, người Mông Cổ là kẻ thù của Đại Minh, họ không còn là dân chúng Đại Minh.
Người Thổ Mặc Đặc trở tay không kịp quần Minh dễ dàng một đòn đánh hạ Quy Hóa, điều này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Vương Phác, nguyên nhân rất đơn
giản, bởi vì người Mông Cổ lâu lắm rồi không bị quân Minh tiến công, họ thậm chí không nghĩ ra lần trước quần Minh xâm chiêm Mông Cổ là vào lúc nào.
Hơn nữa Vương Phác lần này tập kích bất ngờ đã chuẩn bị hết sức đầy đủ, tâm tính chuẩn bị đầy đủ, lấy bốn ngàn tỉnh nhuệ đối phó với bốn trăm kỵ binh Mông Cổ, Nếu không thể đánh thắng thì thật là không có thiên lý.
- Tướng quân!
Lã Lục bỗng thở hồng hộc chạy tới trước mặt Vương Phác, lớn tiếng bẩm.
- Người Mông Cổ ở trong thành ngoan cố chống lại toàn bộ đã bị giết sạch khoái mã hồi báo, kỵ binh Mông Cổ ước chừng hai ba trăm kỵ ý đồ từ ba phía bắc, tây,
nam để phá vây đã toàn bộ bị giết chết.
Chân hữu Tài nhìn Vương Phác không nói gì, hỏi:
- Có tìm được Thổ Mặc Đặc Hãn không?
- Không rõ lắm. Lã Lục đáp:
- Các cổng còn chưa có tin tức xác thực truyền đêm.
Chân hữu Tài nói:
- Bảo Râu Rậm bọn họ đi phải thấy người chết phải thấy xác.
- Không cần.
Vương Phác bỗng giơ tay:
- Chỉ một Thổ Mặc Đặc Hãn không phải là đại nhân vật gì, nếu có thể bắt sông được thì là tốt nhất, thật sự chết cũng không vấn đề.
Chân Hữu Tài đảo mắt sớm giật mình.
Bắt sống Thổ Mặc Đặc Hãn, dựa theo ước định của Vương Phác và Trương Tử An trước khi xuất chinh, phân công lớn này cuối cùng sẽ rơi trên đầu Trương Tử An, nếu may áo cưới cho người khác. Vậy thì không cầm quá để tâm rồi.
Trên thực tế, Thổ Mặc Đặc Hán đích xác đã chết rồi
Khi Thổ Mặc Đặc Hãn mang theo hơn mười kỵ thân vệ còn có mấy chục quý tộc Thổ Mặc Đặc hoảng sợ chạy ra Tây môn, lại bị Hòa thượng đội quân Minh nghênh đón bắn chết, canh giữ ở ngoài Tây môn chính là Râu Rậm suất lĩnh tám trăm lão binh, tám trăm lão binh này đều được trang bị Hỏa thương toại phát thức kiểu mới.
Nhóm hỏa thương này chẳng những nhẹ hơn so với hỏa khí nặng nề vốn có của quân Minh, tầm băm cũng xa hơn, độ chính xác cao hơn.
Thổ Mặc Đặc Hãn và mười kỵ thân vệ đi theo cùng với đám quý tộc Thổ Mặc Đặc thậm chí chưa kịp bày thể chống cự thì đã bị chết dưới súng của Hỏa thương đội quân Minh, chỉ có không đến mười kỵ vệ đội hoảng sợ trốn về trong thành, cuối cùng lại bị loạn đao quân Minh trong thành chém chết.
Đây nhất định một buổi tối điên cuồng và máu tanh.
Đợi khi Vầng thái dương lên cao. Sự ổn ào và náo nhiệt của thành Quy Hóa rốt cuộc đã yên lặng xuống, tướng sĩ quân Minh điên cuồng suốt cả một đêm cũng đã từ dã thú biển trở về thành chiến sĩ, nhiều đội mở ra ngoài thành tập kết từ lúc trên đường hành quân, Vương Phác đã nói, sau khi lên vào thành Quy Hóa bọn họ sẽ tha hồ cướp bóc, muốn làm bất cứ điều gì mà họ muốn.
Nhưng tới sáng ngày thứ hai, hết thảy đều kết thúc rồi
Hơn bốn nghìn tướng sĩ lấy Thập Nhân. Đội làm đơn vị tập kết, dựa theo khẩu lệnh mà Vương Phác giao cho họ báo số từ một đến mười. Sau đó Thập trưởng đem tình huống thương vong của Thập Nhân Đội báo cáo lại cho Bả tổng Bách Nhân đội. Bả tổng Bách Nhân đội thì báo cáo tình huống thương Vong cho Thiên tổng, bốn Thiên tổng cuối cùng đem tình hình thương vong báo cáo nhanh cho Vương Phác.
