Tiếng rên rỉ của nữ nhân Kiến Nô hòa cùng tiếng thở dốc của những chàng cao bồi phương Bắc, thời gian ba ngày trôi đi rất nhanh.
Sau ba ngày, sáng sớm Cù Thức Tỷ ra lệnh một tiếng tất cả những anh chàng cao bồi đang phát ra tinh lực dồi dào trên người nữ nhân Kiến Nô đều đứng bật dậy, lưu luyến rời đi những cơ thể mê người đó bắt đầu tập trung lại, sau đó mang hơn mười vạn người già và trẻ thơ trong thành đuổi chạy đến bờ sông.
Sắc trời đã tối, gió càng lúc càng mạnh hơn, Cù Thức Tỷ chắp hai tay sau lưng đứng trang nghiêm trên đài cao ở bờ sông lạnh lùng quan sát.
Hơn mười vạn người già cùng trẻ con bị dồn đến bãi sông chật chội, tiếng trẻ con khóc nỉ non, tiếng nữ nhân kêu rên, tiếng lão nhân nguyền rủa, tiếng khóc than vang rộng cả đất trờ,i Cù Thức Tỷ đối với cảnh tượng này như không nhìn thấy, sát khí dần dần hiện lên khuôn mặt y, cảnh tượng này khá quen thuộc nó đã diễn ra trước đó không lâu.
Nhớ năm đó, ở bốn phía Quan ngoại khi Kiến Nô giết hại người Hán, chúng có từng mềm lòng không?
Năm đó, ở Quan nội khi chúng cướp của đốt người bọn chúng có từng mềm lòng qua không?
Năm đó, Kiến Nô dùng dao mổ bụng những người già nua và trẻ con thơ dại bọn chúng có mềm lòng không?
Không, không có, tiếng khóc nỉ non, tiếng kêu rên cuối cùng bọn chúng cũng xuống tay tàn nhẫn, bọn chúng còn vui mừng khoái ý cười độc ác, càng giết chóc thêm điên cuồng. Chính thế lúc này Cù Thức Tỷ và “Cao bồi Bắc Bộ” có lý do gì thương hại người già, phụ nữ và trẻ em Kiến Nô? Không, không có lý do gì cả, thế giới này không cần thương hại, thế giới này cho tới bây giờ chính là cá lớn nuốt cá bé.
Cù Thức Tỷ chậm rãi quay đầu lại hướng binh lính truyền lệnh:
- Đã đến giờ rồi, bắt đầu đi.
Tên lính liên lạc này nhanh chóng chạy tới trước đài, lớn tiếng nói:
- Tổng đốc đại nhân có lệnh, bắt đầu cạo đầu.....
Cạo đầu là hình thức giết hại khá văn minh của Cù Thức Tỷ, cái này gọi là thoát thai cho Kiến Nô cạo tóc dễ phục, khi Kiến Nô vừa mới tiến đến đã bắt buộc người Hán cạo tóc dịch phục, hơn nữa còn quy định giữ tóc không giữ đầu, giữ đầu không giữ tóc cho nên hôm nay Cù Thức Tỷ cũng muốn buộc Kiến Nô cạo đầu lại.
Mấy trăm “Cao bồi Bắc Bộ” như hổ như sói nhào tới, bắt lấy những người già và con nít, những người này nam nhân có nữ nhân có, có lão nhân cũng có trẻ con, thậm chí có nhiều đứa trẻ còn đang quấn tã, đội trưởng đội bảo an không kìm được tiến đến khuyên Cù Thức Tỷ, gã nói:
- Tổng đốc đại nhân, những trẻ nhỏ kia vô tội, hay chúng ta tha đi?
- Vô tội?
Cù Thức Tỷ cau mày nói:
- Kiến Nô dùng dao giết mấy vạn người Hán chẳng lẽ có tội sao?
Đội trưởng bảo an nói:
- Nhưng chúng nó chỉ là con nít, con nít thì....
- Con nít?
Cù Thức Tỷ lãnh đạm nói:
- Đúng vậy, bây giờ chúng chỉ là những đứa con nít nhưng mười tám năm sau bọn chúng sẽ trưởng thành, hôm nay ngươi buông tha cho chúng, mười tám năm sau sẽ có nhiều người Hán chết trong tay chúng hơn. Vương gia nói đúng, thế giới này cho tới bây giờ toàn cá lớn nuốt cá bé, ngàn vạn lần không được mềm yếu, nếu không chính con cháu ngươi sẽ chịu hậu quả sau này, chính hậu nhân ngươi sẽ gặp phiền toái.
