Vương Phác thật sự muốn vạch khăn lụa che mặt trên mặt các nàng để nhìn một lần, nếu xinh đẹp, vậy thì đúng là cực phẩm trong cực phẩm rồi.
- Ánh mắt gian tà ngươi nhìn cái gì đấy?
Nữ thích khách dáng cao hơn đầy đặn hơn hạ giọng nói:
- Cẩn thận lão nương móc tròng mắt của ngươi ra đấy.
- Không dám.
Vương Phác vội vàng tránh ánh mắt đi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, bày ra bộ dạng như lão tăng nhập định.
Nữ thích khách kia dùng mũi kiếm lạnh băng hất cằm Vương Phác lên, thấp giọng quát:
- Hiện tại lão nương hỏi ngươi, ngươi nhất định phải thành thật trả lời, nết dám nói dối lão nương sẽ cắt lưỡi của ngươi.
- Nhất định nhất định.
Vương Phác vội nói:
- Tiểu nhân nhất định thành thật trả lời.
Tránh voi chẳng xấu mặt nào, lúc này hắn đóng giả làm đầu bếp chơi đùa cùng hai nữ thích khách này, xem đến lúc đó rốt cuộc là ai đùa chết ai?
Nữ thích khách hỏi:
- Lão nương hỏi ngươi, Tổng binh Đại Đồng Vương Phác có phải ở trên thuyền này hay không?
- Vương Phác à?
Vương Phác thầm giật mình, khẩn trương gật đầu nói:
- Ở... ở trên thuyền này ạ.
- Ở tầng khoang thuyền nào?
- Ở... ở khoang đáy.
- Nói hươu nóỉ vượn!
Nữ thích khách cầm mũi kiếm trong tay khẽ chĩa xuống trước, mũi kiếm lạnh băng chạm vào yết hầu của Vương Phác, quát:
- Khoang đáy ánh sáng ẩm thấp, lại ẩm ướt, sao Vương Phác lại ở chỗ đó?
- Hài, nữ anh hùng có điều không biết đó thôi.
Vương Phác gắng ngẩng đầu lên, nói dối trắng trợn:
- Vương Phác này dù là Tổng binh, nhưng lại hết sức nhát chết, hắn ta sợ có thích khách giết mình cho nên mới lén lút ở khoang đáy, tiểu nhân từng đem thức ăn khuya cho hắn hai lần, cho nên biết ạ.
- Thật ạ.
Vương Phác muốn gật đầu nhưng lại không dám, chỉ chỉ mũi kiếm trong tay nữ thích khách, hạ thấp giọng nói:
- Nữ anh hùng, cẩn thận kiếm của ngài, giết tiểu nhân chỉ làm bẩn bảo kiếm của ngài thôi.
- Hắn ta hình thức như nào?
- Là một tên râu rậm, tướng ngũ đoản, vừa xấu vừa đen.
- Lý phu nhân, nhiều lời với hắn như vậy làm gì?
Một nữ thích khách khác bỗng nhiên nói:
- Nếu Vương Phác đã ở tầng dưới, vậy lập tức giết thằng nhãi này, chính sự quan trọng hơn!
- Hắn chỉ là đầu bếp, không phải quan quân.
Nữ thích khách nói chuyện đầu tiên bỗng thu lại bảo kiếm, thấp giọng nói:
- Oan có đầu nợ có chủ, lần này chúng ta tới giết Vương Phác đấy, đừng làm hại kẻ vô tội.
Nữ thích khách vừa mới dứt lời liền đập chuôi kiếm vào gáy Vương Phác, Vương Phác kêu khẽ một tiếng rồi ngã xuống, bóng người chợt lóe lên, hai nữ thích khách đã như quỷ mị bay ra nhà bếp.
Hai nữ thích khách rời khỏi không bao lâu, Vương Phác nằm trên mặt đất liền lắc lắc đầu bò lên, nữ thích khách vừa rồi kia tuy rằng khá độc, nhưng lúc nàng ta động thủ trong nháy mắt Vương Phác lại hơi nghiêng đầu, cho nên có thể không bị đánh trúng yếu hại, đây là bí kỹ bảo mệnh mà Vương Phác đã rèn luyện vô số lần khi dùng binh khí đánh nhau thời hiện đại.
Tuy nhiên lần này vẫn rất đau, Vương Phác bò lên ra sức xoa xoa gáy, trong lòng nảy sinh tia ác độc, đợi bắt được hai nữ thích khách này thì nhất định phải cưỡi dưới thân mình, đánh vào mông lớn của hai nàng, còn phải lột sạch quần áo, tận đến khi mông của hai nàng đó hiện dấu bàn tay đỏ ửng mới thôi!
Tuy nhiên hiện tại vẫn nên mau chóng đi tìm người.
Bất kể như thế nào không thể để cho hai nữ thích khách này trốn thoát được, nếu có hai nữ thích khách này từng giây từng phút muốn lấy tính mạng của mình, hắn làm sao mà sống yên được chứ? Vương Phác hắn buổi tối cũng không thể ngủ yên rồi.
Hồng Nương Tử và Bạch Liên Giáo chủ thần không biết quỷ không hay đi đến khoang đáy.
Hai người tìm tất cả các ngóc ngách cũng không phát hiện ra bất kỳ người đàn ông nào, càng không bàn đến “Vương Phác” có râu rậm, tướng ngũ đoản, vừa đen lại vừa xấu, nhưng ngược lại phát hiện hai phụ nhân trẻ tuổi bị trói ở trong góc, Hồng Nương Tử thấy hai người này rất có tư sắc, không kìm nổi giận dữ nghĩ đây nhất định là phụ nữ nhà đàng hoàng bị cẩu quan Vương Phác kia cướp về rồi.