Thương Vong của quân Minh rất nhanh đã có kết quả, chỉ có một người trọng thương, hai người bị thương nhẹ, người bị trọng thương kia cũng không phải bị kỵ binh Mông Cổ chém cho bị thương, mà là vì “mã thất tiền đề" nên ngã bị thương. Đây quả thật là một đoạn đường dài hành quân hoàn mỹ đầu tiên, chứa nhiều nhân tố ngẫu nhiên và nhân tốt tất nhiên kết hợp, cuối cùng sáng tạo ra trận toàn thắng không thể tin nổi này.
Ba nghìn lão quân được lựa chọn ra từ trong biên quân Đại Đồng đã vô cùng cao hứng, họ chưa từng đánh thắng một trận sảng khoái như vậy, tuy rằng ba ngày hành quân vất vả sử dụng một câu để hình dung oán khí của họ chính là lạnh đến mức ngay cả dương v*t cũng sắp rớt xuống rồi, nhưng hiện tại từ lúc thuận lợi đánh hạ thành Quy Hóa, hết thay oán khí đều tan thành mây khói.
Tám trăm hưởng mã đạo cũng hoan hô nhảy nhót, trước đây họ vào nhà cướp của, chiến quả huy hoàng nhất là đồ diệt một cửa ải hoặc một thôn trang nào đó, nhưng hiện tại họ lại công hãm một thành thị người Mông Cổ, trong thành thị này có da lông chồng chất như núi, còn có vô số gia súc dê bò.
Đám lính mừng rỡ hoan hô như điên, nhưng trên mặt Vương Phác lại không có chút vui vẻ nào.
Trên thực tế, Vương Phác đích xác không có tâm tư để vui mừng, một vài thứ có giá trị này đáng để vui mừng sao? Lần suất quân tập kích bất ngờ Quy Hóa này hắn không phải là vì cướp đoạt để bò gia súc hay da lông mà tới, càng không vì thay Đại Minh tiêu trừ biên hoạn phương bắc mà đến, mục đích của hắn chỉ có một chính là luyện binh.
Vương Phác muốn huấn luyện bốn ngàn lão binh này thành một đội quân thiết huyết kỷ luật nghiêm minh, hơn nữa còn là một đội quân thiết huyết hoàn toàn hiệu trung với Vương Phác hắn, hiện tại hết thảy giờ mới bắt đầu, cách thực hiện mục tiêu còn rất xa. Vương Phác hắn còn rất nhiều việc phải làm, hiện tại việc đầu tiên hắn phải làm chính là một đội quân kỷ luật nghiêm minh.
Một đội quân thiết huyết chân chính, có hai thử không thể thiếu, chính là kỷ quân và linh hồn trong quân.
Khuôn đúc của linh hồn quân đội cần nhờ vào sức thu hút nhân cách của chủ tướng. Có nhiều chủ tướng sẽ có nhiều dạng quân đội, nếu chủ tướng là một Tướng quân chạy trốn, vậy thì quân đội mang đi chỉ là một đội quần chạy trốn... nếu chủ tướng là một tướng quân ương ngạnh, vậy thì quân đội dưới tay y là một đám kiêu binh mãnh tướng.
Đúc linh hồn quân đội quá trình, việc này không vội, cũng không gấp được.
Vương Phác chưa bao giờ hy vọng xa vời thông qua hai lần tập kích bất ngờ là có thể tạo nên một đám lão binh quen đánh bại hoặc quen cướp bóc trở thành một đám đánh không nát, kéo không suy sụp, thấy kẻ thù liên gào khóc kêu thiết huyết chiên sĩ
Nhưng, kỷ luật và quân hồn không giống nhau.
Quân hồn có thể từ từ đúc kết, kỷ luật lại nhất định phải trong thời gian ngắn cắm Vào nội tầm của các tướng sĩ, từ ý nghĩa nào đó mà nói kỷ luật thậm chí còn quan trọng hơn so với quân hồn, nếu như không có kỷ luật nghiêm minh, một đội quân có thể đánh giặc tuy là một đám kiêu binh mãnh tướng, nhưng là một đám dã thú không có nhân tính.
Vương Phác cần không phải là một đám đã thú không có nhân tính, mà là một đội chiến sĩ thiết huyết kỷ luật nghiêm minh.
Vương Phác giục ngựa đi vào trước trận, lớn tiếng quát:
- Tướng sĩ toàn quân nghe lệnh, xếp thành hàng!
- Xếp thành hàng!
