- Xem tình hình Trung Ương Quân này có lẽ là Hỗn thành doanh của Triệu Tín - Đề đốc Hồ Quảng, có lẽ là phụng quân lệnh Triệu Tín từ Vũ Xương tới cứu viện Tương Dương thôi. Nhưng có tình huống rất khó hiểu, khi đó Trung Ương Quân này rõ ràng là hành quân về hướng ngược lại.
- Hướng ngược lại?
Liễu Như Thị ngưng giọng nói.
- Cũng chính là nói khi đó Trung Ương Quân này khi bị phát hiện, họ đang men theo Hán Thủy tiến về hướng Vũ Xương?
- Đúng vậy.
Liễu Khinh Yên gật đầu nói.
- Tình hình khi đó đúng là như vậy.
- Hỏng rồi!
Liễu Như Thị bỗng biến sắc nói.
- Đội Trung Ương Quân này không phải là Trung Ương Quân thực sự mà là phản quân Đại Tây trong thành Tương Dương giả mạo đấy!
- Cái gì?
Liễu Khinh Yên thất thanh nói,
- Đội quân này là phản quân giả mạo sao?
- Chắc chắn là như vậy.
Liễu Như Thị ngưng giọng nói.
- Sao tiểu muội không nghĩ tới tình huống quân phản loạn Đại Tây giả mạo Trung Ương Quân chứ? Chẳng trách phản quân trong thành Tương Dương đều chạy trốn 2 ngày rồi. Bách tính thân sỹ ven đường đều không thấy tông tích của chúng. Té ra bọn chúng không có che giấu hành tung, tặc tử giảo hoạt!
Liễu Khinh Yên có chút không dám tin nói:
- Nhưng, phản quân lấy quân trang từ đâu để giả trang Trung Ương Quân?
Liễu Như Thị cười chua xót:
- Tỷ tỷ đừng quên hành dinh Tổng đốc lâm thời Hà Đằng Giao đặt ở Tương Dương.
- Chuyện này ….
Liễu Khinh Yên sắc mặt biến đổi.
- Nếu là muội, làm không tốt phản quân có thể đánh lén Vũ Xương không?
- Không phải là có thể, mà là chắc chắn!
Liễu Như Thị hít một hơi thật sâu, nói:
- Đám phản quân này nếu có thể giả mạo Trung Ương Quân của Triệu Tín, tự nhiên cũng có thể giả mạo doanh trại quân nhu Trung Ương Quân của tiểu muội. Trung Ương Quân bảo vệ Vũ Xương không kịp đề phòng phản quân sẽ có cơ hội tốt đánh úp!
- Nguy rồi.
Liễu Khinh Yên hoảng sợ nói.
- Nếu Vũ Xương thất thủ, vậy sự việc đã lớn quá rồi.
Ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, Liễu Như Thị thở phào một cái, hạ giọng nói:
- Cũng may trưa hôm qua phản quân mới vừa đi qua Nghi Thành. Từ Nghi Thành tới Vũ Xương cũng hơn 400 dặm đường, phản quân cứ xem như có bay được cũng không thể bay tới Vũ Xương nhanh như vậy! Như vậy đi, Liễu Khinh Yên tỷ, tỷ lập tức cho bồ câu đưa thư truyền tin tới Vũ Xương, để Hỗn thành doanh Trung Ương Quân của Vũ Xương đề cao cảnh giác!
- Ừ.
Liễu Khinh Yên thần sắc ngưng trọng đáp.
- Tỷ sẽ đi làm ngay.
Chờ Liễu Khinh Yên đi rồi, Liễu Như Thị lại truyền lệnh cho hai tên lính liên lạc tới trước mặt, lệnh cho hai đại đội lính trinh sát của Trung Ương Quân toàn bộ xuất kích, trinh sát điều tra hành tung của “Trung Ương Quân khả nghi”. Đặc biệt là trinh sát hướng Nghi Thành tới Vũ Xương, một khi phát hiện hành tung lập tức hồi báo.
Ba Đông, dựa sát Trường Giang, là một cửa ải hiểm yếu trên đường tiến Xuyên!
Để đề phòng lưu tặc Tứ Xuyên Trương Hiến Trung, Đề đốc Hồ Quảng Triệu Tín lấy ra một trạm thủ từ 3 Hỗn thành doanh đóng trú tại đây. Cho dù là hơn mười vạn liên quân uân Đại Thuận, Đại Tây tiến sát vào Thanh Đồng quan và Huân Dương, Triệu Tín cũng không điều động một binh một tốt từ Ba Đông, vì vậy có thể thấy Triệu Tín rất coi trọng việc phòng ngự ở Ba Đông.