- Chúng ta đã bị tên kia lừa rồi.
Hồng Nương Tử cả giận:
- Vương Phác căn bản không ở khoang đáy!
Bạch Liên Giáo chủ cũng nói:
- Xem ra tên kia căn bản không phải là đầu bếp gì cả!
- Ha ha, hai vị nói đúng, tại hạ căn bản không phải là đầu bếp.
Bạch Liên Giáo chủ vừa dứt, ngoài cửa khoang bỗng nhiên vang lên một giọng nam sang sảng, lập tức có vài chục tên quan quân vọt vào, từng cây đuốc cháy hừng hực chiếu sáng khoang đáy như ban ngày, dưới ánh lửa, hơn mười khẩu hỏa súng đen ngòm nhắm ngay vào Hồng Nương Tử và Bạch Liên Giáo chủ.
Đợi khi Hồng Nương Tử và Bạch Liên Giáo chủ thấy rõ người đàn ông được đám quan quân kia vây quanh, không khỏi đồng thời kêu lên:
- Là ngươi?
Vương Phác khẽ mỉm cười, nói:
- Chắc hai vị không ngờ, tại hạ chính là Tông binh Đại Đồng Vương Phác mà các vị muốn giết, khà khà.
Mặt Sẹo tiên lên trước một bước, hai chiếc phi tiêu ở trong tay bắn ra, nhắm trúng vào cổ họng của Hồng Nương Tử. Hồng Nương Tử cứng rắn lui về sau, lấy kiếm đỡ phi tiêu, chỉ nghe hai tiếng leng keng vang lên, phi tiêu bị đánh bay, nhưng hổ khấu tê dại làm cho nàng rùng mình, võ nghệ của tên cẩu quan này chỉ sợ không kém nàng và Bạch Liên Giáo chủ.
- Hai vị tiểu nương tử cần phải suy nghĩ kỹ, hỏa súng trong tay các huynh đệ cũng không phải đồ chơi đâu.
Vương Phác khẽ cười nói:
- Thức thời thì hãy ngoan ngoãn chịu trói, bản tướng quân có thể cam đoan với các ngươi, các ngươi sẽ không bị sao cả, còn nếu động thủ, vậy đừng trách bản tướng quân độc ác không thương tiếc hoa, hắc hắc.
Hồng Nương Tử và Bạch Liên Giáo chủ dù ngốc cũng hiểu trong lời nói của Vương Phác không hề có thiện ý, nếu hai ngươi quả thật rơi vào tay cẩu quan này, thì sẽ giống như hai phụ nữ ở trong khoang đáy kia bị hắn lăng nhục và chà đạp.
- Đừng mơ!
Hồng Nương Tử tức giận đứng thắng, quát:
- Lão nương dù biến thành ma cũng không tha cẩu quan nhà ngươi!
- Đừng nha.
Vương Phác ngả ngớn:
- Hai vị tiểu nương tử tuổi trẻ, thân hình lại đẹp như vậy, chết thì thật là đáng tiếc. Không bằng như này đi, bản tướng quân vừa mới cưới kiều thê nhất phòng, nếu hai vị tiểu nương tử không chê, bằng lòng làm thiếp của bản tướng quân, được không?
- Cẩu quan ngươi còn dám nói năng bậy bạ nữa, lão nương liều mạng với ngươi.
- Đại ca, nghe nói có thích khách gây loạn, thích khách ở đâu? Ớ đâu?
Đang lúc giằng co, Lý Tổ Thuật mang theo hơn mười thủ hạ chạy xuống khoang đáy, lúc tiến vào không cẩn thận đụng vào Tiểu Thất làm cây đuốc trong tay y rơi xuống đất, gia đinh phía sau Tiếu Thất khấn trương xông lên trước nhặt cây đuốc lên, lắp bắp:
- Ngươi... cẩn thận chút... nơi này có hỏa... hỏa dược... sẽ bùng... nổ...
Vương Phác giật mình, vội vàng nhìn bốn phía, quả nhiên thấy một hàng thùng hỏa dược xếp chỉnh tề bên trong khoang đáy, từ bên Vương Phác xếp thẳng đến bên Hồng Nương Tử, khoảng chừng mấy chục thùng! Gần như đồng thời, Hồng Nương Tử và Bạch Liên Giáo cũng phát hiển số thùng hỏa dược kia.
Bóng người nhoáng lên một cái, Hồng Nương Tử đã lao đến bên thùng hỏa dược.
Vương Phác giật mình lòng kêu không ổn, Hồng Nương Tử đã sử dụng kiếm cực kỳ nhanh đâm rách một thùng hỏa dược, hỏa dược trong thùng lập tức rơi ra trên đất, Hồng Nương Tử lại cầm hỏa chiết tử giơ sát vào thùng hỏa dược, cất giọng uy hiếp:
- Cấu quan, bảo thủ hạ của ngươi đừng lộn xộn, bằng không mọi người cùng nhau chết chung!
- Ấy đừng!
Sắc mặt Vương Phác biến đổi lớn, vội xua tay ngăn cản:
- Có chuyện gi từ từ nói, từ từ nói.
Tiểu Thất tức giận hung tợn đập vào gáy tên gia đinh kia, mắng:
- Tên A Mộc đầu gỗ nhà ngươi, không nói thì chết à? Ngươi!