Chưa tới nửa canh giờ, Tiểu Thất vội vàng cưỡi chiến mã tới.
Lại qua nửa canh giờ, Đao Ba Kiểm mai phục trên giao thông yếu đạo tại bốn phía trang viên cũng đã trở lại, quả nhiên còn mang về mấy chục đầu người, khi Đại Hồ Tử tấn công trang viên, mười mấy Kiến Nô tuỳ thời được sớm bay qua tường vây bỏ trốn, nếu không phải Vương Phác sớm có chuẩn bị bày ra thiên la địa võng ở bốn phía, bọn người kia thật đúng là sẽ làm hỏng đại sự.
Trong thành Thịnh Kinh tuy nói chỉ có trẻ nhỏ và người già, nhưng nếu Kiến Nô trước đó có phòng bị, đặt trên đầu thành Hồng Di đại pháo bắn xuống, Vương Phác và hơn ngàn gia đinh này sẽ trở thành toàn bộ vật hi sinh rồi, đây cũng không phải là lo lắng vô cớ. Cảnh Trung Minh, Thượng Khả Hỉ, Khổng Hữu Đức sau khi hàng Thanh cũng đem Hồng Di Đại pháo uy lực lớn cấp cho Kiến Nô, nếu Thịnh Kinh là nơi của Kiến Nô, trên đầu thành thế nào cũng phải đặt mười đến hai mươi cái.
Trong hai gian phòng hảo hạng của Tô Đạt Lạt đã trở thành hành dinh của Tổng binh Vương Phác.
Trong hành dinh đốt đuốc sáng trưng, Vương Phác đang cùng Tiểu Thất, Râu Rậm, Mặt Sẹo nghị sự.
Vương Phác hỏi Râu Rậm: - Râu Rậm, trạm canh gác đều bố trí xong rồi chứ?
-Đều bố trí xong rồi. Râu Rậm vỗ ngực nói: - Tướng quân ngươi cứ yên tâm đi, đảm bảo một con chuột cũng trốn không thoát.
-Ừ. Vương Phác gật gật đầu, trầm tư một lát sau lại nói với Tiểu Thất: - Tiểu Thất, đợi lát nữa ngươi đến chỗ dân chúng chọn ra mấy chục thanh niên khỏe mạnh cường tráng, phát những binh khí của Kiến Nô thu được cho bọn họ, sáng mai sau khi chúng ta rời khỏi, sẽ bảo bọn họ hộ vệ thôn trang.
-Không dẫn họ đi theo ư? Tiểu Thất có chút không đành lòng nói: - Đại quân Kiến Nô vừa về đến, bọn họ chắc chắn chết không thể nghi ngờ.
-Lòng dạ đàn bà! Vương Phác trầm giọng khiển trách quát mắng: - Dẫn bọn họ đi thì bọn họ không thể chết hả? Thật sự phải mang họ theo, tất cả mọi người phải chết.
Tiểu Thất im lặng.
Vương Phác chuyển sang nói với Râu Rậm: - Râu Rậm, ngươi đi chọn lựa một trăm huynh đệ thân thể cường tráng, để bọn họ uống rượu ngon ăn thịt ngon no nê, lại ngủ một giấc ngon lành, hai canh giờ sau thì đánh thức họ dậy, bảo họ mặc quần áo của Kiến Nô vào, thừa dịp trời chưa sáng đi theo ta lừa mở cửa thành Thịnh Kinh ra.
- Vâng.
Râu Rậm vâng một tiếng, bước nhanh ra ngoài.
Tiểu Thất nói: - Tướng quân, ngươi muốn để các huynh đệ giả mạo kỵ binh Kiến Nô đi lừa mở cửa thành?
-Đúng. Vương Phác nói: - Tuy nhiên bây giờ còn thiếu một người.
Mặt Sẹo hỏi: - Là ai?
Vương Phác nói:- Một người có thể hiểu ngôn ngữ Mãn Châu.
-À? Tiểu Thất thất thanh: - Các hunh đệ đều không hiểu, hay là đi ra ngoài hỏi dân chúng người Hán, biết đâu có người biết?
-Không cần hỏi. Vương Phác lắc đầu nói: - Những dân chúng người Hán này bị coi như gia súc nhốt ở trong chuồng, sao có thể học được Mãn ngữ chứ.