Trên thực tế, sự cẩn thận của Triệu Tín hoàn toàn có lý. Nếu toàn bộ bộ đội chủ lực của Triệu Tín điều tới Thanh Đồng quan, Huân Huyện, tuyến phòng ngự thủy đạo của Ba Đông và Trường Giang sẽ bị hổng. Nếu Trương Hiến Trung dẫn quân Đại Tây quy mô vào Xuyên, Triệu Tín sẽ bị rơi vào cảnh khốn hai mặt thụ địch, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng hiện tại, trọng binh Trung Ương Quân đóng giữ Ba Đông đang đối mặt với một nguy cơ!
Sau khi Lý Định Quốc chạy trốn khỏi Tương Dương thần không biết quỷ không hay, lại một lần nữa chiếm được thế thượng phong trong cuộc quyết đấu với Liễu Như Thị.
Khi Liễu Như Thị dùng bồ câu đưa thư cảnh tỉnh Vũ Xương phòng bị tốt, hơn nữa còn cử lượng lớn trinh sát truy tìm tung tích của phản quân Đại Tây từ Nghi Thành tiến về hướng Vũ Xương, Lý Định Quốc sớm đã dẫn hơn hai ngàn quân Đại Tây giả mạo Trung Ương Quân Đại Minh nghênh ngang xuyên qua Miêu Nhi quan rồi, đang bức tới hướng Trọng trấn quân sự Ba Đông.
Lý Định Quốc sớm đã biết Ba Đông có một Hỗn thành doanh của Trung Ương Quân chiếm đóng, nếu không phải là Hỗn thành doanh này, quân Đại Tây sớm đã từ sạn đạo bờ trái Trường Giang ra Xuyên rồi! Ngay trong đêm rời bỏ thành Tương Dương, Lý Định Quốc đã tính tới bước này rồi, đó chính là tập kích bất ngờ Ba Đông, tiêu diệt hết Trung Ương Quân trong thành Ba Đông.
Chiến lược của Lý Định Quốc không thể nói là không tàn nhẫn. Gã biết liên quân Đại Thuận, Đại Tây nhìn như rất hùng mạnh, nhưng trên thực tế thì rất khó mà phá được phòng tuyến Thanh Đồng quan của Triệu Tín khổ tâm gầy dựng. Huống hồ bây giờ lại thêm chủ lực Trung Ương Quân Vương Phác, tỉ lệ thắng của liên quân xem như rất ít. Hiện tại quân Đại Tây đã chỉ còn lại một cơ hội thắng, đó chính là nhổ cái đinh Ba Đông này!
Chỉ cần nhổ được cái đinh Ba Đông này, Đại Tây đế Trương Hiến Trung có thể dẫn chủ lực quân Đại Tây ra Xuyên, quét sạch Hồ Quảng. Như vậy, Trung Ương Quân của Triệu Tín, Vương Phác sẽ bị rơi vào thế hai mặt thụ địch, nghịch cảnh khó mà thoát được. Như vậy mới có thể quấy đục chiến trường Hồ Quảng được, quân Đại Tây mới có thể giành chiến thắng!
Đêm đã về khuya, hai ngàn tinh binh do Lý Định Quốc thống lĩnh thần không biết quỷ không hay bất giác xuất hiện dưới thành Ba Đông!
Thành Ba Đông ban đêm rất yên tĩnh, trên cổng thành thấp bé cứ cách vài bước chân lại cắm một ngọn đuối, ánh sáng tỏa chiếu mọi nơi khiến cổng thành sáng như ban ngày. Mười mấy tên lính gác của Trung Ương Quân giống như tiêu thương đứng sừng sững, tay cầm đuốc, mắt quan sát ngoài cánh đồng hoang tối tăm rộng lớn. Dù họ chẳng nhìn thấy gì, nhưng họ vẫn không lơ là cảnh giác.
Tường thành của thành Ba Đông không cao, cũng không có sông đào và chiến hào bảo vệ, khoảng 2, 3 người đứng làm bậc thang là có thể thong dong trèo lên được rồi.
Khó mà dây dưa với lính canh Trung Ương Quân trên cổng thành. Nhìn lính cánh đứng thẳng như tiêu thương trong gió lạnh, trong lòng Lý Định Quốc không khỏi cảm khái. Rốt cuộc Vương Phác là người thế nào? Hắn rèn luyện thế nào ra cánh Trung Ương Quân kỷ luật nghiêm minh lại thiện chiến này? Mặc dù Lý Định Quốc còn trẻ nhưng cũng không xem nhẹ bản thân, gã tự nhận thấy mình huấn luyện không ra được đội quân như vậy.
Trong đêm tối, một viên tướng lĩnh Đại Tây đi gần tới, hạ giọng hỏi:
- Đại soái, có cần nhổ sạch lính gác trước không?
Lý Định Quốc lắc đầu, không chút do dự cự tuyệt đề nghị của viên tướng này, dùng mũi tên bắn chết một lính gác cũng không phải là chuyện gì khó. Nhưng nếu muốn giết chết hết mười mấy tên lính gác mà không có tiếng động nào thì lại không phải là chuyện dễ! Chỉ cần có một tên lính gác không chết ngay tại chỗ thì sẽ phát tiếng cảnh cáo tới quân thủ thành, như vậy cũng có nghĩ là tập tích bất ngờ thất bại rồi.