Khi nói chuyện, ngoài bãi sông đao quang đã lóe lên mấy trăm đầu Kiến Nô đã lăn nhào ra đất.
Chỉ trong thoáng chốc máu tươi đã nhuộm đỏ ngầu cả đoạn sông, bao gồm cả những đứa trẻ sơ sinh cùng tất cả người già trẻ đều bị trảm hết, xác chết cũng nếm xuống dòng sông, nhanh chóng lại có mấy trăm tên Kiến Nô khác bị bắt đến bờ sông, mấy trăm tên Cao bồi phụ trách hành hình lại giơ đao sắc bén lên.
Nhìn cảnh tượng máu tanh rơi đầy đất Cù Thức Tỷ không hề chớp mắt, trong mắt cũng không có chút thương hại và bất an nào, chỉ có sự lạnh lùng, dữ tợn. Sau khi lấy dầu hơn mười vạn Kiến nô hung danh của Cù Thức Tỷ trở nên hiển hách, vài năm sau Cù Thức Tỷ đảm nhiệm chức Tổng Đốc Nhật Bản đến Đông Kinh nhậm chức. Trong vòng mấy tháng thành Đông Kinh không một ai dám ra ngoài ban đêm, đủ thấy hung danh quá lớn.
Sau khi tiêu diệt Kiến Nô kế tiếp là phân phối chiến lợi phẩm.
Thật sự mà nói trong thành Thịnh Kinh không có nhiều vật dụng đáng giá, lương thực và súc vật lại quá ít, tuy nhiên Liêu Đông rộng lớn là ban thưởng lớn nhất cho “Cao bồi Bắc Bộ”, vì lúc đầu khi di chuyển đến định cư ở Bắc Trực, nhóm cao bồi này không phải thực hiện Sát hồ lệnh (Lệnh giết Hồ), hướng về mảnh đất quan ngoại rộng lớn mà tiến đến sao?
Vì ít người mà nhiều đất, xuất chinh đến Liêu Đông hơn một vạn “Cao bồi” thì hầu như mỗi người đều được phân tới một bãi cỏ rộng lớn hoặc trang viên vì nhân khẩu ở Liêu Đông khá thưa thớt, những bãi cỏ hay trang viên không thể tiến hành khai hoang hay chăn thả nhưng dù có nói thế nào bãi cỏ này, trang viên này cũng thành tài sản riêng của đám bọn “Cao bồi”, cuộc sống bọn họ càng có hy vọng hơn.
Mấy năm sau này không ngừng có dân chúng lưu dân dời đi Quan Đông, lúc đó lưu dân mua hoặc thuê đất của Liêu Đông để biến thành những nông trường nhỏ hoặc bãi cỏ nhỏ, còn những người theo Cù Thức Tỷ khôi phục Liêu Đông thì trở thành những chủ nông trường hoặc bãi cỏ. Đương nhiên Cù Thức Tỷ cũng trở thành chủ nông trường lớn nhất ở Quan Đông rồi, Cù gia ở Quan Đông có một trăm ngàn mẫu đồng cỏ rộng lớn, gồm mười tám trang viên.
Tất cả những người chủ nông trường lớn nhỏ, chủ bãi cỏ này hợp thành một quần thể “Cao bồi” rộng lớn, quần thể này thực hiện Sát hồ lệnh ủng hộ Trung Ương Quân của Đại Minh, dựa vào sự lợi hại của hỏa khí nên quanh lãnh thổ không ngừng được mở rộng, không ngừng trở thành những người chủ của nông trường và bãi cỏ, từ đấy về sau bắt đầu trở thành người giàu có.
Vì thế càng nhiều lưu dân nghèo khô không ngừng ôm mộng phát tài mà tiến đến, vì thế quần thể “Cao bồi Bắc Bộ” ngày càng to lớn hơn, đợi hơn một trăm năm sau các hành tỉnh phương Bắc triều Đại Minh thực hiện xong Sát hồ lệnh thì “Cao bồi Bắc Bộ” đã mở rộng phía Bắc ra đến Trường Thành, phía Đông giáp với Ural, phía Tây giáo với eo biển Bering, những người dân đại phương nơi này gồm người Mông Cổ, người Nga, cùng với dã nhân Tungus đã hoàn toàn bị sát hại hết.