Tiểu Thất nói:- Vậy làm sao bây giờ?
-Có người có lẽ có tác dụng. Vương Phác nói:- Tiểu Thất, dẫn Chân Hữu Tài tới.
Tiểu Thất lĩnh mệnh mà đi, rất nhanh xách Chân Hữu Tài như xách một con gà đi vào, vừa vào cửa đã ném Chân Hữu Tài xuống đất, đằng đằng sát khí quát: - Tướng quân, đã mang Chân Hữu Tài tới rồi.
Chân Hữu Tài rùng mình một cái, luôn miệng nói:- Không dám, tiểu nhân không dám.
Vương Phác quát:- Chẳng phải ngươi nói trong trang chỉ có hơn ba trăm Kiến Nô, lại chỉ là người già yếu đó sao?
-Đúng ạ đúng ạ. Chân Hữu Tài gật đầu nói: - Trong trang chỉ có hơn ba trăm người già yếu.
-Nói bậy. Vương Phác vỗ án, lạnh lùng nói: - Trong làng rõ ràng có hơn một trăm thiết kỵ Kiến Nô, bản tướng quân không biết suýt nữa bị thiệt hại nặng, nói, tại sao ngươi phải lừa bản tướng quân?
-Hả? Cái này... Sắc mặt của Chân Hữu Tài thoáng chốc trở nên trắng bệch, rung giọng nói: - Tiểu... Tiểu nhân thật sự không biết ạ.
-Còn dám nói xạo. Vương Phác quát to: - Người tới, lôi thằng nhãi này ra chém thành thịt nát cho ta.
- Vâng!
Mặt Sẹo và Tiểu Thất ầm ầm đáp, đằng đằng sát khí nhào lên dựng Chân Hữu Tài lên kéo đi, Chân Hữu Tài sợ hãi, kêu thảm một tiếng ngất xỉu, một mùi nước tiểu thối hoắc lan ra trong không khí, Mặt Sẹo một cước đá vào mông Chân Hữu Tài, cười lớn mắng: - Ha ha ha, tướng quân, thằng nhãi này thật vô dụng, sợ tới mức tiểu trong quần rồi.
Tiểu Thất nói:- Tướng quân, xem ra tiểu tử này thật sự không biết.
Vương Phác mặt không chút thay đổi nói: - Cho hắn tỉnh.
Mặt Sẹo tìm một chậu nước lạnh tạt vào mặt Chân Hữu Tài. Chân Hữu Tài hét to một tiếng bừng tỉnh: - Đừng, đừng giết ta!
-Không giết ngươi cũng được. Vương Phác nói. - Tuy nhiên ngươi hãy nói thật, ngươi có biết Mãn ngữ không?
-Biết, biết một chút. Chân Hữu Tài liên tục gật đầu nói: - Tiểu nhân biết nói một chút Hán ngữ thông dụng.
- Ha ha ha...
Vương Phác nhìn Tiểu Thất, lại nhìn Mặt Sẹo, ba người đồng thời cười ha hả.
Chân Hữu Tài bị ba người cười làm sợ hết hồn, lập cập hỏi: - Tướng quân cười... Cười cái gì? Tiểu... Tiểu nhân không hề...nói dối.
-Không nói dối là tốt rồi. Vương Phác lớn tiếng nói: - Tiểu Thất, đưa Chân tiên sinh đi nghỉ ngơi.
- Vâng.
Tiểu Thất ầm ầm đồng ý, tiến lên chộp Chân Hữu Tài kéo đi. Chân Hữu Tài vội vàng ôm lấy cánh tay cường tráng của Tiểu Thất, liên tục cầu xin: - Tướng...Tướng quân, ngài nhẹ...nhẹ tay một chút, cổ của tiểu nhân sợ không chịu được...
Đợi khi Tiểu Thất dẫn Chân Hữu Tài đi khuất rồi, Mặt Sẹo mới bận tâm hỏi Vương Phác: - Tướng quân, có phải ngươi tính toán để tên Chân Hữu Tài này đi gọi cửa không?
Vương Phác gật đầu nói:- Hiện tại cũng không có lựa chọn khác, chỉ có gã là biết Mãn ngữ thôi.