Cũng may Lý Định Quốc không cử người đi săn đầu lính gác cổng thành. Trên thực tế, lai lịch Trung Ương Quân Đại Minh đều áp dụng chế độ bảo vệ canh gác thêm gác ngầm. Ngoài mười mấy tên lính gác trên cổng thành ra, còn bố trí ngầm không ít lính gác, cứ xem như quân Đại Tây giết chết mười mấy tên lính gác này đi nữa, trạm gác ngầm sẽ đồng loạt phát ra báo động.
Tướng lĩnh Đại Tây lại nói:
- Vậy bây giờ phải làm sao?
Lý Định Quốc trầm giọng nói:
- Giả mạo Trung Ương Quân trực thuộc Vương Phác, lừa thành!
Tướng lĩnh Đại Tây nói:
- Như vậy có được không?
Lý Định Quốc kéo viên tướng này lại nói nhỏ vào tai, viên tướng đó liền lĩnh mệnh đi.
Một lát sau, một đội nhân mã giơ đuốc cầm gậy từ đường núi xông ra, từ từ tiến thẳng tới thành Ba Đông, nhờ ánh lửa, lính gác Trung Ương Quân cổng thành Ba Đông thấy vậy, đó không ngờ cũng là một đội Trung Ương Quân, binh lực khoảng 400 người của hai đại đội, nhưng trong tay không phải là cầm hỏa thương mà là trường thương.
Hai cánh Trung Ương Quân này khó khăn lắm mới chạy được đến ngoài cổng thành, một viên quan quân Trung Ương Quân bỗng xuất hiện ở đầu thành Ba Đông, lớn tiếng quát ra phía ngoài thành:
- Đứng lại!
Trung Ương Quân ngoài thành nghe tiếng dừng bước, một người dáng vẻ quan quân từ trong đội ngũ bước ra, ngẩng đầu đáp lại:
- Mau mở cổng hành, cho chúng ta đi vào!
Quan quân Trung Ương Quân trên đầu thành bất động, quát hỏi:
- Khẩu lệnh!
Quan quân Trung Ương Quân ngoài thành ngu ngơ, hỏi lại:
- Khẩu lệnh gì?
Quan quân cổng thành liền nhíu mày, hỏi lại:
- Các ngươi ở bộ phận nào?
- Nói nhảm nhiều thế!
Quan quân Trung Ương Quân ngoài thành nổi giận, không nhìn được nữa nói:
- Chúng ta là Trung Ương Quân trực thuộc Tổng đốc đại nhân, nếu không mở cổng thành đừng trách bố đây không khách khí!
- Tổng đốc đại nhân?
Quan quân Trung Ương Quân trên đầu thành trong mắt bỗng lóe lên một ánh hào quang, quát hỏi:
- Tổng đốc nào?
- Linh tinh.
Quan quân Trung Ương Quân ngoài thành càng cáu càng không nhịn được nói:
- Đương nhiên là Tổng đốc ngũ tỉnh Đại Minh Vương Phác rồi!
- Biết rồi, các ngươi chờ ở ngoài thành, ta sẽ cho người mở cổng thành.
Quan quân Trung Ương Quân đầu thành gật đầu, quay người đi xuống thành lầu, khi y quay người đi, chút lạnh lùng trong mắt đã biết thành sát khí lạnh lùng, tiếc là quan quân và hai đại đội Trung Ương Quân ngoài thành đó không phát hiện ra, còn ở ngoài thành nghển cổ lên chờ đợi.
Thời gian khoảng chừng một bữa cơm qua đi, chính lúc hai đại đội Trung Ương Quân ngoài thành kia chờ đợi đã không còn chút kiên nhẫn nào nữa, quan quân Trung Ương Quân vừa quay người bỏ đi lại xuất hiện trên đầu thành, quan quân ngoài thành liền nổi giận, quát:
- Con bà ngươi làm gì vậy? Sao còn chưa mở cổng thành?
- Ha ha.
Quan quân Trung Ương Quân trên đầu thành cười lạnh lùng.
- Tặc tử vô sỉ, chịu chết đi!
Ngay sau đó, đầu thành Ba Đông bỗng thắp lên vô số ngọn đuốc sáng chói lọ, hầu như thành lầu trong ngoài đều sáng như ban ngày. Dưới ánh sáng, hàng trăm binh sỹ Trung Ương Quân từ phía sau lỗ châu mai đầu thành xông ra, trong tay họ đều cầm hỏa thương lưỡi lê thượng hạng. Hàng trăm chiếc lưỡi lê sáng loáng trong ánh lửa, hai đại đội Trung Ương Quân ngoài thành lập tức trợn tròn mắt lên.