- Nhanh lên, đứng vững!
- Đừng cong cái eo, chưa ăn cơm à?
- Nói ngươi đó, tai điếc à? Đứng thẳng cho bố!
Vương Phác ra lệnh một tiếng, bốn Thiên tổng còn có bốn mươi mấy Bả tổng lập tức bận rộn, bắt đầu hô quát đám lão binh côn đồ bắt đầu bày trận. Hơn bốn nghìn người kêu loạn ầm ĩ một lúc rốt cuộc mới bày được trận hình, một đám dắt chiến mã lấy trăm người làm một đột xếp thành từng nhóm cánh quân,
Vương Phác hắng giọng, quát:
- Còn nhớ bản Tướng quân đã nói gì với các ngưỡi không, bắt đầu từ ngày các ngươi bước chân vào đại doanh núi Lôi Công, mọi người chúng ta đều là huynh đệ, thế nào là huynh đệ? Huynh đệ chính là lúc cần thiết có thể chết vì người khác, lúc nguy hiểm có thể ngăn đỡ mũi tên cho người khác, là huynh đệ sẽ thẳng thắn thành khẩn, là huynh đệ thì không có khả năng giấu riêng.
Hơn bổn nghìn tướng Sĩ, bất kể là phía trước mặt có thê nghe thây hay là mặt sau nghe không được đề tự nghiêng tai lắng nghe.
Vương Phác tiếp tục hô to:
- Còn có sáu điều quân quy, nói về cái gì?
- Tự ý tước đoạt giầu làm của riêng bị quất tám mươi roi trước mặt mọi người!
Tướng Sĩ phía trước nghe được câu hỏi của Vương Phác, ầm ầm đáp lại.
- Tốt.
Vương Phác gật gật đầu, lớn tiếng hét to:
- Tốt lắm, nếu tất cả mọi người đều nhớ thì bản tướng quân không cần nói gì thêm nữa, tuy nhiên, bản tướng quân vẫn quyết định cho những huynh đệ không hiểu
chuyện phạm lỗi một cơ hội cuối cùng, chỉ cần các ngươi chủ động đem vàng bạc châu báu lầy làm của riêng giao ra đây, là có thể miền được tám mươi roi.
Vương Phác vừa dứt lời, hơn bốn ngàn tướng sĩ liền xì xào bàn tán, rất nhanh có binh lính ngoan ngoãn bước ra khỏi hàng, đem nộp số châu báu lén giấu trong áo ra.ngoan ngoãn đến trước ngựa Vương Phác, trong chốc lát trước ngựa Vương Phác chất một đống lớn châu báu vàng bạc còn có lông chồn và Hồ da quý báu.
Đợi cho không còn binh lính nào chủ động bước ra khỏi hàng nữa. Vương Phác lại quát lần nữa.
- Còn có ai giấu riêng nữa không?
Bốn ngàn tướng Sĩ lặng ngắt như tờ.
- Bản Tướng Quân biết còn có người giầu riêng! Vương Phác lớn tiêng quát:
- Hiện tại bản tướng quân lệnh cho các ngươi, lập tức giao tải vật giấu riêng ra!
Các tướng sĩ ngơ ngác nhìn nhau, nhưng không ai chủ động bước ra khỏi hàng.
- Tốt!
Vương Phác gật gật đầu, lớn tiêng quát hỏi:
- Bản tướng quân lại hỏi các người bảy điều quân quy điều thứ nhất là gì?
- Người kháng quân lệnh, giết không tha!
Tất cả tướng sĩ nghe Vương Phác hỏi đều đáp lại, tuy nhiên lúc này lại không chỉnh tê như vừa rồi, những lão bình du côn này đã không rõ Vương Phác muốn làm gì, bọn họ vốn tưởng rằng Vương Phác triệu tập tất cả lại chỉ để khích lệ vài câu, nhưng bây giờ nhìn lại hoàn toàn không phải chuyện như vậy.
Khóe miệng Vương Phác bỗng nhiên hiện lên tia sát khí lạnh lùng, quay dầu lại quát:
- Tiểu Thất bắt người!
- Vâng.
Tiểu Thầt đáp vâng, quay đầu lại khẽ vầy tay quát to.
- Bắt bốn gã thân binh chờ đợi săn nhanh chóng vọt vào trong đội bốn ngàn tướng sĩ chỉnh tề, rất nhanh ném ra hai lão binh lưu manh, vừa rồi lúc Vương Phác hỏi vẻ mặt hai người này vô cùng cổ quái, lại thuỷ chung không bước ra hang, Tiểu Thầt đã nhìn chằm chằm hai gã hơn nửa ngày rồi.