Mặt Sẹo nói: - Nhưng chúng ta nghe không hiểu Mãn ngữ, nếu chẳng may tên tiểu tử này không gọi cửa mà ngược lại nhắc nhở Kiến Nô thủ thành, vậy chúng ta xong đời rồi.
-Đến lúc này chúng ta cũng chỉ có thể đánh bạc thôi. Vương Phác đập một quyền thật mạnh lên bàn, trầm giọng nói: - Nếu Chân Hữu Tài này thật sự là một kẻ không sợ chết, nguyện ý tặng tính mạng của bản thân cho Kiến Nô, bố đây sẽ nhận thua!
Mặt Sẹo thẹo nghe xong trong lòng rùng mình, không kìm nổi lén nhìn Vương Phác một cái, thầm nghĩ tướng quân thật sự thay đổi rồi, từ lần trước sau khi bị ngã xuống đoạn bờ được các huynh đệ cứu về, tướng quân dường như thay đổi thành một người khác, tướng quân của hiện tại chẳng những gặp chuyện vô cùng có chủ kiến, hơn nữa lòng lang dạ sói ngay cả y xuất thân thổ phỉ thảo mãng cũng đều cảm thấy không bằng.
Tuy nhiên nói gì thì nói, Mặt Sẹo rất thưởng thức tác phong làm việc của Vương Phác hiện tại, y cảm thấy, tướng quân của hiện tại mới làm nên việc lớn đấy, không giống như trước, chỉ là thiếu gia yếu đuối trông thì ngon mà dùng không được.
Thịnh Kinh, nội đình.
Trước tiên giới thiệu sơ lược một chút về hoàng cung Thịnh Kinh. Thời kì Nỗ Nhĩ Cáp Xích kiến tạo Sùng Chính Điện và Thập Vương đình, thời Hoàng Thái Cực xây dựng thêm hoàng cung, kiến tạo đại nội cung khuyết chiếm 300 mẫu đất, nội đình này chính là kiến trúc dành cho nhóm hậu phi sống và sinh hoạt, trong đó chủ yếu do năm tầng kiến trúc cấu thành, dựa theo cấp bậc thứ tự phân làm Thanh Ninh cung, Quan Sư cung, Lân Chỉ cung, Diễn Khánh cung, Vĩnh Phúc cung.
Đại Phúc Tấn Triết Triết, cũng tức là Hoàng hầu của Hoàng Thái Cực sống ở Thanh Ninh cung.
Hải Lan Châu ở trong Quan Sư cung, tức là Thần phi. Hải Lan Châu là nữ nhân được Hoàng Thái Cực sủng ái nhất, nghe nói nàng am hiểu thuật trường đạo chín cạn một sâu, bản lĩnh trên giường rất giỏi, khiến Hoàng Thái Cực mê đắm đến thần hôn điên đảo hận không thể ngày ngày ở bên cạnh nàng.
Na Mộc Chung sống ở Lân Chỉ cung, tức là Quý phi, Ba Đặc Mã thì sống ở Diễn Khánh cung, tức là Thục phi, hai nữ nhân này vốn là nữ nhân của Đại Hãn Lâm Đan Hãn ở Bắc Nguyên, sau Lâm Đan Hãn bị Đa Nhĩ Cổn đánh bại, hai nữ nhân này liền mang theo Ngọc tỷ truyền quốc và cấp dưới đầu hàng Mãn Thanh, Nô tù Hoàng Thái Cực vì lôi kéo người Mông Cổ, liền nạp các nàng làm Phúc tấn.
Cuối cùng phải nói trong điểm về Vĩnh Phúc cung một chút. Nữ nhân ở Vĩnh Phúc cung tên là Bố Mộc Bố Thái, dân gian gọi nàng là Đại Ngọc Nhi, nàng là cháu gái của Hoàng hậu Triết Triết, cũng là muội muội của Thần phi Hải Lan Châu, nàng chính là Trang phi, tức là Hiếu Trang thái hậu sau này, độc giá từng đọc Biện tử hí nhất định sẽ không thấy xa lạ, dù không khoa trương như trong phim truyền hình Trung Hoa, nhưng nàng thật sự là một người phụ nữ tài giỏi.