Lão tù nhân như thường lệ lại quấn lấy Vương Phác muốn nói chuyện phiếm, Vương Phác lấy hai tay nhét vào lỗ tai, không thèm để ý. Khi hai người đang làm ầm lên, Vương Thừa Ân dẫn theo hai tiểu thái giám vào nhà tù.
- Thánh thượng khẩu dụ.
Vương Thừa Ân vung cây phất trần trong tay, the thé hô lên:
- Đại Đồng Tổng binh Vương Phác tiếp chỉ.
Vương Phác đành phải xoay người ngồi dậy, quỳ xuống tiếp thánh chỉ.
- Vạn tuế gia sai ta chuyển đến Vương tổng binh một câu.
Vương Thừa Ân cũng không kiêng dè hai tên tiểu thái giám và lão tù nhân ở phòng giam lân cận:
- Vạn tuế gia cho ngươi hai con đường, một là, lập tức bỏ nữ tử trăng hoa kia, vui vẻ làm rể hiền của Vạn tuế gia, hai là, trưa ngày mai, cùng với Nô tù Hoàng Thái Cực bị áp giải tới Thái Thị Khẩu, phanh thây!
Nghe xong lời này của Vương Thừa Ân, trong đầu Vương Phác không kìm nổi giật mình.
Lão tù nhân phòng giam địa tự số 1 bên cạnh lại nhìn thẳng vào Vương Phác, choáng váng.
- Vương tổng binh.
Vương Thừa Ân lấy ra chiếc khăn tay thêu hoa lau khóe miệng, hỏi:
- Ngài có điều gì... muốn chúng ta chuyển cáo lên Vạn tuế gia không?
Vương Phác nói:
- Xin Vương công công chuyển cáo tới Vạn tuế gia, nói rằng Vương Phác không có lựa chọn.
Tối qua, Chân Hữu Tài cũng đã nghĩ cách chuyển lời vào, Vương Phác đã biết toàn bộ kế hoạch của Chân Hữu Tài, bây giờ Sùng Trinh Đế bảo Vương Thừa Ân công khai tới truyền lời, có thể thấy ông ta sắp ngả bài! Tuy nhiên Vương Phác tin, đây vẫn chưa phải quân át chủ bài của Sùng Trinh Đế, ông ta chỉ đang phô trương thanh thế, chỉ còn cách dùng khổ hình bức bách Vương Phác tuân lệnh.
Vương Phác vẫn không tuân, đây chính là tính cách của hắn, cái này gọi là không đụng Nam Sơn không quay đâu lại, đụng phải Nam Sơn cũng không quay đầu lại.
Vương Thừa Ân hỏi:
- Lời này của Vương tổng binh có ý gì?
Vương Phác hỏi lại:
- Vương công công nghĩ sao?
Khuôn mặt Vương Thừa Ân rõ ràng trở nên cứng ngắc, ngớ ngẩn chốc lát rồi mới hỏi:
- Vương tổng binh, người cần phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng kích động, chúng ta có thể đợi, từ từ nghĩ cho kỹ.
- Vương công công, không cần nghĩ nữa.
Vương Phác lạnh nhạt nói:
- Ta đã nghĩ rất kỹ rồi.
- Được rồi.
Vương Thừa Ân lắc đầu nói:
- Vậy chúng ta trở về phục chỉ, Vương tổng binh ngươi tự thu xếp cho ổn thỏa, ai...
Vương Thừa Ân thở dài, dẫn theo hai tiểu thái giám đi mất.
Vương Thừa Ân vừa đi, lão tù nhân cách vách liền vội vã hỏi han:
- Này, tiểu tử thối, thì ra ngươi nói với lão phu đều là thật? Ngươi thật sự đã dẫn binh tới Liêu Đông, thật sự bắt được Nô tù Hoàng Thái Cực?
- Đã nói những lời này đều là sự thật rồi.
Vương Phác nói:
- Lão không tin, ta đâu còn cách nào.
- Lão phu đây không phải rất giật mình sao?