Vài thập kỷ sau các nhà sử học sẽ truy tìm như di tích của thổ dân ở đế quốc Đại Minh này.
Tuy rằng khi còn sống Vương Phác cũng không nhìn thấy những cảnh tượng như thế nhưng không nghi ngờ kết quả này là một tay Vương Phác đưa đến. Trong suy nghĩ của hắn không chỉ có thảo nguyên Mông Cổ rộng lớn, Quảng Mao của Tây Ballia mà còn có vùng đất Liêu Đông phì nhiêu, là vùng đất sống lý tưởng nhất của dân tộc Đại Hán ngoại trừ Trung Nguyên.
Tuy nhiên những thứ này đều nói sau, lúc này Liêu Đông vẫn là một vùng đất hoang vắng cằn sỏi đá, nhóm chủ nông trường và bãi cỏ đầu tiên đang chia cắt mảnh đất phì nhiêu thích hợp cho trồng trọt, rồi chọn nơi đồng bằng thích hợp cho định cư Liêu Hà.....
Sơn Tây Thái Nguyên, Phủ để Ngô Tam Quế.
Ngô Tam Phượng nhanh chóng đi vào đại sảnh đã thấy Ngô Tam Quế ngồi sững sờ trên ghế, vẻ mặt có chút cô đơn, Ngô Tam Phượng nghĩ có đại sự gì xảy ra nên vội hỏi:
- Nhị đệ, có chuyện gì sao?
- Hô..
Ngô Tam Quế thở dài nói:
- Vừa mới nhận được tin tức Vương Phác đã tự mình dẫn Trung Ương Quân đến Tử Kinh Quan hội hợp cùng Đường Thắng, nhìn điệu bộ của tên Vương Phác này dường như đã biết được kế hoạch của chúng ta, hắn định cho người chiếm Đại Đồng, cắt đứt đường lùi về Đại Mạc của chúng ta.
- Hả?
Ngô Tam Phượng thất thanh nói:
- Làm sao mà hắn biết được?
Ngô Tam Quế khoát tay nói:
- Nói thật việc này cũng không có gì nhưng đại ca người biết không, Kiến Nô ở quan ngoại đã bị diệt vong rồi, hơn mười vạn người già, trẻ Kiến Nô trong thành Thịnh Kinh không còn một ai, chính Tổng đốc Đại Minh Bắc Trực Cù Thức Tỷ và đội quân dưới tay y ra tay đó.
- Là Cù Thức Tỷ à.
Ngô Tam Phượng nghiêm nghị nói:
- Thật đúng là Cù cạo đầu mà.
Ngô Tam Quế nói:
- Ngẫm nghĩ lại thật sự như nằm mơ vậy, nhớ năm đó Kiến Nô không tới mười vạn nhân khẩu, chưa tới bốn vạn quân đội lại đánh cho Đại Minh ta không thể nào chống đỡ được, mấy chục vạn quân bị Kiến Nô giết không còn một ai, dân chúng Liêu Đông hầu như không còn một người nhưng ai nghĩ đến Kiến Nô cũng có ngày hôm nay?
- Đúng vậy.
Ngô Tam Phượng thở dài nói:
- Điều này không ai có thể ngờ được.
- Ai chà.
Ngô Tam Quế thở dài nói:
- Nếu lúc trước chúng ta không tiến theo Kiến Nô thì với khả năng của huynh đệ chúng ta cũng lăn lộn được như Cù Thức Tỷ, Lý Thành Đống, có thể là quan tổng binh của Trung Ương Quân hoặc tổng đốc của tỉnh nào đó, nếu thật như thế cũng không cần bỏ mạng ở Đại Mạc rồi....
- Ôi.
Ngô Tam Phượng cũng thở dài:
- Biết vậy chẳng làm, biết vậy chẳng làm.
Hai huynh đệ cũng không ai nói gì thêm, thật lâu sau Ngô Tam Quế mới chán nản nói:
- Bây giờ có hối hận cũng đã muộn rồi, đại ca, chúng ta cần chuẩn bị để chạy thoát thân thôi.