Lão tù nhân mặt toát mồ hôi lạnh:
- Triều đình của ta trước nay đánh với Kiến Nô cứ chiến là bại, chưa từng có một chiến thắng nào vẻ vang, ngươi nói tiểu tử ngươi chỉ đem hơn ngàn cô kỵ đã phá hủy Thịnh Kinh, còn bắt giữa được Nô tù Hoàng Thái Cực, có ai dám tin chứ?
- Thích tin hay không.
Vương Phác tức giận nói:
- Mặc kệ lão.
- Tin tin tin, hôm nay lão phu tin rồi.
Lời của lão tù nhân vừa chuyển, lại nói tiếp:
- Vương Phác à, không phải lão phu nói ngươi, ngươi nói xem ngươi vì một nữ tử trăng hoa mà đối đầu với Vạn tuế gia, tội gì phải khổ như thế chứ?
- Câm miệng.
Vương Phác nổi giận:
- Nếu Vạn tuế gia bảo ngài bỏ vợ già, lại đi cưới Công chúa điện hạ, lão có làm được không?
- Việc này...
Lão tù nhân đáp:
- Đương nhiên không làm, lão phu cũng không phải Trần Thế Mỹ.
Vương Phác phản bác lại:
- Lão không phải Trần Thế Mỹ, chẳng lẽ ta thì phải? Loại chuyện bỏ vợ tái giá là chuyện con người làm sao? Huống chi Viên Viên hiền lương thục đức, dung mạo tựa thiên tiên, vì cứu mạng ta còn lấy thân mình đỡ mũi tên, nữ nhân tốt, có tình có nghĩa như vậy, ta dựa vào cái gì mà bỏ nàng?
- Nói cũng đúng.
Lão tù nhân gật đầu nói:
- Loại chuyện này là chuyện người đàn ông không làm được, đó là việc sẽ bị ngàn người chỉ trích, vạn người thóa mạ đó. Tuy nhiên tiểu tử thối à, có câu lão phu phải nhắc nhở ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng ôm hi vọng trong lòng, đương kim Vạn tuế gia thiên uy khó dò, không chừng sẽ khiến ngươi và Hoàng Thái Cực cùng bị xử
lăng trì đó.
- Không sao cả.
Vương Phác lãnh đạm nói:
- Ta cũng không sợ đâu.
- Có dũng khí.
Lão từ nhân không kiềm nỗi giơ ngón tay cái lên khen:
- Tiểu tử thối nhà người rất giống tính lão phu, ai, tiểu tử thối, hay là lão phu nhận ngươi làm con nuôi nhé, ngươi thế thế nào?
- Thôi thôi thôi.
Vương Phác nói:
- Ai cần làm con nuôi của lão?
- Hắc, tiểu tử thối ngươi vẫn còn không vui à?
Lão tù nhân mất hứng nói:
- Lão phu trước khi vào ngục nói sao cũng là Tam biên Tổng đốc, còn kiêm chức Phó đô Ngự sử và hàm Binh bộ Thượng thư đấy.
- Là hảo hán cũng đừng nói năm đó dũng mãnh chứ?
Vương Phác tay gối sau đầu, châm chọc khiêu khích:
- Chuyện năm đó là của năm đó, bây giờ không phải cũng là tù nhân giống ta sao?
- Ngươi... ta... chuyện đó...
Lão tù nhân á khẩu hồi lâu mới tức giận nói:
- Ngủ đi ngủ đi, tiểu tử ngươi cứ đợi đến ngày mai ra Thái Thị Khẩu bị chém đi.
...
Cung Thừa Càn.
Gần đây Điền quý phi đột nhiên bị một bệnh nhẹ, Sùng Trinh Đế sau khi vất vả xử lý quốc sự mỗi ngày xong đều sẽ đến thăm hỏi, lúc này Điền quý phi vừa được cung nữ hầu hạ dùng thuốc, Sùng Trinh Đế đã tới rồi.
Điền quý phi muốn đứng dậy chào lại bị Sùng Trinh Đế ngăn cản:
- Ái phi, bệnh tình của nàng chưa khỏi, ngàn vạn lần không được tự ý vận động.
- Thân thiếp có thê biết chuyện gì khiến Vạn tuế gia không vui không?
- Còn không phải vì hôn sự của Như Nhi sao. Vương Phác này giống tên đầu lừa vậy, trẫm uy hiếp hắn, nói nếu không bỏ nữ tử trăng hoa này, ngày mai sẽ giải hắn cùng Hoàng Thái Cực tới Thái Thị Khẩu xử lăng trì, nàng đoán xem thằng nhãi này trả lời thế nào? Thằng nhãi này lại vẫn không chịu tuân lệnh, bây giờ trẫm thật sự đã vô kế khả thi rồi.
- Vạn tuế gia.
Điền quý phi thật cẩn thận nói:
- Thần thiếp có lời không biết có nên nói hay không?
Sùng Trinh Đế nói:
- Ái phi cứ nói đừng ngại.
Điền quý phi nói:
- Vạn tuế gia, chuyện triều chính thần thiếp không rõ, thần thiếp thầm nghĩ lấy thân phận nữ nhân nói về Vương tổng binh. Phải nói rằng, trên thế gian này không biết có bao nhiêu người mong muốn làm rể hiền của Vạn tuế gia, thành Phò mã thì cũng là hoàng thân quốc thích rồi, còn có vinh hoa phú quý hưởng không hết, nếu đổi lại người khác là Vương tổng binh, chỉ sợ đã sớm bỏ ngay nữ tử trăng hoa kia rồi.
Sùng Trinh Đế tức giận nói:
- Nhưng Vương Phác này cố tình không chịu bỏ nữ tử trăng hoa kia.
- Vạn tuế gia, đây chính là chỗ đáng quý của Vương Phác.
Điền quý phi nói:
- Nếu Vương Phác thật sự bỏ nữ tử trăng hoa kia, vậy hắn không phải là Trần Thế Mỹ thứ hai sao? Nếu Như Nhi thật sự gả cho vị hôn phu là kẻ bạc tình phụ nghĩa thay lòng đổi dạ như vậy, sau này làm sao có thể có được hạnh phúc đây?
Sùng Trình Đế nghẹn lời:
- Chuyện này...
- Còn nữa.
Điền quý phi nói tiếp:
- Vương Phác là một người đàn ông tốt, vừa có tình có nghĩa lại có trách nhiệm, Vạn tuế gia hẵn là phải thấy vui mới đúng, nam nhân tốt như vậy mới đáng tin cậy, nếu Vương Phác là một tên bạc tình phụ nghĩa, mưu mô thủ đoạn, hắn cũng sẽ không đáng để Vạn tuế gia gửi gắm kỳ vọng, có phải không?
- Hôm nay sao vậy?
Sùng Trinh Đế cau mày nói:
- Sao ái phi nàng và hoàng hậu, còn cả nô tài Vương Thừa Ân kia cũng đều nói tốt cho Vương Phác chứ?
cho Vương Phác chứ?
Sùng Trinh Đế là ai?
Ông ta đương nhiên phát hiện ra ý trong lời nói của Điền quý phi, bề ngoài ý của nàng là đang khen Vương Phác, nhưng nói trắng ra là muốn nói Vương Phác hành động lỗ mãng, hạng vũ phu không tính toán trước sau, cũng không phải là kẻ có bụng dạ xấu xa, nếu Trường Bình công chúa thật sự gả cho Vương Phác, dựa vào bản tính có tình có nghĩa kia của Vương Phác, sẽ không thể nào làm chuyện gì có lỗi với Công chúa.
- Vạn tuế gia.
Điền quý phi dịu dàng nói:
- Thần thiếp và Hoàng hậu đều là nữ nhân, Vương công công cũng là người trong cung, không coi là người ngoài, chúng thần đây không phải là nói tốt cho Vương Phác, mà là thật tâm hy vọng Như Nhi có thể chọn được một phò mã tốt, khiến nó có thể vừa lòng đẹp ý, đây chính là chung thân đại sự của Như Nhi đó.
Sùng Trinh Đế im lặng một lúc lâu, mới nói với Điền quý phi:
- Trong lòng trẫm đã rõ, ái phi nàng cũng nên nghỉ ngơi sớm đi.